Chương 58: Alpha trong kì mẫn cảm chính là máy ép trái cây hình người mà không có tình người
Edit: Ryal
Mãi tới tận đêm khuya Tô Hoài mới hoàn thành cảnh quay, anh đẩy cánh cửa phòng khách sạn, pheromone thơm ngọt thuộc về Omega cứ thế phả vào mặt.
Tô Hoài hơi khựng lại, cảm giác bình yên dịu dàng ôm lấy hết thảy những mỏi mệt trong anh.
Nghe được tiếng gõ bàn phím lạch cạch, Tô Hoài vô thức bước đi thật nhẹ.
Trong phòng chỉ có chiếc đèn ngủ đầu giường được bật lên. Khương Ngạn Hi mặc đồ ngủ trắng và đeo chiếc kính nhẹ độ, laptop đặt trên đùi cách một lớp chăn, cậu chăm chú gõ chữ.
Cơ thể Omega thon thả mềm mại giấu dưới lớp quần áo mỏng manh, màu tóc và cả màu mắt cậu đều rất nhạt, gương mặt tinh xảo trắng nõn vừa dịu dàng lại xinh đẹp, cả người toát ra vẻ thuần khiết ngọt ngào.
Chỉ cần ngồi yên tại đó thôi, cậu đã trở thành một bến đỗ ấm áp và an toàn.
Dù có phải nhận bao nhiêu khổ đau hay dằn vặt ngoài kia, một khi đã quay về bên cạnh người ấy, anh sẽ lại được chìm trong thế giới dịu dàng mà bình an.
Lúc sáng tác, Khương Ngạn Hi chăm chú đến độ gần như không nghe thấy những âm thanh gần mình.
Ánh mắt cậu khi ấy có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều, bớt đi cảm giác yếu đuối cần người ta bảo vệ – một Khương Ngạn Hi lúc đắm chìm trong thế giới của riêng mình trông độc lập đến mức này đấy.
Tô Hoài không cất tiếng quấy rầy cậu, anh chỉ khoanh tay cụp mắt đứng tựa vào tường, ngẩn ngơ nhìn người ấy, đôi ngươi dần lắng lại.
Mấy phút sau, những ngón tay của Khương Ngạn Hi dừng nhịp gõ. Cậu tháo kính xuống, uể oải dụi mắt.
Tô Hoài cố ý giấu mùi hương thuộc về mình và núp trong bóng tối, thích thú nhếch miệng, muốn thử xem bao giờ cậu sẽ phát hiện ra anh.
Chiếc điện thoại bên gối đột ngột reo vang. Khương Ngạn Hi vẫn ngốc nghếch chẳng biết Tô Hoài đã về, cậu bình thản cầm nó lên kiểm tra, tiện thể nhìn xem giờ đã là mấy giờ.
Khương Ngạn Hi khẽ thở dài.
Đã muộn thế này rồi, công việc của đàn anh đúng là vất vả quá.
Một tài khoản WINK trông rất lạ gửi tin nhắn đến.
Hàng: [Em ngủ chưa?].
Khương Ngạn Hi nhìn chằm chằm cái tên ấy, một lúc lâu sau mới nhớ ra.
Là người cậu gặp trên máy bay đây mà.
Khương Ngạn Hi hơi do dự đặt điện thoại xuống chưa trả lời, cậu không muốn nhắn tin với người khác giới lúc đêm hôm khuya khoắt.
Tô Hoài lơ đãng nhìn điện thoại cậu, hơi nhíu mày.
Muộn thế này rồi, ai đang nhắn tin cho Omega của anh thế nhỉ?
Khương Ngạn Hi vừa đặt điện thoại xuống thì chuông báo tin nhắn lại reo vang.
Hàng: [*Đã gửi một ảnh].
Hàng: [Đừng hiểu lầm, anh không quấy rối em đâu].
Hàng: [Lúc trước anh lén chụp một tấm ảnh của em tại sân bay, đẹp lắm, nên anh muốn gửi em xem].
Hàng: [Không quấy rầy em nữa].
Khương Ngạn Hi mở tấm hình kia ra. Đó là ảnh cậu đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ trong phòng chờ sân bay, bầu trời trong xanh và nắng vàng rạng rỡ, tầm mắt cậu hướng về nơi xa.
Tuy cậu chẳng thích bị người ta chụp ảnh, nhưng đúng là tấm hình này đẹp thật.
Khương Ngạn Hi nghĩ rằng đây là kỉ niệm cho lần đầu tiên mình chủ động tới tìm đàn anh, vừa ấn lưu lại vừa hơi mỉm cười, gõ tin nhắn đáp lại: [Cảm ơn anh].
Tô Hoài cụp mắt nhìn độ cong trên khóe miệng người ấy, hơi nhướng mày.
Thị lực anh rất tốt, nhìn loáng thoáng thấy tấm ảnh trong điện thoại Khương Ngạn Hi là biết người khác chụp cho cậu.
Đôi ngươi Tô Hoài vô thức tối sầm lại, anh thả tay xuống và đứng thẳng người, đang chuẩn bị lên tiếng thì lại nghe Khương Ngạn Hi mở voice chat của kẻ kia.
Giọng nói thuộc về một Alpha trẻ vang lên rất rõ trong căn phòng tĩnh lặng, mang theo cả sự mừng rỡ khó giấu: "Muộn thế này rồi mà em chưa ngủ à? Xin lỗi, có phải tôi đánh thức em không? Xin lỗi vì đã chụp trộm em, nhưng em ăn ảnh lắm đó".
Tô Hoài sửng sốt, chầm chậm nhấc mi.
Có một Alpha khác dám nói chuyện với Omega của anh lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, Alpha trong kì mẫn cảm lại càng thấy bất an, bầu không khí quanh thân đột nhiên lạnh dần.
Anh híp mắt, hơi thở nặng xuống, thấp giọng thu hút sự chú ý của Khương Ngạn Hi: "Bé cưng à".
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Tô Hoài đứng cạnh cửa thì mừng rỡ mở to đôi mắt: "Đàn anh về rồi".
Tô Hoài ngồi xuống mép giường, nhìn đôi ngươi sáng rực ấy mới thấy thoáng vui lên trong lòng. Anh thở phào nhẹ nhõm, hơi mỉm cười, đưa tay sờ lên mặt cậu mà dịu giọng hỏi: "Sao em chưa ngủ?".
Khương Ngạn Hi gập laptop lại để sang một bên, đáy mắt ấm áp đầy ý cười: "Em muốn đợi đàn anh về cùng ngủ, với cả vẫn còn việc chưa xong".
Tô Hoài liếc nhìn laptop của cậu, xoa bóp bắp chân cho cậu cách một lớp chăn, giọng vừa khàn vừa thấp: "Em nghỉ ngơi đầy đủ chưa?".
Khuôn mặt trắng nõn của Khương Ngạn Hi đỏ bừng trong nháy mắt, cậu sốt sắng cúi đầu siết chặt lớp chăn trên đùi, nhỏ giọng vâng một tiếng.
Tô Hoài chỉ thấy cái vẻ thẹn thùng đó cực kì đang yêu. Anh hơi cười, đứng dậy xoa đầu cậu, dịu dàng cụp mi mà dỗ dành: "Đừng sợ, hôm nay không làm nữa, em cứ ngủ trước đi. Anh đi tắm đã".
Khương Ngạn Hi chầm chậm nâng hàng mi dày, sắc đỏ trên mặt dần tan đi, đôi mắt thoáng vẻ chần chừ như ngơ ngác.
Rõ ràng cặp con ngươi của Alpha trong kì mẫn cảm đã nhuốm màu du͙ƈ vọиɠ, nhưng anh chỉ mỉm cười như chẳng có chuyện gì xảy ra rồi cầm áo ngủ đi vào buồng tắm.
Tiếng nước chảy rào rào vang lên bên tai, Khương Ngạn Hi thất thần ngả người xuống gối, chầm chậm chớp mắt.
Cậu hơi do dự rồi cầm điện thoại lên, thử tìm tần suất gối chăn trung bình của Omega và Alpha trong kì mẫn cảm.
... Những người dùng ở ứng dụng hỏi đáp trả lời rất nhanh.
[Nhiều nhất là năm ngày không xuống giường, đến ăn cũng ăn luôn trên giường, không cho tôi ngủ rồi còn khóc hỏi tại sao tôi không yêu ảnh...].
[Một câu dễ hình dung nhất này: Alpha trong kì mẫn cảm chính là máy ép trái cây hình người mà không có tình người].
[Dạo trước tôi hơi dại mà đến tận chỗ đất khách xa xôi chăm sóc bạn trai Alpha trong kì mẫn cảm, về được một tháng rồi còn chưa tỉnh hồn đây, đang ngồi xe lăn gõ chữ].
[Kiến nghị thực dụng nhé, nếu mua bαo ƈαo sυ để trải qua kì mẫn cảm với Alpha thì phải mua ít nhất hai hộp].
[Nếu kì phát tình của Omega và kì mẫn cảm của Alpha cùng ập đến mà đồng chí vẫn chưa phải khóc lên thì chỉ có hai khả năng thôi; một là tên kia bất lực, hai là đồng chí quá xấu. P/S: Vế thứ hai nhất định phải đạt đến mức người không ra người mà ngợm không ra ngợm, tên kia nảy sinh cảm giác cách ly sinh sản thì may ra]...
Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng. Khương Ngạn Hi lập tức để điện thoại xuống, ngoan ngoãn nằm thẳng người, tim đập thình thịch mà nhìn chằm chằm phía cửa, đôi mắt vô thức chứa đầy mong đợi.
Tô Hoài mặc áo ngủ tơ tằm màu đen, lớp vải mềm phác họa dáng người gợi cảm. Anh vừa lau tóc vừa bước tới, mùi sữa tắm thơm cũng không ngăn được hương pheromone đầy tính xâm lược trong kì mẫn cảm, đi tới đâu là đánh dấu lãnh địa tới đó.
Chỉ mới ngửi thứ pheromone đầy ngột ngạt ấy thôi mà cơ thể Khương Ngạn Hi cũng đã bắt đầu nong nóng, cậu sốt sắng nén tiếng tim đập.
Tô Hoài hơi dừng lại trước cửa, đôi mắt đen như mực lơ đãng nâng nhẹ, nhìn chằm chằm Khương Ngạn Hi đã ngoan ngoãn vùi mình trong giường, hầu kết lăn lăn, con ngươi gần như sầm xuống trong nháy mắt.
Áo ngủ tơ tằm vốn không che được đường cong cơ thể. Khương Ngạn Hi tinh mắt thấy được phản ứng mãnh liệt nơi anh thì thở phào một hơi, chuẩn bị sẵn tinh thần, vành tai lặng lẽ hồng rực.
Nhưng Tô Hoài chỉ nhìn cậu với ánh mắt tối sầm ấy hai giây rồi quay qua chỗ khác, tiện tay quăng cái khăn lau lên sô pha, bình tĩnh tắt đèn rồi vén chăn lên giường.
Khương Ngạn Hi trong chăn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của người ấy, hơi thở bắt đầu dồn dập.
Tay hai người nhẹ nhàng đụng vào nhau cách lớp áo ngủ, Tô Hoài mất tự nhiên trở mình ra xa, quay lưng về phía Khương Ngạn Hi mà nhắm mắt.
Khương Ngạn Hi: "?".
Giọng người ấy trong bóng đêm cực kì khàn, ngữ điệu dịu dàng bình tĩnh: "Em ngủ ngon".
Khương Ngạn Hi: "...".
Cậu ngơ ngác nhìn ánh sáng lờ nhờ hắt lên trần nhà, trái tim dần bình tĩnh lại, ngón tay siết chặt lớp chăn, nhẹ cắn moio.
Omega nhạy cảm nảy ra vài suy đoán đầy bất an trong nháy mắt.
Tại sao?
Là do tối qua cậu làm không tốt nên đàn anh không thoải mái à?
Hay do cậu khóc ác quá nên đàn anh sợ?
... Đàn anh không thích cậu ư?
Tại sao?
Khương Ngạn Hi càng muốn biết lại càng ấm ức, lực cắn môi càng lúc càng mạnh, lồng ngực dần trĩu xuống như không thở nổi.
Căn phòng yên tĩnh quá, cậu đột nhiên thấy hơi thở Tô Hoài dần chậm lại và nặng nề hơn.
Khương Ngạn Hi nghiêng đầu nhìn sang. Vóc người anh rất đẹp, chỉ mỗi bóng lưng cũng phác họa ra cả một Alpha gợi cảm.
Trừ hơi thở quá chậm thì gần như không có gì khác lạ.
Nhưng Khương Ngạn Hi vẫn nhạy cảm phát hiện ra sự dị thường của Tô Hoài.
Cậu chậm rãi ngồi dậy, chần chừ đặt tay lên tay anh, lo lắng hỏi: "Đàn anh thấy khó chịu ạ?".
Cơ bắp Tô Hoài căng chặt trong nháy mắt, nhưng anh không cử động mà chỉ thở một hơi nặng nhọc: "Không đâu".
Khương Ngạn Hi xác định được đúng là anh đang nhịn. Cậu suy nghĩ một chốc với tâm trạng phức tạp, rồi quyết định cúi người nằm úp sấp bên tay anh, hai má cảm nhận nhiệt độ bỏng rẫy, chủ động nhỏ giọng gọi mời: "Đàn anh ơi... anh ôm em một cái được không?".
Cơ thể Tô Hoài hơi động đậy, vài giây sau mới chầm chậm xoay người mà siết chặt Khương Ngạn Hi trong lồng ngực nóng rẫy, cánh tay ghì lấy cậu như muốn hòa tan cả người cậu vào thân thể mình, nhịp thở lại càng nặng thêm.
Khương Ngạn Hi mềm mại ôm lấy vòng eo gầy mà mạnh mẽ, cậu ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện vành mắt anh đã đỏ ửng, đôi mắt cụp không giấu được những khổ sở và lạc lõng.
Trái tim Khương Ngạn Hi nảy lên một cái, cậu lập tức giơ tay xoa mặt người ấy: "Đàn anh ơi, anh làm sao thế ạ?".
Trong ánh sáng mờ mờ, gương mặt Tô Hoài đẹp đến mức u buồn – một người vốn mạnh mẽ lại để lộ khía cạnh yếu đuối ấy, khiến người ta vừa ngạc nhiên vừa thấy lòng đau như thắt.
Trái tim Khương Ngạn Hi đến vỡ nát theo ánh mắt run rẩy ấy mất thôi.
Dường như cuối cùng cũng không nhịn được, Tô Hoài nhắm mắt che đi đôi ngươi tối tăm, giọng khàn khàn: "Bé cưng này, có phải anh ích kỉ lắm không?".
Khương Ngạn Hi chẳng hiểu ra sao mà mở to mắt: "Sao đàn anh lại nói thế ạ?".
Tô Hoài vùi mặt vào cổ cậu, ôm mạnh đến nỗi xương cốt cậu như sắp vỡ, anh gian nan nói: "Khi trước anh từng bảo, anh hi vọng rằng tất cả mọi người đều thích em".
Khương Ngạn Hi cũng ôm anh thật chặt, đau lòng nhíu mày: "Vâng".
Hơi thở Tô Hoài thật trầm, anh ảo não nói tiếp: "Anh hối hận rồi".