*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người đều nhường nhau một bước, bữa cơm này cuối cùng cũng coi như bình an vô sự.
Sau khi ăn xong, Đỗ Yến Lễ ra phòng khách ngồi suy nghĩ vài chuyện liên quan tới Đan Dẫn Sanh, nào ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy hắn đứng cách đó vài bước. Gã đàn ông chăm chú nhìn anh, ánh mắt lấp lánh đầy toan tính.
Tên này muốn làm gì?
Đỗ Yến Lễ buồn bực nhìn Đan Dẫn Sanh, không chờ anh đọc hiểu vẻ mặt hắn, Đan Dẫn Sanh đột nhiên bước nhanh tới, cúi người, một tay luồn dưới chân Đỗ Yến Lễ, tay kia đỡ lưng anh, đồng thời nhấc mạnh.
Đỗ Yến Lễ: “…”
Không cần giải thích đâu, nhìn tư thế này mà còn chưa hiểu à?
Cậu ta đang cố gắng bế mình kiểu công chúa.
Sao Đan Dẫn Sanh tự dưng lại nảy ra ý này? Đỗ Yến Lễ quả thực khó lòng hiểu nổi.
Cơ mà không giải thích được cũng chẳng sao, anh vẫn không nhúc nhích, vững như bàn thạch, lẳng lặng chờ đợi.
Chờ Đan Dẫn Sanh kích vùi trong cát. (1)
Ha ha.
Anh không tin Đan Dẫn Sanh có thể bế anh đấy.
Đan Dẫn Sanh đột nhiên làm động tác này cũng chẳng vì lý do gì, hắn chỉ nhớ Đỗ Yến Lễ cũng từng bế mình như vậy, thế nên quyết định làm tương tự.
Cơ mà… dù hắn dồn sức gấp đôi cũng không nhấc được Đỗ Yến Lễ lên khỏi ghế.
Tình huống rất là khó xử.
Đan Dẫn Sanh trầm mặc trong chốc lát rồi buông tay đứng dậy, vờ như chưa hề có cuộc chia ly, chậm rãi bước vòng quanh ghế một vòng mới hết lúng túng, đoạn đi tới ngồi cạnh Đỗ Yến Lễ.
Nhưng ngồi xuống rồi hắn cũng không an phận.
Đầu tiên Đan Dẫn Sanh dựa vào ghế sô pha, sau đó lại dựa vào người Đỗ Yến Lễ, cuối cùng đơn giản vắt hai chân trên tay ghế, trực tiếp nằm lên đùi anh.
Hai người vừa đổi sang tư thế này, bầu không khí bỗng nhiên trở nên thoải mái hẳn.
Đan Dẫn Sanh gối trên đùi Đỗ Yến Lễ, từ góc độ này, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy cổ và cằm Đỗ Yến Lễ, cả sống mũi thẳng tắp và đôi mắt đang nhìn mình.
Đan Dẫn Sanh búng tay cái “Tách!”
Không bế công chúa được cũng chẳng sao, tư thế này cũng ổn lắm!
Tư thế này sai bét rồi.
Đỗ Yến Lễ giơ tay, chuẩn bị sửa lại dáng nằm của Đan Dẫn Sanh, nhưng anh còn chưa kịp đụng tới đầu hắn, gã đàn ông đang gối lên đùi anh đã xoay người với tốc độ ánh sáng, ôm chặt eo anh, còn đe dọa: “Yến Lễ, tốt nhất anh đừng đẩy tôi xuống sàn nhà, không thì chúng ta cùng lăn lông lốc đấy.”
Đỗ Yến Lễ: “…”
Anh nhìn Đan Dẫn Sanh chằm chằm, suy nghĩ xem cái này gọi là học xấu hay thông minh.
Nhưng nếu chỉ nhìn kết quả thì chắc vẫn là thông minh, cậu ta đã nói thế thì anh cũng chẳng thể đẩy cậu ta ra được…
Đỗ Yến Lễ: “Ừ, nằm đi.”
Đan Dẫn Sanh: “Không đẩy tôi?”
Đỗ Yến Lễ: “Không đẩy.”
Đan Dẫn Sanh hỏi lại: “Không tìm đủ mọi cách đuổi tôi đi nữa?”
Đỗ Yến Lễ: “Ừ.”
Sau khi xác nhận hai lần, cuối cùng Đan Dẫn Sanh cũng hài lòng buông eo Đỗ Yến Lễ ra.
Trước khi Đan Dẫn Sanh kịp nằm xuống chân anh, Đỗ Yến Lễ đã đưa tay đỡ dưới đầu hắn, giúp hắn đổi tư thế sao cho hai người đều thoải mái. Trong lúc đó, anh phát hiện Đan Dẫn Sanh vẫn luôn ngửa đầu nhìn mình, ánh mắt sáng quắc y hệt một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Trong không khí tựa như có chất dẫn cháy.
Đỗ Yến Lễ cảm giác ngọn lửa trong mắt đối phương đang vây quanh anh, điều này khiến anh thấy hơi lạ lẫm, không khỏi nhấc tay che mắt hắn lại.
Sau đó, tay anh bị Đan Dẫn Sanh kéo ra. Hắn nhìn thấy hình bóng mình phản chiếu trong con ngươi Đỗ Yến Lễ, chỉ một mình hắn.
Trái tim như đang chìm trong nước, sóng nước dập dềnh, tim hắn cũng rung động theo.
Hắn thấy Đỗ Yến Lễ cúi đầu, nghĩ có lẽ Đỗ Yến Lễ sẽ hôn mình, nhưng cuối cùng anh lại không làm vậy.
Không sao cả.
Đan Dẫn Sanh vịn tay đối phương ngồi dậy, ngửa đầu hôn Đỗ Yến Lễ một cái. Khí tức thuộc về Đỗ Yến Lễ lập tức bao phủ quanh người Đan Dẫn Sanh.
Đan Dẫn Sanh lần thứ hai cảm nhận được hương vị của Đỗ Yến Lễ, mùi hương đó không lạnh lẽo chút nào, mà giống như mùi rượu, chỉ thoáng qua đã khiến người ta chếnh choáng.
Chút men say cùng kích động khiến Đan Dẫn Sanh thốt lên.
“Đỗ Yến Lễ, tôi thích anh… Chúng ta quen nhau đi!”
Sự dịu dàng trong mắt Đỗ Yến Lễ tan biến.
Bình tĩnh và lý trí một lần nữa dâng lên, chiếm cứ hoàn toàn đầu óc anh.
Đây chính là bất đồng lớn nhất giữa mình và Đan Dẫn Sanh.
Mình liên tục nhấn mạnh chuyện hợp đồng với cậu ta, mà từ đầu tới cuối, Đan Dẫn Sanh đều không quan tâm, cậu ta tùy ý bắt đầu, tùy ý bỏ dở, tùy ý bóp méo.
Trong mắt cậu ta, những lời dặn và quy định của mình kỳ thực chẳng là cái thá gì cả.
Hình như bây giờ Đan Dẫn Sanh đã rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, nhưng thứ mà cậu ta truy đuổi là cảm giác, chứ không phải mình, bằng không, cậu ta hẳn phải biết mình thích cái gì, ghét cái gì.
Hai giọng nói cùng vang lên, phòng khách yên tĩnh trong chốc lát.
Đan Dẫn Sanh ngồi dậy, hắn không la hét như lúc trước nữa mà thẳng thắn nắm vai Đỗ Yến Lễ, nhìn vào mắt anh, muốn bày tỏ nỗi lòng với anh: “Yến Lễ, tôi nghiêm túc đấy, chúng ta quen nhau đi.”
Lúc nói chuyện, men say tự nhiên tan biến. Trống ngực hắn vui sướng đập thình thịch, tâm tư rõ ràng, nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại hơi ngập ngừng khi lặp lại câu nói ban nãy:
“Tôi… Tôi thích anh.”
Đỗ Yến Lễ hiểu rõ tất cả cảm xúc của Đan Dẫn Sanh.
Phút chần chờ ban nãy cũng vừa lúc chứng minh rằng Đan Dẫn Sanh không hề chắc chắn về tình cảm ấy như hắn nghĩ.
Anh cũng thẳng thắn nêu rõ thái độ của mình.
“Tôi biết. Nhưng Dẫn Sanh à, chúng ta đang ký hợp đồng.”
Hợp đồng hợp đồng, lại là hợp đồng!
Lửa giận vô danh lập tức bùng cháy trong ngực Đan Dẫn Sanh, khó chịu tới độ Đan Dẫn Sanh nhất thời không thể xác định mình đang giận vì bị Đỗ Yến Lễ từ chối hay đang giận vì Đỗ Yến Lễ lại nhắc chuyện hợp đồng.
Hắn tin mình rất đặc biệt trong mắt Đỗ Yến Lễ, hắn cũng có thể cảm giác được sự rung động của anh. Nhưng đối với anh, dường như tất cả ý nghĩ đều bị cắt đứt trước hợp đồng.
Lòng anh hoàn toàn có thể bị mấy tờ giấy mỏng manh khống chế, chỉ cần nhắc tới hai chữ đó, người đàn ông sẽ lập tức khôi phục trạng thái lạnh nhạt vô tình giải quyết việc chung, bao nhiêu cảm xúc và ẩn ý lúc trước cũng cứ thế biến mất!
Đan Dẫn Sanh bật dậy khỏi ghế: “Đỗ Yến Lễ, anh tỉnh táo một chút được không? Tại sao anh lại bị một bản hợp đồng khống chế! Chuyện của chúng ta chẳng liên quan gì tới nó cả!”
Hắn nói luôn không cần suy nghĩ: “Ai cũng biết một bản hợp đồng vốn không thể ràng buộc điều gì, ở đây chỉ nói tới vấn đề anh có tình cảm với tôi hay không và ngược lại mà thôi!”
Một đáp án anh đã đoán trước được từ lâu.
Đỗ Yến Lễ không tức giận trước thái độ ngạo mạn của Đan Dẫn Sanh, anh thậm chí còn nở nụ cười: “Dẫn Sanh, chúng ta bàn luận theo trình tự nhé. Thế trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực, quan hệ của chúng ta không dựa vào nó thì dựa vào cái gì?”
Đỗ Yến Lễ thay đổi tư thế ngồi. Anh vắt chéo chân, hai tay nắm hờ đặt trước bụng.
Anh nhìn Đan Dẫn Sanh rồi suy tư giây lát, quyết định chia cuộc thảo luận tối nay làm hai phần, đầu tiên là tổng kết những bất đồng quan điểm của cả hai: “Dẫn Sanh, cậu thích tôi, muốn hẹn hò với tôi. Mà bây giờ chúng ta đang ký hợp đồng, tôi sẽ không có tình cảm với đối tác, đừng nói chi là yêu họ. Cậu cho rằng điều này là sai, hợp đồng như thế là vô nghĩa.”
“Đúng thế.” Đan Dẫn Sanh lập tức tiếp lời, thậm chí còn bổ sung, “Hợp đồng này thế nào chúng ta đều biết, tôi không thể chấp nhận việc anh liên tục lấy đó làm lý do để từ chối tôi. Dù anh đã nói anh sẽ không có tình cảm với đối tác. Nhưng Đỗ Yến Lễ…”
Hắn bỗng nhiên tiến lên một bước, nóng nảy nhìn thẳng vào mắt Đỗ Yến Lễ: “Anh có dám nhìn tôi, nói với tôi rằng hơn nửa tháng qua, anh chẳng rung động chút nào không?”
Đỗ Yến Lễ không để Đan Dẫn Sanh tiếp tục nhập nhằng nữa, anh nói: “Vấn đề cảm xúc của tôi chúng ta có thể bàn sau. Hiện giờ tôi chỉ muốn nói rõ với cậu, Dẫn Sanh, trong mối quan hệ này, chỉ có một mình cậu nghĩ rằng hợp đồng không liên quan.”
“Tôi rất quan tâm hợp đồng của tôi, tôi cũng sẽ tuân thủ 100% điều khoản đặt ra, đó là lý do duy nhất để tôi soạn thảo và ký tên trên đó. Tại sao tôi lại coi trọng hợp đồng đến vậy? Lấy một ví dụ đơn giản.”
“Cậu muốn hẹn hò với tôi nên cậu cảm thấy cậu bị hợp đồng trói buộc, còn trái tim cậu lại dẫn dắt cậu đi theo phương hướng chính xác. Nhưng nếu… lúc đang quen tôi, cậu lại thích một người khác, thì lúc đó cậu định làm gì? Tiếp tục chạy theo tiếng gọi con tim sao?”
“Hoặc chúng ta thử so sánh, ví dụ lúc tôi đang hẹn hò với cậu, tôi lại thích người khác, lúc đó cậu có buông tay, chúc tôi tìm được ‘phương hướng chính xác’ không?”
Những khả năng mà Đỗ Yến Lễ đưa ra khiến Đan Dẫn Sanh tức giận, hắn phát hiện mình vô cùng chán ghét mấy tình huống giả thiết của Đỗ Yến Lễ. Hắn vô thức phản bác: “Hai cái đó không giống! Nếu tôi yêu ai, đương nhiên sẽ rất nghiêm túc, tôi sẽ không…”
Hắn bỗng nhiên dừng lại.
Hắn phát hiện mình không có cách nào nói câu tiếp theo ra khỏi miệng.
“Sẽ không tùy tiện thay đổi tình cảm sao?”
Đây là lần đầu tiên hắn muốn yêu một ai đó. Hắn cũng không đoán được cảm xúc kích động này sẽ kéo dài bao lâu, tình cảm của hắn dành cho Đỗ Yến Lễ sẽ kéo dài bao lâu, con tim hắn chỉ rất đỗi rung động, muốn cùng anh tiến thêm một bước.
Đỗ Yến Lễ bình thản nói: “Đây chỉ là một khả năng mà thôi.”
Anh không biện luận nhiều với Đan Dẫn Sanh nữa, mà trực tiếp quay lại đề tài ban đầu, “Đây chính là lý do tôi coi trọng hợp đồng, nó quy định khởi đầu, quyết định kết cục, có thể dự kiến tình huống xấu nhất ngay từ khi đặt bút xuống, khỏi mất công suy nghĩ.”
Đan Dẫn Sanh: “…”
Hắn phát hiện mình lại bị Đỗ Yến Lễ thuyết phục.
Nếu một hợp đồng đủ để ngăn cản Đỗ Yến Lễ thích người khác… Điều đó đương nhiên rất tốt, rất đáng coi trọng, rất đáng tuân thủ.
Đan Dẫn Sanh im lặng khiến Đỗ Yến Lễ xác định những lời ban nãy của mình có hiệu quả. Anh hài lòng bỏ qua vấn đề “hợp đồng”, bắt đầu vấn đề thứ hai của buổi tối ngày hôm nay – “tình cảm”.
“Dẫn Sanh, cậu nghĩ gì về vấn đề yêu đương?” Đỗ Yến Lễ đột nhiên hỏi.
“Tôi chưa yêu ai bao giờ.” Đỗ Yến Lễ thản nhiên nói cho Đan Dẫn Sanh biết, cũng không cảm thấy chuyện này có gì nhạy cảm hay khó nói, “Một mặt là do công việc quá bận, mặt khác là do tôi rất nghiêm khắc trong vấn đề tình cảm.”
“Tôi là một kẻ rất ghét thất bại.”
“Mà sự đặc thù của vấn đề này khiến tôi không thể nào biết ngay từ đầu phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới giành được thắng lợi, tôi sẽ bắt đầu một đoạn tình cảm với thái độ cực kỳ cẩn trọng, thế nên, lúc tôi quyết định sẽ thích một người…”
Đan Dẫn Sanh phát hiện Đỗ Yến Lễ đang nhìn mình.
Hắn nhất thời có chút ảo giác.
Cứ cảm thấy Đỗ Yến Lễ cố ý nhìn mình, cố ý nói cho mình nghe…
Đỗ Yến Lễ một lời hai nghĩa: “Tôi sẽ hết sức nghiêm túc mà thích người ấy, và tôi hi vọng đối phương cũng vậy.”
“Bằng không… Tôi cũng chẳng thể đoán được cuối cùng mình sẽ làm ra chuyện gì, e là cả hai đều không muốn thấy…”
Đan Dẫn Sanh bần thần.
Người ngồi trên ghế có gương mặt hòa nhã, ngữ điệu không nhanh không chậm, có vẻ rất ân cần dạy dỗ, cũng rất thân mật mà gọi tên mình, nhưng từng câu từng chữ anh nói ra lại vô cùng lý trí và tàn nhẫn.
Rốt cuộc anh là một người dịu dàng hay lạnh lùng đây?
Lửa giận bộc phát trong lòng Đan Dẫn Sanh dần bị dập tắt khi nghe Đỗ Yến Lễ nói, nhưng nỗi nghi ngờ lại càng dâng lên.
Hắn luôn cảm thấy dưới lời từ chối tưởng chừng như lạnh lùng kia, Đỗ Yến Lễ còn muốn nhắn nhủ với hắn điều gì, nhưng hắn tạm thời không muốn tự tìm hiểu, quyết định hỏi thẳng đối phương: “Đỗ Yến Lễ, ý anh là…”
“Đan tiên sinh.”
Đỗ Yến Lễ bỗng nhiên đổi sang một xưng hô lịch sự.
Anh đứng dậy, mở ngăn kéo bàn trà, lấy ra một bản hợp đồng.
Đó đúng là bản chính của hợp đồng dạy cách bao dưỡng mà Đan Dẫn Sanh đã ký. Trước mặt đối phương, Đỗ Yến Lễ xé hợp đồng làm đôi.
“Roạt!”
Giữa tiếng giấy rách, anh nói với Đan Dẫn Sanh: “Tôi đã hoàn thành trách nhiệm của mình, cậu đã biết tất cả những gì cần biết.”
“Hợp đồng của chúng ta chấm dứt tại đây.”
Sự vật sự việc luôn đi đôi với nhau, lúc kết thúc cũng là lúc bắt đầu.
Đỗ Yến Lễ đưa ra quyết định kết thúc, để Đan Dẫn Sanh lựa chọn một khởi đầu mới.
Một lần nữa, anh lại cho đối phương cơ hội lựa chọn.
————————————————
(1) Kích vùi trong cát (Chiết kích trầm sa): Trích từ bài thơ “Xích Bích” của Đỗ Mục, ý nói “thất bại”, “đầu hàng” hoặc “phí công vô ích”.