Ăn trưa xong, Ứng Hứa còn có một số dữ liệu quan trọng cần kiểm tra ở phòng thí nghiệm, phải nhanh chóng quay về trường học.
Một mình Bạch Tri Cảnh ăn hết ba cái kem, năm cánh gà rán, một cái hamburger, ba xiên thịt nướng, bụng căng tròn vo, cậu ôm lấy bụng mình cảm khái: "Em có thể hiểu cảm giác ba em mang bầu em rồi."
Ứng Hứa đứng trước quầy thanh toán, quay đầu hỏi cậu: "Alpha như em mà cũng có thể hiểu sao? Cảm giác như thế nào vậy tiểu bang chủ? Chia sẻ cho anh biết với."
"Đương nhiên là cảm giác hạnh phúc rồi!" Bạch Tri Cảnh ợ một hơi mùi gà rán, thở dài thỏa mãn, "Trong bụng em toàn là cánh gà, nói cách khác trong bụng em mang hương thơm nồng nàn của gà rán, ba em mang thai em, vậy chẳng phải trong bụng toàn sữa hay sao. Người ta toàn khen ba em đẹp trai, là vì sữa bò có công dụng dưỡng da đó, người ta mang thai mười tháng, ba em là mang sữa mười tháng, quá là hạnh phúc!"
"Nói theo kiểu của em thì em đã phân hóa từ khi còn ở trong bụng ba?" Ứng Hứa dội cho cậu một gáo nước lạnh, "Em có học môn sinh học không vậy?"
Bạch Tri Cảnh lúc này mới nhớ ra mình 13 tuổi mới phân hóa, cậu nhìn Ứng Hứa chậc một tiếng, giơ ngón trỏ lắc lắc: "Anh quá cứng nhắc, cái này gọi là nghệ thuật gia công, bắt chước cũng là một kiểu sáng tạo mới, cảnh giới của em thì anh hơi khó để lý giải."
Mấy nhân viên trong tiệm rảnh rỗi đang ngồi xem ti vi đều bị lời này của cậu chọc cười, bà chủ quán che miệng cười trêu, "Một alpha lại học theo omega mang thai, bạn nhỏ cậu không thấy xấu hổ sao! Bây giờ cậu còn nhỏ không hiểu chuyện, sau này lớn rồi nghĩ lại sẽ cảm thấy mất mặt như thế nào! Đừng bao giờ nói mấy lời này nữa!"
Mặc dù bây giờ tất cả đều kêu gọi bình đẳng giới tính, khẩu hiệu này không biết đã hô hào suốt bao nhiêu năm, nhưng trật tự xã hội, alpha vẫn là chiếm phần mạnh, mọi người đều có suy nghĩ 'A chủ ngoại, O chủ nội, beta là người làm công', một alpha ở nhà nấu cơm giặt quần áo chăm trẻ là chuyện sỉ nhục, càng đừng nói đến chuyện đứng trước mặt người ngoài bắt chước omega mang thai.
"Cái này thì có gì mất mặt chứ, cháu cho dù bảy tám chục tuổi cũng là chui từ trong bụng ba cháu ra," Bạch Tri Cảnh thật sự không hiểu chuyện này thì có gì mà xấu hổ, cậu vỗ bụng khoa tay múa chân, "Trong sách ngữ văn có viết, chúng ta ca ngợi những điều vĩ đại, sinh con không phải là chuyện vĩ đại nhất thế giới hay sao, dù là vĩ nhân cũng cần được sinh ra! Mang thai mệt nhọc bao nhiêu, sinh con đau đớn bao nhiêu, mang thai thật sự không dễ dàng, cháu cảm thấy ba cháu là omega vĩ đại nhất, ông ấy là giáo sư đại học, hồi còn trẻ làm cảnh sát, lợi hại gấp mấy trăm lần so với alpha, vậy tại sao cháu không được nói ra?"
—
Ứng Hứa dựa người vào cạnh cửa yên lặng nhìn cậu, đáy mắt ánh lên ý cười.
Nếu là người khác nghe được những lời này, chắc chắn sẽ cảm thấy Bạch Tri Cảnh là đứa trẻ phản nghịch, thích cãi ngang, thể hiện mình là người hiểu biết nhiều, thiếu niên 15, 16 tuổi đều thích tranh cãi với người lớn.
Nhưng Ứng Hứa lại hiểu rõ, nhóc con không hề có những ý nghĩ quanh co lòng vòng đó, trong lòng cậu nghĩ như thế nào thì nói ra như vậy.
Bạch Tri Cảnh là nhóc con lớn lên trong bình mật, không khí mà cậu thấy đều ngọt ngào, người cậu gặp đều là người tốt, cậu không có bất kỳ khái niệm gì về những quy tắc hẹp hòi đó.
Rất nhiều người sau khi chứng kiến, trải quan sự bất bình đẳng của thế giới này, mới bừng tỉnh hiểu rằng thì ra như vậy là không đúng, Bạch Tri Cảnh không giống vậy, cậu không quan tâm những quan niệm cổ hủ alpha phải làm cái gì, omega phải làm cái gì, cậu chỉ biết mỗi người sinh ra đều cần được hạnh phúc, vui sướng.
Trong túi nhóc con có quá nhiều kẹo, thấy ai cũng muốn chia một cái, nhìn giống như một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, nhưng có đôi khi Ứng Hứa lại cảm thấy cậu còn thông thấu hơn nhiều người lớn, cậu giống như bánh mochi trong suốt, nhân bên trong là sữa ngọt ngào, chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy.
Mỗi người đều đang bị người khác định nghĩa, cũng đang định nghĩa người khác, nhưng Cảnh Nhi không phải, cậu chỉ định nghĩa cuộc sống vui vẻ của mình.
—
Mấy người lớn trong quán ăn sau khi nghe những lời của Bạch Tri Cảnh sắc mặt đều trông rất tệ, nghĩ 'Thằng nhóc này nói hươu nói vượn cái gì', nhưng có một cô gái nhân viên thoạt nhìn cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi chớp mắt cảm khái: "Không ngờ nhóc còn là chiến binh nhỏ của quyền bình đẳng giới đấy."
"Sao chị lại chửi người ta, em ghét nhất là Bình Tuyền," Bạch Tri Cảnh không vui, cậu bĩu môi bất mãn, "Em là chiến binh nhỏ của ngõ Lão Khương, danh hiệu đứng đầu năm nay nhất định là của ngõ chúng em."
(Giải thích một chút: Chị gái khen cu Cảnh là Tiểu đấu sĩ bình quyền, mà cu Cảnh nghe nhầm thành Bình Tuyền nên mới cãi lại.)
Mấy người quanh đó ngơ ngác không hiểu gì, chỉ có Ứng Hứa bật cười thành tiếng.
—
Ngõ nhỏ Bình Tuyền ngay sát bên cạnh ngõ nhỏ Lão Khương, hồi Bạch Tri Cảnh lên năm, cậu kéo một chiếc xe ô tô đồ chơi chạy lon ton khắp ngõ, nhân lúc Ứng Hứa không chú ý, cậu rẽ vào khúc quanh chạy thẳng vào trong sân một ngôi nhà ở ngõ Bình Tuyền, cuối cùng bị vịt nhà người ta nuôi ở trong sân rượt hai vòng quanh ngõ. Ứng Hứa nghe tiếng khóc chạy tới tìm được nhóc con, bế cậu dỗ suốt hai tiếng đồng hồ mới nín khóc, từ đó về sau Bạch Tri Cảnh để lại di chứng, cậu đơn phương tuyên bố ngõ nhỏ Bình Tuyền là kẻ thù không đội trời chung của mình. Đến năm Bạch Tri Cảnh mười tuổi, cậu cảm thấy bản thân đã trưởng thành có thể phân thắng bại với ngỗng, cậu xách theo một con vịt quay, đi qua đi lại trước cửa nhà người nuôi vịt diễu võ dương oai, kết quả, nhà kia không còn nuôi vịt nữa mà chuyển sang nuôi chó săn, dọa cho Bạch Tri Cảnh suýt đái ra quần, lúc chạy về còn bị ngã một cú dập mặt, đau đến mức nước mắt lưng tròng, tiếng khóc vang xa mười dặm.
Mối thù giữa nhóc con với ngõ nhỏ Bình Tuyền từ đó không dời không đổi.
Hơn nữa, mấy năm gần đây, thủ đô đang tiến hành bình chọn ngõ nhỏ văn minh, ngõ Bình Tuyền nhiều lần đạt được giải nhất, đè bẹp ngõ Lão Khương. Bạch Tri Cảnh tự xưng là côn đồ độc ác nhất của ngõ Lão Khương, gánh trên vai sứ mệnh vĩ đại bảo vệ ngõ nhỏ, đối với cậu ngõ Lão Khương là ngõ vĩ đại nhất trên thế giới này, Bạch Tri Cảnh rất bất bình, dưới sự tức giận cậu múa bút thành văn viết ra 1300 chữ vạch trần những chuyện đen tối bên trong ngõ Bình Tuyền, ngõ như vậy mà có thể lấy được danh hiệu đứng đầu thì thật thiên lý bất dung!
Mấu chốt là, cậu viết thì cứ viết, còn phải gửi lên cho tòa soạn. Rồi thì, cậu gửi thì gửi, còn lấy tên ba của mình Thượng Sở.
Biên tập của tòa soạn vừa nhìn thấy tên người gửi, lại ngó tiêu đề – Giáo sư học viện cảnh sát tự mình vạch trần mặt tốt của cuộc bình chọn, tin cực hot đây rồi! Tháng này khỏi cần lo về vấn đề KPI nữa!
Bấm vào văn bản để xem, hơn một ngàn chữ, quanh đi quẩn lại chỉ viết hai chuyện: Một là vịt hung dữ thế nào, hai là chó săn ác độc ra sao.
Đêm đó, Bạch Tri Cảnh bị ba mình, giáo sư Thượng 'đánh đập tàn nhẫn', trên mông in dấu hai bàn tay, đỏ chót nóng rát, cậu nằm sấp trên giường vừa rơi nước mắt vừa đăng QQ:
"Ngõ nhỏ Bình Tuyền là kẻ thù của tui, bạn tốt trên QQ ai nhà ở Bình Tuyền, mời tự giác nói lời xin lỗi với tui!"
Qua hai giây vẫn còn chưa hết giận, cậu lại đăng thêm cái nữa:
"Tui đời này hận nhất vịt với chó ngõ Bình Tuyền, bạn tốt trên QQ có ai ở Bình Tuyền nuôi vịt với chó, mời tự giác mang vịt quay đến xin lỗi tui!"
Tống Bảo Bối là người đầu tiên bình luận:
"Cảnh Nhi, có thể chia cho tao miếng vịt quay với được không?"
Bạch Tri Cảnh nhìn bình luận này lại càng tức, càng tức thì mông lại càng đau, càng đau thì nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, nước mắt thấm ướt gối đầu, buổi tối cậu nằm mơ thấy mình ăn vịt quay, há miệng liếm trúng vỏ gối, chẹp chẹp mấy cái nghĩ, vịt quay sao lại thành vịt muối rồi?
Ngày hôm sau ngủ dậy, cậu ngồi trên giường suy nghĩ suốt mười phút, nghĩ tới nghĩ lui đều thấy ngõ nhỏ Bình Tuyền sai.
Bang Gấu Hoang của cậu với ngõ Bình Tuyền thề từ nay về sau không đội trời chung!
—
"Được rồi, không cần phải phổ cập đoạn lịch sử chiến đấu giữa em với ngõ Bình Tuyền đâu," Ứng Hứa buồn cười nói, "Đi thôi, anh còn việc phải làm nữa."
Bạch Tri Cảnh đi theo sau Ứng Hứa, vừa ra khỏi phòng điều hòa, cái nóng ngay lập tức sáp tới, Bạch Tri Cảnh héo úa, túm lấy vạt áo Ứng Hứa hỏi anh: "Em đi tới trường anh ngồi ké điều hòa được không, em hứa sẽ ngoan, còn có thể rót nước bưng trà cho anh, nếu anh cần nhu cầu đặc biệt gì, em cũng có thể phục vụ."
"Ồ, nhu cầu đặc biệt là cái gì?" Ứng Hứa quay đầu hỏi.
Bạch Tri Cảnh nói dõng dạc: "Mua vui lúc anh rảnh rỗi! Có ai thích hợp làm chuyện này hơn em chứ?"
"Đúng là không có," Ứng Hứa vui vẻ, "Cũng không ai rảnh rỗi hơn em."
"Anh cứ cho em đi cùng đi, cái gì em cũng làm được, không sợ dơ không sợ mệt, lại còn rất đẹp trai nữa," Bạch Tri Cảnh túm tay anh không buông, tự mình đẩy mạnh tiêu thụ, "Mặt trời ở trên cao, hoa mỉm cười với bé, chim nhỏ nói sớm sớm sớm, Cảnh Nhi là người trợ giúp tốt nhất!"
(Chữ in nghiêng là lời cu Cảnh chế từ bài hát thiếu nhi Bài ca đi học)
Ứng Hứa nhướng lông mày: "Thật sự cái gì cũng có thể làm?"
Bạch Tri Cảnh gật đầu liên tục: "Vưng, vưng!"
"Được rồi, bồn cầu trong phòng thí nghiệm đã bị tắc suốt 3 ngày," Ứng Hứa nhướng mày, "Không thể đi vệ sinh được."
"...Các anh là sinh viên đấy, thật là không biết xấu hổ!" Bạch Tri Cảnh bóp mũi, lầm bầm, "Cách hai dặm mà em còn ngửi thấy mùi thúi."
"Không chọc em nữa, em trước về nhà đi hoặc về ngõ Lão Khương chờ anh cũng được," Ứng Hứa nói, "Gần đây có một dự án lớn anh cần phải giám sát, buổi tối không biết phải làm đến mấy giờ, anh không chăm sóc cho em được."
"Làm sinh viên cũng mệt thật," Bạch Tri Cảnh thở dài, "Vậy khi nào anh mới được nghỉ?"
Ứng Hứa nghĩ một lúc đáp: "Thứ sáu, anh dẫn em đi xem phim."
"Thật sao!" Bạch Tri Cảnh nghe vậy thì cực kỳ hưng phấn, "Chúng ta đi xem 'Thằn lằn xâm chiếm' nhé, chắc chắn hay lắm!"
"Được," Ứng Hứa xoa đầu cậu, "Em muốn xem phim gì cũng được."