*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đỗ Yến Lễ đang nghe điện thoại của thư ký.
Cô thư ký đã liên hệ với tòa soạn tạp chí “Tài chính và Kinh tế”, bọn họ cũng phải ngả mũ thán phục trước sự chuyên nghiệp của Đỗ Yến Lễ, liên tục đáp: “Cảm ơn giám đốc Đỗ, nếu ngài đã đồng ý chụp tiếp, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
Bây giờ, cô nàng sẽ dẫn stylist và nhiếp ảnh gia sang studio mới để chuẩn bị. Xe của Đỗ Yến Lễ đậu dưới tầng hầm tòa nhà, không lái ra được, một tài xế khác đang từ chi nhánh gần đây chạy qua, khoảng 15 phút nữa sẽ tới đón anh.
Đỗ Yến Lễ: “Cứ vậy đi.”
Anh trả lời ngắn gọn rồi cúp máy, sau đó quay sang nhìn Đan Dẫn Sanh: “Ban nãy cậu mới nói gì?”
Sau khi biết Hứa Á đã an toàn, cô nàng không còn nằm trong phạm vi quan tâm của Đan Dẫn Sanh nữa. Hắn dứt khoát quăng Hứa Á qua một bên, bước nhanh đến, nắm lấy cánh tay Đỗ Yến Lễ.
Đan Dẫn Sanh cẩn thận tránh vết thương trên cổ tay Đỗ Yến Lễ, chỉ cầm hờ góc áo rồi đưa ra chỗ sáng: “Tay anh bị chảy máu rồi, anh không thấy đau sao?”
Dưới ánh mặt trời, máu rỉ ra từ dưới dây đồng hồ kim loại, thấm vào cổ tay áo, màu đỏ nổi bật trên lớp vải trắng, vô cùng bắt mắt.
Đỗ Yến Lễ đương nhiên thấy đau.
Lúc chen chúc trên thang cuốn, anh dồn sức kéo Đan Dẫn Sanh khỏi đám đông nên chiếc đồng hồ bị xô lệch, xoay nửa vòng quanh cổ tay, phần chốt cài cọ vào da khiến tay anh đau rát suốt dọc đường.
Do tình hình gấp rút, vết thương lại nhỏ nên Đỗ Yến Lễ cũng không mấy để tâm, định bụng chuyển studio trước rồi nhờ nhân viên xử lý sau, không ngờ bị Đan Dẫn Sanh tinh mắt bắt gặp.
“Tôi biết, không sao đâu.”
Đan Dẫn Sanh không tin nổi, hắn cất cao giọng: “Không là không thế nào?! Đưa tay cho tôi xem!”
Phản ứng của đối phương hình như hơi quá khích.
Đỗ Yến Lễ liếc Đan Dẫn Sanh một cái rồi mới tháo đồng hồ, để lộ vết thương bên dưới.
Đập vào mắt là cổ tay đọng máu của Đỗ Yến Lễ, có một vết trầy khá sâu cùng ba, bốn vết xước nhỏ xung quanh.
Đỗ Yến Lễ quét mắt nhìn. Vết thương quả thật rất bình thường, cũng ngưng chảy máu rồi, không cần làm quá như thế. Đan Dẫn Sanh cũng cúi xuống xem, da đầu tê dại, hắn lập tức vỗ đùi nói: “Được, chúng ta đi bệnh viện thôi! Bệnh viện nào gần đây nhất?”
Đỗ Yến Lễ: “…”
Đỗ Yến Lễ cũng ngớ người nhìn Đan Dẫn Sanh.
Đan Dẫn Sanh bực bội hỏi: “Sao thế? Anh muốn tôi gọi taxi hả? Điện thoại của tôi… bay đâu mất rồi.”
Hắn bắt đầu hối hận, biết vậy đã không quăng điện thoại đi.
Đỗ Yến Lễ: “Vết thương kiểu này không cần đến bệnh viện, 15 phút nữa tôi còn phải đổi địa điểm chụp ảnh.”
Đan Dẫn Sanh hãi hùng không thôi, sự chú ý của hắn dồn hết lên nửa câu sau của Đỗ Yến Lễ: “Anh bị điên hả? Vừa thoát khỏi đám cháy đã chạy đi làm tiếp! Bộ Đỗ thị ngày mai phá sản hay sao mà anh phải liều mạng thế?!”
Đỗ Yến Lễ cũng bắt đầu thấy hối hận. Anh nghĩ mình không nên tranh luận với Đan Dẫn Sanh, cậu ta luôn bóp méo quan điểm của anh theo một cách rất kỳ lạ.
Đỗ Yến Lễ: “…Cậu đi theo tôi.”
Nói đoạn, anh quay người bước đi trước, Đan Dẫn Sanh lập tức đuổi theo, liên tục lải nhải: “Anh định dẫn tôi đi đâu? Giờ chúng ta phải đến bệnh viện để băng bó vết thương ngay! Anh đừng đánh trống lảng, lẽ nào anh bị chứng sợ bệnh viện?”
Đỗ Yến Lễ quyết định mặc kệ Đan Dẫn Sanh. Còn một lúc nữa tài xế mới đến, có lẽ vẫn kịp. Nếu anh nhớ không lầm, ở cạnh con phố này có…
Đỗ Yến Lễ ít khi nào nhớ sai, vừa tới đường ngoài, anh đã trông thấy cửa tiệm mình đang tìm – một hiệu thuốc Tây.
Anh đẩy cửa bước vào, đưa tay ra với dược sỹ: “Phiền cô giúp tôi xử lý vết thương.”
Đan Dẫn Sanh: “…”
Dược sỹ liếc mắt nhìn cổ tay Đỗ Yến Lễ, mặt không đổi sắc lấy kéo, băng gạc, bông gòn và cồn ra.
Đầu tiên là lau sạch bụi bặm bám xung quanh, cắt phần da bị rách rồi bôi thuốc sát trùng, cuối cùng là băng bó. Cô dược sỹ hỏi: “Anh có cần băng lại không? Vết thương nhỏ thế này nếu không băng sẽ lành nhanh hơn đấy.”
Lát nữa chụp ảnh Đỗ Yến Lễ còn phải đeo đồng hồ, anh đáp: “Băng lại đi.”
Đan Dẫn Sanh: “…”
Dược sỹ nhanh nhẹn quấn băng. Tổng cộng chỉ tốn 5 phút đồng hồ và 10 tệ, mọi chuyện đều xong xuôi.
Khi Đỗ Yến Lễ ra khỏi hiệu thuốc, một chiếc Bentley từ từ chạy tới, dừng cạnh vỉa hè. Vị tài xế bước xuống ghế lái, cung kính mở cửa sau, nói với Đỗ Yến Lễ: “Giám đốc Đỗ, tôi tới đón ngài.”
Đỗ Yến Lễ khom lưng bước lên xe, sau đó quay sang nhìn gã đàn ông vẫn im lặng suốt từ lúc bước vào hiệu thuốc tới giờ: “Vết thương xử lý xong rồi, tôi đi đây, cậu…”
Đan Dẫn Sanh nhanh trí tiếp lời: “Tôi đi với anh!”
Đỗ Yến Lễ: “Lý do?”
Đan Dẫn Sanh: “Tâm sự chuyện hợp đồng.”
Đỗ Yến Lễ nhìn Đan Dẫn Sanh một hồi. Hôm nay tên này cứ là lạ thế nào.
Anh nghĩ vậy, nhưng chuyện hợp đồng đúng là cần bàn bạc lại, vừa vặn chụp hình xong anh cũng có lịch trống.
Đỗ Yến Lễ chấp nhận lý do của Đan Dẫn Sanh, anh chỉ chỉ chỗ ngồi phía trong, ra hiệu Đan Dẫn Sanh lên xe cùng đi.
Hành trình tiếp theo rốt cuộc cũng êm xuôi.
Sau khi đổi studio, nhân viên tạp chí nhanh chóng chỉnh đốn tinh thần, hoàn thành toàn bộ các yêu cầu của buổi chụp ảnh bằng tốc độ nhanh nhất. Dù trước đó đã xảy ra rất nhiều vấn đề, nhưng khi kết thúc bọn họ chỉ trễ kế hoạch ban đầu có nửa tiếng mà thôi, tính ra cũng rất khá rồi.
Đỗ Yến Lễ vô cùng thoả mãn với kết quả này. Vì lịch trình bận rộn nên anh thích những cách giải quyết nhanh gọn, nói cách khác, việc hôm nay chớ để ngày mai, nếu có thể xử lý công chuyện trong một lần thì tuyệt đối đừng dây dưa sang lần tiếp theo.
Lúc ra khỏi studio, anh dặn dò cô thư ký: “Bảo bộ phận pháp chế khởi tố quản lý tòa nhà, yêu cầu bồi thường thiệt hại trong vụ cháy.”
“Tôi hiểu rồi.” Cô nàng âm thầm hân hoan, dám thiêu ông chủ của bọn ta, cho mi táng gia bại sản!
Đỗ Yến Lễ bổ sung: “Chừa trống 15 phút tiếp theo, tôi muốn nói chuyện với Dẫn Sanh.”
Thư ký cầm sổ tay ghi chú: “Vâng, ngài và…”
Cô thư ký đột nhiên cứng họng, ông chủ vừa gọi giám đốc Đan là Dẫn… Dẫn Sanh?
Sau khi phân công nhiệm vụ cho cấp dưới của mình, Đỗ Yến Lễ bước tới cạnh Đan Dẫn Sanh: “Được rồi, chúng ta nói chuyện chút nào.”
Bên ngoài studio này không có quán cà phê, nhưng điều này không làm khó Đan Dẫn Sanh được.
Trong khi Đỗ Yến Lễ chụp ảnh, Hứa Á đã chạy đi thuê một bộ bàn ghế của một quán cà phê gần đó, nhờ nhân viên mang tới đặt trước cửa studio, tiện thể mua hai cốc cà phê.
Thật ra theo ý Đan Dẫn Sanh, hắn hi vọng có thể ngồi với Đỗ Yến Lễ ở chỗ nào kín đáo một chút, ví dụ như phòng riêng trong nhà hàng Nhật chẳng hạn. Giữa không gian mờ tối, cả hai sẽ vừa nhâm nhi thức ăn vừa thảo luận về vấn đề này.
Cơ mà hắn biết Đỗ Yến Lễ thật sự rất bận, dù bị thương vẫn không chịu đi bệnh viện… Đành chịu vậy.
Hắn đưa cho Đỗ Yến Lễ một cốc cà phê: “Cố ý mua cho anh đó, uống một ngụm rồi bình tĩnh lại hén.”
Thư ký: “???”
Nụ cười hoàn mỹ của cô thư ký cũng sắp rạn nứt.
Giám đốc Đan, sao ngài lại giành việc của tôi?
Đỗ Yến Lễ liếc nhìn Đan Dẫn Sanh, nể mặt đối phương cầm chiếc cốc giấy lên, uống một hớp, sau đó gọn gàng dứt khoát hỏi: “Cậu muốn chấm dứt sao? Nếu vậy tôi sẽ nhờ nhân viên mang hợp đồng đến đây, hủy bỏ ngay trước mặt cậu.”
Đan Dẫn Sanh: “…Đó giờ có ai bảo anh nói chuyện rất là mất hứng chưa?”
Đỗ Yến Lễ nở nụ cười, anh thả lỏng thân thể, tựa vào lưng ghế: “Chưa. Có cả đống người sẵn sàng ra giá trên trời chỉ để tâm sự riêng với tôi thôi đấy.”
Đan Dẫn Sanh: “…Ừm, hôm nay anh cười nhiều hơn bình thường.”
Đỗ Yến Lễ nghe đến đây thì không cười nữa, khẽ nhíu mày.
Đan Dẫn Sanh lại nói: “Anh cũng nhíu mày nhiều hơn. Anh vẫn bị đám cháy ban nãy ảnh hưởng đúng không.”
“Tôi tưởng chúng ta ngồi đây để bàn bạc một vấn đề quan trọng khác.” Anh nhắc nhở Đan Dẫn Sanh, “Hợp đồng.”
Đan Dẫn Sanh: “Đúng, cơ mà trước đó chúng ta không thể tâm sự một chút à?”
“Cậu chỉ hẹn tôi 15 phút.”
“Thế thì mình tâm sự 10 phút đầu cũng được.”
“Tôi bỏ ra 15 phút là để giải quyết hợp đồng giữa tôi và cậu. Nếu cậu muốn tán gẫu chuyện khác…”
Thấy Đỗ Yến Lễ toan đứng dậy, Đan Dẫn Sanh vội vàng giữ lấy đối phương. Hắn ấn anh ngồi lại xuống ghế, nghiêm túc nói: “Được, chúng ta bàn chính sự đi.”
Nghe đoạn, Đỗ Yến Lễ liếc mắt nhìn xung quanh, thư ký của anh tiễn nhân viên tạp chí đi, vẫn chưa quay lại. Ở đây chỉ còn anh và Đan Dẫn Sanh, chẳng hề có kẻ dư thừa nào.
Đan Dẫn Sanh cúi sát vào người Đỗ Yến Lễ, không chịu đứng lên. Hắn sà tới, khẽ cười, thì thầm bên tai Đỗ Yến Lễ: “Đỗ tiên sinh của tôi, ngài cứng nhắc như thế, đừng bảo lúc lên giường với người khác cũng quy định phải đâm bao nhiêu cái, làm bấy nhiêu lần rồi mới được đứng dậy đấy nhé?”
Tên này quả thật không định bàn chuyện hợp đồng.
Đỗ Yến Lễ bình tĩnh nhìn Đan Dẫn Sanh. Đối với trò đùa nhàm chán thế này, biện pháp tốt nhất không phải so xem ai biết nói tục hơn ai, mà là mặc kệ hắn.
Đỗ Yến Lễ ung dung đẩy Đan Dẫn Sanh ra, chuẩn bị quay về công ty.
Đan Dẫn Sanh vội vã níu anh lại: “Tôi đùa chút mà, chúng ta bàn chính sự, bàn chính sự nào!”
Đỗ Yến Lễ vẫn không dừng lại, bước chân vừa nhanh vừa vững vàng, Đan Dẫn Sanh phải lẽo đẽo chạy theo mới đuổi kịp Đỗ Yến Lễ.
Đan Dẫn Sanh: “Khoan đã, chờ tôi với, giỡn một chút mà anh cũng không chịu! Anh phải phân biệt được đâu là thật đâu là đùa chớ.”
Trên đường quay lại, cô nàng thư ký tình cờ bắt gặp hai người một trước một sau bước tới bãi đậu xe.
Thư ký: “???”
Cô thư ký ngớ người. Chưa hết 15 phút mà, bọn họ làm sao thế? Đi cứ như bị ma đuổi…
Ngay lúc tài xế vừa hoang mang vì sếp ra sớm vừa mở cửa xe cho sếp, một cánh tay chợt thò ra, chặn trước toa xe.
Đan Dẫn Sanh vội vàng ngăn Đỗ Yến Lễ lại, lần này hắn thật sự không dám nhây nữa, nhanh chóng hỏi: “Nếu tôi hủy hợp đồng, sau này chúng ta còn dịp nào gặp nhau không?”
Đỗ Yến Lễ dừng bước.
Lần này, anh dành thời gian tỉ mỉ quan sát người đứng cạnh.
Ánh mắt đối phương quá mức chăm chú khiến Đan Dẫn Sanh cũng thấy nhột nhột, hắn sờ lên mặt mình: “…Sao thế? Trên mặt tôi dính gì à?”
Đỗ Yến Lễ cũng hiểu được đại khái.
Sau khi thoát khỏi đám cháy, anh cảm thấy Đan Dẫn Sanh cư xử hơi khác thường. Từ việc đột nhiên căng thẳng khi biết anh bị thương đến thì thầm vào tai anh mấy lời thân mật, rõ ràng chỉ mang một khả năng duy nhất.
Nghi ngờ mình phân tích sai, Đỗ Yến Lễ thử xác nhận lại: “Cậu vẫn muốn gặp tôi?”
Đan Dẫn Sanh: “Ừm… Tại sao không? Tôi thấy chúng ta nói chuyện cũng hợp nhau mà.”
Lúc nói ra câu này, Đan Dẫn Sanh đã hồn nhiên quên mất rằng mới 3 tiếng trước, hắn còn đào hết mười tám đời tổ tông nhà Đỗ Yến Lễ lên mà chửi.
Đúng như dự đoán.
Đỗ Yến Lễ thầm nghĩ.
Đan Dẫn Sanh có cảm tình với mình.
Điều này khá bình thường, khi gặp nguy hiểm, con người ta thường nảy sinh cảm xúc và ảo giác. (1)
Đây không phải là lần đầu tiên Đỗ Yến Lễ đối mặt với tình huống như thế. Anh không định phát triển quan hệ với Đan Dẫn Sanh, cho nên anh duy trì phương pháp bao lâu nay của mình.
Đánh vỡ ảo giác, bóp chết tình cảm.
Đỗ Yến Lễ suy tư trong chốc lát, sau đó trả lời một cách vô cùng khách sáo: “Tuy trang sức Trí Ý và MUSES có hợp đồng, nhưng tôi chỉ phụ trách hoạt động của công ty mẹ và quản lý sơ bộ các hạng mục mà thôi. Sau sự cố lần này, tôi tin Trí Ý có thể xử lý thỏa đáng, nếu vậy… tôi nghĩ chúng ta sẽ không gặp nhau nữa.”
Đan Dẫn Sanh bừng tỉnh. Dù câu từ có hoa mỹ đến mức nào, Đỗ Yến Lễ chủ yếu muốn nói rằng: Bọn họ sẽ không gặp nhau nữa.
Sau này mình không được gặp Đỗ Yến Lễ nữa ư?
Đan Dẫn Sanh liền… không vui.
Không biết tại sao, trong lòng chợt thấy bực bội.
Sự khó chịu ấy khiến hắn buột miệng đáp: “Vậy chúng ta đừng hủy hợp đồng nữa!”
————————————————
(1) Hay còn gọi là Hiệu ứng cầu treo – Misattribution of arousal: Khi gặp nhau trong một tình huống nguy hiểm (ví dụ như trên một cây cầu treo) thì hai cá thể thường nảy sinh cảm tình với đối phương, nhưng thực chất đó chỉ là sự lẫn lộn giữa cảm giác yêu thích và cảm giác sợ hãi.
Tuần này bệnh sấp mặt nên hong ra chương mới nhanh được QAQ