Chẳng qua cho dù chuyện này là thật, nếu ban đầu đã vứt bỏ mình, thì Ninh Phàm ta sẽ không quay đầu, đi tìm tông hỏi tổ, đối với Vũ điện lương bạc, hắn cũng rất có nhận biết.
- Ta biết, trong cơ thể của ngươi không có “Thần vũ huyết mạch”... Ngươi đương nhiên không phải Vũ điện thần tử hậu nhân... Sau đó, tám trăm tu chân quốc cộng trong chư quốc, tìm được mấy trăm thần tử hậu nhân... Những người đó đang được Vũ điện hết lòng đào tạo, nghe nói trong đó, có mấy tên là hạng người tư chất bất phàm, thậm chí, Thái cổ Thần Ma mạch... Cho nên, chuyện tìm người đã từ từ lắng xuống. Ngày đó ta hiểu lầm ngươi là... Sở dĩ phải tha cho ngươi một mạng, bất quá ngươi không phải, chuyện này, ngươi hãy cứ yên tâm.
- Vậy sao? Như vậy theo như lời không liên quan liền đến đây chấm dứt đi. Nhắc tới, mộng cảnh lần này hẳn là Lan Nhược tự mấy năm trước chứ?
Ninh Phàm nói sang chuyện khác, đối với Vũ điện lương bạc, thật không hứng thú chút nào.
Có thể từ phàm trần triệu hồi mấy trăm di phúc tử, những thứ Vũ điện lão quái này cái mặt dài luôn đến trên người của con chó luôn rồi.
- Ừ, đây cũng là mấy năm trước, ta cùng ngươi gặp nhau hôm đó. Đợi đã, đợi trời tối, sau khi trời tối, sẽ có một nhân ảnh cực kỳ đáng ghét đi tới, chúng ta cùng nhau chém hắn!
- Được!
Ninh Phàm một miệng đáp ứng, lần này hắn không chạy loạn nữa, để tránh chọc Vân Nhược Vi không thích.
Sắc trời bắt đầu tối, ánh trăng nằm trên nhánh tùng lại chìm xuống.
Đêm dần khuya, mà một đạo tiếng cười cuồng vọng, rốt cuộc xa xa truyền tới trong một đạo băng hồng độn quang, không chịu nổi lọt vào tai!
- Ha ha! Vân Nhược Vi! Đi ra! Cút ra đây cho đại gia! Để cho đại gia sờ một cái ngực của ngươi!
Băng hồng vừa hiện, Vân Nhược Vi lập tức mặt đầy sát khí, còn Ninh Phàm dở khóc dở cười.
Băng hồng tản đi, người nọ trong đó chính là mình 17 tuổi.
Cùng mình năm đó cách ăn mặc độc nhất vô nhị, chẳng qua là vẻ mặt, chọn lời, cũng tuyệt đối không phải mình sở hữu.
- Vân Nhược Vi! Đi ra! Đi ra! Đại gia thật thích ngươi, đại gia muốn ôm ngươi, liếm ngươi, chơi ngươi!
- Vân Nhược Vi! Ninh Phàm ta yêu ngươi chết được! Đi ra! Đi ra! Ha ha! Ta không kịp đợi a! Ta thật là đói khát a!
- Ngực thật là thơm, ta thích, ta thích a!
Nhìn trên bầu trời đêm, thân ảnh cùng mình độc nhất vô nhị, Ninh Phàm gần như hộc máu.
Hóa ra tâm ma của Vân Nhược Vi, căn bản không phải cùng mình có liên quan, mà là... chính là từ bản nhân của mình!
Tuy nhiên, mình trong lòng Vân Nhược Vi, cứ vô sỉ, hạ lưu như vậy sao...?
Làm sao hình tượng trong mộng là bộ dáng này...?!
- Giết hắn! Ngươi đi đi, ta... không làm được, không xuống tay được...
Vân Nhược Vi cắn răng nghiến lợi nói.
- Ách, cái này.. Được rồi...
Ninh Phàm khe khẽ thở dài, thuấn di chợt lóe lên bầu trời đêm.
Mà “giả Ninh Phàm” kia vừa thấy địch nhân thuấn di, lập tức lộ ra biểu lộ hoảng sợ, ầm ầm quỳ rạp xuống bầu trời đêm.
- Gia gia tha mạng! Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân chỉ biết khinh bạc nữ nhân, không biết đánh nhau a!
- Ai, ngươi ngoan ngoãn đi chết đi. Ta thấy ngươi, đều cảm thấy mất thể diện...
Ninh Phàm lắc đầu một cái, một ngón tay điểm xuống, hời hợt diệt đi “giả Ninh Phàm”.
Bình sanh lần đầu tiên giết người, khiến cho hắn cảm thấy mất thể diện, không đất dung thân, phức tạp hết sức.
Mình giết “mình”, chuyện này sợ rằng khó có lần thứ hai nữa.
Mà nhìn xem, mình đời này kiếp này đều không cách nào khiến cho Vân Nhược Vi đối với mình có nửa phần hảo cảm...
Không còn biện pháp rồi, ấn tượng đầu tiên đều thành ra bộ dáng này... Mất thể diện, mất thể diện a!
- Đi thôi, tâm ma đã chém, có thể đi...
Ninh Phàm cười khổ, trong giấc mộng này, hắn nửa khắc cũng không muốn ở lâu.
Trên giường nhỏ, Ninh Phàm cùng Vân Nhược Vi đồng thời mở ra hai mắt.
Tâm ma, rốt cuộc chém đi... Vân Nhược Vi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rút bàn tay mềm thoát khỏi lòng bàn tay của Ninh Phàm, đứng dậy xuống giường, vẻ mặt rất nhăn nhó.
Ninh Phàm mỏi mệt xoa xoa vai, nhập mộng thuật đối với hắn mà nói rất hao tổn tâm lực.
- Sao thế? Nhìn biểu lộ của Vân cô nương, chẳng lẽ tâm ma chưa chém sạch sẽ sao?
- Không phải... Cái đó... Cám ơn!
Nàng nhẹ nhàng cắn môi, hít một hơi thật sâu, câu cám ơn này cực kỳ nhăn nhó.
Ninh Phàm ngược lại cũng không để bụng, hắn rất hài lòng đối với nhập mộng thuật.
Sưu hồn diệt ức sẽ khiến cho thức hải của tu sĩ bị thương nặng, thậm chí trở thành ngu si, nhưng nhập mộng ư, ngược lại là biện pháp tốt để theo dõi ký ức của tu sĩ.
Chẳng qua là mộng có thật có giả, so với sưu hồn mà nói, độ chân thật có chút thiếu sót. Tóm lại, nhập mộng thuật theo dõi ký ức của người thân cận vẫn rất tốt.
Ngoại giới qua nửa ngày, Vân Nhược Vi không lưu lại nữa, vội vã cáo từ. Nàng đã chém đi tâm ma, nàng đối mặt với Ninh Phàm, không còn tâm tình phức tạp nữa, có chăng là một vẻ lạnh lùng trong trẻo dửng dưng như thanh thủy năm đó.
Song có điều vào lúc nàng rời khỏi, hơi do dự, nhưng vẫn mở miệng nói với Ninh Phàm:
- Lần này sau khi yêu triều diệt, ta đại khái sẽ không về lại Lan Nhược tự, nếu ngày khác ngươi cần giúp đỡ, hãy tới “Đông nam tu minh” tìm ta, ta nhất định sẽ khuynh lực tương trợ.
- Nếu có chuyện cần, ta sẽ đi tìm cô nương hỗ trợ.
Ninh Phàm cung tay, đưa nàng xuống lầu. Có một câu hứa hẹn của cô gái này, cũng không coi là giúp không nàng một lần.
Việt quốc gần trăm tu chân quốc ở vào Vũ giới đông nam bộ, mảnh địa vực này được gọi là đông nam đại lục. “Đông nam tu minh” là một tán tu thương minh của đông nam đại lục.
Cô gái này thân là Vũ điện thần sử, vì sao không ở Vũ điện phân điện tu luyện, làm nhiệm vụ, ngược lại đi tán tu thương minh, nguyên nhân Ninh Phàm không hỏi.
Khi cô gái này rời khỏi, bên ngoài lầu mưa lất phất.
Đôi chân trần của nàng chống cây dù rời khỏi trong màn mưa, chỉ sau khi Ninh Phàm vào lầu, nàng chợt thu bước chân, quay đầu, nhìn Minh Ngọc lầu, cười một tiếng xinh đẹp:
- Tựa hồ mình đã nhìn lầm hắn đây, lúc cần đứng đắn, hắn thật nghiêm chỉnh...
...
Ninh Phàm tiễn Vân Nhược Vi đi, hắn trở lại trong lầu, bỏ đi tâm tư lẫn lộn, lần nữa ngồi tĩnh tọa.
Khí huyết dồi dào, thương thế khỏi hẳn... Những thứ này đều là chỗ ích lợi sau khi uống vào ba giọt yêu huyết!
Thậm chí, sau khi yêu lực đạt tới bán bộ Kim đan, hắn thi triển nhập mộng thuật cũng cực kỳ ung dung.
Hắn đứng ló đầu, nhìn cô gái ngoài cửa sổ che dù rời khỏi, khẽ mỉm cười:
- Che dù sao... Ừ, có nên đưa cho Ân đạo hữu cây dù hay không...?! Nữ nhân che dù luôn nhìn rất đẹp, nhưng tu sĩ, ai lại che dù chứ...?
Hắn đang trầm tư, trong trữ vật đại, Đông Minh chung khẽ rung lên, rồi sau đó mất đi không tiếng động...
Tiếng rung lên ấy khiến Ninh Phàm nhướng mày một cái, thần niệm càn quét ngàn dặm, lại không phát hiện bất kỳ dị thường.
- Cổ quái... Đông Minh chung tại sao lại rung rung... Thôi, chưa tới chừng mười ngày, phải rời khỏi, mấy ngày còn dư lại vừa khéo đem Trảm Ly kiếm, hoàn toàn dung nhập vào Thái cổ tinh thần...
Lời tuy như vậy, Ninh Phàm rốt cuộc vẫn có lòng nghi ngờ, bói thử một chút cảm giác cổ quái trong lòng.
Nhưng kết quả bói trừ điềm đại hung thì thứ gì cũng không tính ra.
Đây nói rõ, người sẽ hạ thủ đối với mình nhất định tu vi cực cao... chỉ sợ là... Hóa thần!
Không phải Tuyết tôn... trong Tấn quốc chỉ còn dư lại một tên Hóa thần khác... Yêu tướng Lý Bạn!
- Không thể nào! Ta giết bạn yêu của y, bắt hai người của y, y không biết, vậy thì làm sao sẽ động sát cơ với ta...? Như vậy, để ngừa vạn nhất, nên sớm rời khỏi Cự tán quan, cẩn thận là hơn...
...
Bên ngoài trăm vạn dặm, Long Mộng trạch chỗ sâu.
Nơi đây là một chỗ ao đầm phủ đầy sương mù, phương viên mấy vạn dặm, đều bị bầy yêu tỉ mỉ phòng thủ.
Ao đầm chỗ sâu, một tên huyết sắc cự thú to lớn ngàn trượng, ẩn giấu nơi này, hấp thu một tia long khí trong ao đầm.
Huyết sắc cự thú này rõ ràng là đầu lý có răng nanh dài, nhưng thân lại có hình rắn, dưới thân rắn có tám cái huyết trảo.
Trên huyết sắc lân phiến, xuất hiện chút lôi quang, đang hướng long thân lột xác.
Huyết lý hóa long! Con thú này, bất ngờ chính là bổn tôn của Hóa thần yêu tướng!
Con ngươi đỏ máu của cự thú chợt lóe lên lập lòe, trong lôi quang, đầu lý của nó dần dần sinh ra long giác, cũng biến chuyển thành đầu rồng.
Sự biến hóa đó tổng cộng kéo dài mười ngày, ao đầm sương mù dần dần mỏng manh. Huyết quang đính trên đó, huyết vụ chợt vòng lại. Cự lý hoàn toàn hóa ra đầu rồng, bỗng nhiên bay vọt lên, rõ ràng đã thành một huyết long dài ngàn trượng!
Vào giờ khắc này, vô số lôi kiếp đánh xuống, trường không dày đặc khiến cho Long Mộng trạch vô số tiểu yêu tâm kinh đảm hàn.
Nhưng huyết long lắc mình một cái biến thành một nam nhân trần truồng có vảy màu máu tràn đầy quanh người. Nam tử này là một tên tóc đỏ xõa ra, giống như cuồng ma, trong con mắt bên trái của y, hai viên huyết sắc yêu tinh, yêu dị lập lòe!
Cái trán của y sinh hai cái long giác màu bạc, xuất hiện lôi quang!
Yêu tướng Lý Bạn!
Đối mặt lôi kiếp, Lý Bạn con mắt bên trái yêu tinh chợt lóe, há mồm hút một cái, tất cả lôi quang đều bị y hút vào trong bụng, y thì lộ ra vẻ hài lòng.
- Không sai. Huyết lý hóa long, tu ra yêu thân pháp tướng thứ hai “Lôi long pháp tướng”, đối với lôi kiếp, bản tướng không sợ hãi! Không hỗ là bí thuật được yêu soái đại nhân ban thưởng, thật hảo dụng...
Nụ cười lạnh nhạt của y lạnh vừa thu lại, vẫy tay, một chuỗi dây chuyền xương thú, xuất hiện trong lòng bàn tay y.
Cái dây chuyền xương thú này cực kỳ bất phàm, hiện ra một tia hư không chi lực, chính là...“Ngụy hư bảo”! Ngụy hư bảo là thất bại phẩm của hư bảo, dây chuyền này chỉ sợ là một tên Luyện hư hoặc Toái hư tu sĩ, luyện chế hư bảo thất bại, chuyển ban cho yêu tướng này. Trên đó vốn có 12 chiếc răng thú, hôm nay, lại chỉ còn dư chín chiếc hiện ra huyết quang... Ba chiếc răng khác thì có hai ảm đạm, một chiếc bị... bể nát!
- Trà yêu cùng Phong yêu bị bắt, Sư yêu bỏ mình... Hừ! Nếu không phải có “Bạn hư chi liên” này, bản tướng cũng không biết ba người kia bị người làm hại! Hung thủ lại ở nước Tấn này, Cự tán quan... Sẽ không sai, huyết khí trên người hắn do Sư yêu lưu, nhất định là người này giết sư yêu... Nhưng mà người này tựa hồ người mang bí bảo, thậm chí ngay cả dây chuyền này của ta một tia hư không dò xét, cũng che giấu hết, nhưng khiến cho bản tướng kinh ngạc, không phải bảo vật ngăn cách dò xét, mà là... trên người người này lại có “Cổ yêu tế khí”, làm vỡ nát một tia hư không chi lực của bản tướng...
Nam tử tóc đỏ ánh mắt run lên, cười lạnh không dứt, lời nói lại lương bạc.
- Chính là bạn yêu, bắt thì bắt, chết thì cứ chết... Nhưng, trong tay Sư yêu có thái cổ tinh thần do bổn tọa ban thưởng. “Thái cổ long huyết” lại không thể tùy tiện rơi vào trong tay người này. Về phần trong tay người này còn nắm giữ một món “Cổ yêu tế khí” càng đáng cho bản tướng xuất thủ... Nhiệm vụ mà yêu soái đại nhân giao phó, cần phải đi yêu giới mới có thể hoàn thành, trước lúc này, diệt trừ người này trước đã!
...
Khoảng cách Đại Tấn thái cổ Truyền tống trận khai ra, còn có ba ngày.
Trải qua hơn mười tu thành truyền tống, khoảng cách thái cổ Truyền tống trận, cũng còn chặng đường hai ngày rưỡi.
Ninh Phàm sớm từ chức Thất thống lĩnh, cùng Ân Tố Thu, Cảnh Chước rời khỏi Cự tán quan, dựa vào đối điểm Truyền tống trận, chạy tới Tấn quốc trung vực.
Tới cũng vội vã, đi cũng vội vã, hôm nay Cự tán quan đã dốc toàn bộ ra, bắt đầu toàn diện tấn công, thu phục Tấn thổ rồi.
Nhưng mà hết thảy, cùng Ninh Phàm không liên quan, hắn không hứng thú, đi Long Mộng trạch cùng Hóa thần yêu tướng liều mạng.
Hắn để ý là cảm giác nguy cơ ấy càng ngày càng gần...
Một lần truyền tống, bước ngang qua vạn dặm, nguy cơ đó sẽ yếu rất nhiều, nhưng không được bao lâu, cảm giác nguy cơ lại gần, tựa như vô luận hắn làm sao truyền tống, đều có người ở sau lưng đuổi theo vậy.
- Chẳng lẽ Hóa thần yêu tướng đó tránh khỏi quyết chiến đuổi ta hay sao?!
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng Ninh Phàm rét một cái, cơ hồ đến một tu thành, lập tức truyền tống đến một địa điểm nữa.
Hai ngày sau, Tấn quốc trung vực, Giáng Châu thành, chỗ của thái cổ Truyền tống trận.
Ở chỗ này, Ninh Phàm chỉ chừa 30 vạn chiến công, còn lại toàn bộ đổi tiên ngọc.
Sau khi nộp lên 30 vạn thượng công, ba người Ninh Phàm được dẫn tới thái cổ Truyền tống trận ở lòng đất Giáng Châu thành.
Giáng Châu thành phương viên ngàn dặm, lòng đất ngàn dặm, cũng bị móc sạch, dùng để phác họa trận đồ.
Lòng đất đá nằm tán loạn, không khí ẩm ướt.
Ninh Phàm không nói một lời, thần niệm thả ra, bao trùm ngàn dặm, nhẩm đếm số lượng tâm trận âm thầm chấn kinh.
Trận này lại có hơn 7 vạn tâm trận... Nếu không có trận đồ, hắn tuyệt đối không bày ra ra trận này. Mà mặc dù có trận đồ, biết được chắc chắn tâm trận ra sao, không có thần niệm cấp Luyện hư, hắn cũng tuyệt đối không cách nào đem 7 vạn tâm trận câu liên.
Trận này tuyệt đối là tiên hư cấp đại trận, thậm chí trong tiên hư trận pháp, cũng được coi là đỉnh cấp đại trận!
Trong đại trận, một lần có thể vào 10 người, năm trước một người cần nộp mười vạn tiên ngọc, hiện giờ lại là mười vạn chiến công.
Trận này truyền tống hơn mười chỗ địa giới, nhưng mỗi một lần chạy đều cần hao tổn 70 vạn tiên ngọc.
Dù vậy, một lần truyền tống, cũng có thể thu nhập 30 vạn tiên ngọc. Mà phần tiên ngọc này Vũ điện được chia chín phần, nước Tấn chia một phần.
Lợi ích khổng lồ, nhất định nảy sinh mâu thuẫn. Một năm khai ra một lần đại trận, ít nhất thu nhập 27 vạn tiên ngọc, trăm năm chính là 2700 vạn tiên ngọc, ngàn năm chính là 2 ức 7 thiên vạn tiên ngọc.
Tấn quân tuổi thọ mấy ngàn năm, năm tháng ông ta thống trị nước Tấn, thu nhập ít đi mấy ức tiên ngọc, đương nhiên cùng Vũ điện bất hòa.
Nếu có thể cầm nhiều tiên ngọc như vậy, Tấn quân có hy vọng đột phá Hóa thần!
Tấn quốc cũng có hy vọng trở thành thượng cấp tu chân quốc!
Vũ điện ở Tấn quốc thiết lập phân điện, hoặc có lẽ là vì vơ vét tiên ngọc, hoặc có lẽ là vì ức chế nước Tấn phát triển. Bất luận cái gì lưu lại, Truyền tống trận này làm giàu Vũ điện, làm giàu nước Tấn... Ít nhất, mời tu sĩ nước khác đối phó yêu triều, cần tiên ngọc cực kỳ to lớn, sợ rằng tầm thường trung cấp tu chân quốc chưa chắc đã có thể cầm ra.
- Tiên hư trận pháp, quả nhiên bất phàm!
Ninh Phàm thu hồi thần niệm, khen ngợi.
Tu sĩ dẫn đường vừa nghe Ninh Phàm khen, lập tức phụ họa nói:
- Chu tiền bối thật có ánh mắt sắc bén. Đại trận này đúng là tiên hư cấp trận pháp, tin đồn là Vũ điện trận pháp đại sư tự mình bình định cấp bậc này. Không ngờ tiền bối lần đầu tiên tới, thì có thể nhìn ra trận này huyền cơ, thật con mắt tinh tường!
- Ừ.
Đối với tu sĩ dẫn đường nịnh nọt, Ninh Phàm chỉ gật đầu một cái, cũng không bày tỏ thái độ gì. Dù là như vậy, tu sĩ dẫn đường cũng cảm thấy rất vinh dự rồi.
Hắn bất quá Kim đan sơ kỳ tu vi, có thể cùng Nguyên anh lão tổ đáp lời, thật là tam sinh hữu hạnh, vả lại lão tổ này chiến tích văn hoa, chính là Tấn quốc trung vực cũng rất có tin đồn.
Cảnh Chước hâm mộ nhìn Ninh Phàm, đi Vô Tận hải lần này, nếu ông ta hoàn toàn kết anh, chắc có thể cùng Ninh Phàm như vậy, hưởng thụ tôn vinh này.
Còn Ân Tố Thu nhìn biểu lộ làm bộ làm tịch của Ninh Phàm, lấy tay che miệng, cố nén cười.
Nàng đang suy nghĩ, nếu Kim đan dẫn đường này biết người mà mình xưng là tiền bối, bất quá là một tiểu bối chưa đủ 20, tu vi Dung linh, thì sẽ phức tạp ra sao.
Dưới lòng đất vạn trượng, bị hoàn toàn móc sạch ra một thiên địa rộng lớn, lấy phù trận chống đỡ.
Mặt đất phủ kín đá huyền vũ nham, mặt đất màu đen thỉnh thoảng có cái hố chứa tiên ngọc, lóe quang hoa, cũng mượn niệm lực, đem rất nhiều tâm trận câu liên với nhau.
Nơi đây đang có bảy người, đang đợi đại trận khai ra.
Trong bảy người, có năm tên Kim đan, hai vị Nguyên anh sơ kỳ. Họ thấy đoàn người Ninh Phàm tới, cho dù là hai vị Nguyên anh tu sĩ sơ kỳ đều lộ ra nụ cười thân thiện, chắp tay thi lễ:
- Trần Tú, Dương Chu ra mắt Chu Minh thống lĩnh!
- Sao? Hai vị đạo có chút quen mặt...
- Ha ha, Chu thống lĩnh quên rồi, bọn ta cũng là diệt yêu chiến bộ, từng trong Vân cung, lúc Tuyết tôn triệu tập đã gặp qua.
Trần Tú, Dương Chu hai người cũng là Nguyên anh nước khác, ở trung cấp tu chân quốc của mỗi người, cũng coi là nhất phương lão tổ, đến hạ cấp tu chân quốc, đều cần cả nước tu sĩ nghênh tiếp.
Nhưng hai vị lão quái này lúc đối mặt Ninh Phàm, lại đồng loạt khách khí hết sức.
Không có nguyên nhân nào khác ngoài thực lực của Ninh Phàm đã khiến cho hai người kiêng kỵ, khâm phục.
- Ha ha, thì ra là Trần đạo hữu, Dương đạo hữu, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Ninh Phàm mỉm cười đáp lễ, nhưng trong lòng kinh hãi.
Cũng không phải là kinh ngạc vì sự cung kính, vô tình gặp gỡ với hai người, mà là kinh ngạc do trên mặt hai người đã lộ ra tử tướng!
Diện tướng học cực kỳ sâu xa, nhưng tử tướng lại vô cùng dễ dàng nhìn ra.
Thỉnh thoảng có một ít tu sĩ không lâu sau nữa sẽ chết vô cùng thảm, thảm thiết tới trình độ nhất định, trên mặt sẽ gặp lộ ra tử tướng.
Nói cách khác, không lâu sau nữa hai người sẽ chết, hơn nữa là chết thảm!
Hai người chết, chẳng lẽ có liên quan cùng nguy cơ quanh quẩn trong lòng của mình?!
Hay nói rằng, Lý Bạn yêu tướng đuổi kịp Giáng Châu thành rồi ư?!
- Không được! Phải lập tức truyền tống rời khỏi! Hóa thần đánh tới, không thể chống đỡ!