Lúc ăn cơm tối, Bạch Tri Cảnh kéo một cái ghế để bên cạnh, gác chân phải lên trên, ngón chân cái quấn một tờ khăn giấy, thật sự chói mắt.
Ăn được nửa bữa, Thượng Sở nhận được cuộc gọi công việc, Bạch Tri Cảnh liếc mắt thấy ba mình đi vào phòng sách, cậu ho khan hai tiếng hắng giọng, lại lần nữa khởi động kế hoạch cũ: "Cha, cha biết vì sao hôm nay con lại gọi thêm móng heo không?"
Bạch Ngải Trạch cười, "Nói đi, muốn cái gì?"
"PS..." Bạch Tri Cảnh không chút nghĩ ngợi đã thốt ra, nói được nửa lại cảm thấy không thích hợp, cậu đảo mắt, trề môi, "Cha, cha cũng biết con là một người rất kiên cường, chỉ nói chuyện tốt, không kể chuyện xấu, con bị thương cũng sẽ không nói với người trong nhà, chỉ im lặng chịu đựng..."
"PSP đúng không?" Bạch Ngải Trạch ngắt lời cậu, nhướng mày.
"Máu mủ tình thâm, phụ tử liền tâm," Bạch Tri Cảnh giơ ngón tay cái với Bạch Ngải Trạch, "Hai chúng ta đã đạt cảnh giới cao thâm, không giống ba con, thật khốn nạn, con không thể nói chuyện với ông ấy."
"Dạo này cha đang nghiên cứu một vấn đề mới." Bạch Ngải Trạch nói.
"Vấn đề gì ạ?" Bạch Tri Cảnh rướn người qua, "Quan tâm sự phát triển khỏe mạnh thể xác và tinh thần của trẻ vị thành niên ạ? Hay sản phẩm trò chơi điện tử lợi nhiều hơn hại?"
Bạch Ngải Trạch lắc đầu: "Tâm lý tội phạm thanh thiếu niên."
"...Con cũng không thể nói chuyện được với cha, đúng là nhìn lầm người." Bạch Tri Cảnh hậm hực bĩu môi, "Cha cũng giống như ba con, hai người đều là cáo già xảo quyệt sao lại sinh ra một người hồn nhiên ngây thơ như con vậy, đúng là kỳ tích của nền y học nhân loại mà."
Thượng Sở cúp điện thoại xong đi ra, đúng lúc nghe thấy lời này lại vui vẻ: "Bên pháp y đang thiếu đối tượng nghiên cứu, hay ba đưa con đến đó cho người ta mổ xẻ nghiên cứu?"
Bạch Tri Cảnh hừ hừ hai tiếng, bưng móng heo kho đứng dậy.
Thượng Sở nghẹn cười hỏi: "Đi đâu đó?"
"Đi đến chỗ có tình yêu," miệng Bạch Tri Cảnh bóng mỡ, tay cầm bát sứ mà lòng không khỏi xót xa, cảm xúc dào dạt ngẩng đầu làm thơ, "Tựa như, con cá không rời nước, chim chóc không rời trời, Cảnh Nhi không rời tình thương cha. Nơi này không có tình thương cha, con xin phép đi trước một bước!"
"Được, vậy con đi đi, gọi xe mà đi, ở đây không giữ con nữa," Thượng Sở phất tay, "Đến nơi thì nhớ nhắn địa chỉ cho ba, ba gửi hành lý qua."
Bạch Tri Cảnh mạnh mẽ hừ một tiếng, lại meo meo liếc nhìn cha mình Bạch Ngải Trạch.
Bạch Ngải Trạch thành công thu được ánh mắt cậu, quay đầu gắp cho Thượng Sở một đũa bông cải xanh, cười nói: "Em cãi nhau với con làm cái gì, tập trung ăn cơm, không được kén ăn."
Bạch Tri Cảnh vui mừng nghĩ cha với mình vẫn là máu mủ tình thâm phụ tử liền tâm, vừa định thuận theo bậc thang ngồi xuống, lại nghe thấy Bạch Ngải Trạch nói: "Ăn xong lại đi, đừng mang bát theo, một cái hơn tám trăm đó."
—
Bạch Tri Cảnh gặm xong móng heo, khóa mình trong phòng giận dỗi, ba cậu đưa cho cậu một quả táo mới rửa xong, Bạch Tri Cảnh cảm thấy bản thân là công chúa Bạch Tuyết đáng thương, ba Thượng Sở của cậu là bà hoàng hậu độc ác, cố ý đưa một quả táo tới nhục nhã cậu.
Cậu căm giận cắn 'rốp' một cái, cũng ngọt, cậu lại cắn thêm miếng nữa, thật là ngọt.
Ăn xong một quả táo, tâm trạng cũng trở nên tốt đẹp hơn, cậu cảm thấy bản thân lại lần nữa có được tình thương của cha, cũng không nhớ ra tại sao lúc nãy mình tức giận, Bạch Tri Cảnh nằm ở trên giường một lát, lại lần nữa suy nghĩ làm thế nào để có được một chiếc PSP.
Cậu suy nghĩ cả buổi cũng không ra cách, vì vậy gọi điện thoại cho Ứng Hứa, Ứng Hứa là sinh viên, hiểu biết nhiều.
Ứng Hứa chưa nghe cậu nói hết đã vui vẻ: "Muốn có PSP đúng không, anh có ý này."
"Cái gì!" Bạch Tri Cảnh bật dậy như một con cá chép, "Anh nói mau đi!"
"Quay lại lớp học thêm," Ứng Hứa đi từ trong phòng thí nghiệm ra, một tay dắt xe, chậm rãi nói, "Bạn học của em không phải có một cái sao, đi học lại là có thể mượn của cậu ta chơi."
"Thôi đi," Bạch Tri Cảnh bĩu môi, ủ rũ nằm trở lại giường, "Em khó khăn lắm mới thoát khỏi ma trận đó, không thể lại chui đầu vào lưới nữa, em ở đó như cá nằm trong chậu, hai mắt một thân mặc người xâu xé."
Cậu một hơi sử dụng liên tiếp mấy cái thành ngữ, Ứng Hứa càng nghe càng vui vẻ, "Sao lúc viết văn em không phát huy tài năng này."
"Đây là những cảm xúc chân thật của em," Bạch Tri Cảnh một tay moi sàng đan, mơ hồ nghe ở đầu dây bên kia có tiếng rao hàng rong, cậu hỏi, "Anh còn chưa về đến nhà sao? Em nghe thấy tiếng người bán hoành thánh?"
"Vẫn đang ở trên đường," Ứng Hứa đi rất chậm, quay đầu nhìn xe bán đồ ăn vặt bên đường, cười nói, "Gần tới nhà rồi."
Bạch Tri Cảnh nghe anh nói như vậy, vô thức nhìn đồng hồ, hơn 11 giờ đêm.
Đã trễ thế này, người đọc sách như Ứng Hứa đi một mình trên đường, lỡ như gặp phải mấy tên cướp đường, thật sự không an toàn chút nào.
Cậu nhanh chóng quên chuyện PSP ra sau đầu, vội vàng nhảy xuống giường, chạy tới bên cửa sổ kéo rèm ra, nhìn thoáng qua bên ngoài thấy ánh trăng mới thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may đêm nay có trăng, chiếu sáng cho anh."
Bước chân Ứng Hứa ngừng lại: "Ừm, em che chở anh."
"Em đương nhiên phải che chở anh rồi," Bạch Tri Cảnh nhảy lên ngồi bên bệ cửa sổ, nói, "Em là bang chủ của anh mà! Bây giờ em đang ngồi bên cửa sổ đây, em nhìn mặt trăng, bắt nó chiếu sáng cho anh về đến nhà, anh đừng sợ."
Ứng Hứa cười, đáy lòng đột nhiên dâng lên một chút cảm xúc khó giải thích, anh nhẹ giọng hỏi: "Cảnh Nhi, em đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Bạch Tri Cảnh bỗng nhiên thở dài một hơi, âm cuối quẩn quanh xuyên thấu qua màn hình điện thoại chạm tới lỗ tai Ứng Hứa, giống như mang theo nhiệt độ.
Ứng Hứa mím môi, "Cảnh Nhi, em..."
Bạch Tri Cảnh tựa đầu vào cửa kính, thở dài nói: "PSP của em phải làm sao bây giờ đây!"
Ứng Hứa: "..."