Đoàn làm phim là nơi dễ sinh ra những lời đồn thổi nhất, một đám người không quen biết bị “nhốt lại” cùng một chỗ vì một hạng mục công tác, trò tiêu khiển duy nhất là mấy lời ra tiếng vào lúc trà dư tửu hậu.
Giang Tùy lập tức gọi điện cho đạo diễn, nói cái gì mà “Có người muốn đến thăm, nhờ ngài giúp đỡ”. Mặc dù anh nói mập mờ, nhưng đạo diễn quá hiểu những thứ quanh quẩn trong giới rồi, vỗ ngực cam đoan: “Ở trường quay của tôi tuyệt đối không có vấn đề.”
Dù được bảo đảm, Giang Tùy vẫn không dám coi nhẹ, để trợ lý của Khâu Hành Phòng chờ ở sân bay, còn dặn dò bọn họ tránh nơi phóng viên và fan chầu chực.
Trợ lý gật đầu, trong lòng tự nhủ thầy Lục to gan thật đấy, ở nơi đầu sóng ngọn gió thế này mà vẫn dám “khoe”.
Nhưng sau khi nhìn thấy Lục Tu Mộc, cậu trợ lý cảm thấy mình đã lo thừa rồi.
Lục Tu Mộc ăn mặc cực kì khiêm tốn, đeo khẩu trang đội mũ, trông kín kẽ vô cùng. Nếu không phải vì cậu chủ động chào hỏi với trợ lý, trợ lý đã không nhận ra được người trước mặt.
Phần lớn cảnh quay trong phim tiên hiệp đều diễn ra trước phông xanh, lều quay phim tạm thời không lưu thông nổi không khí, cộng thêm nhân viên công tác nhiều, tất cả mọi người đều bực bội, thở không ra hơi.
Trợ lý thấy Lục Tu Mộc vẫn bịt kín, chủ động đề xuất “Thầy Lục, anh bỏ khẩu trang ra đi. Mọi người vừa quay phim xong, hẳn không ai để ý đâu.”
Lục Tu Mộc không trả lời, chăm chú nhìn dãy ghế nghỉ ngơi phía xa.
Trợ lý nhìn theo cậu, quả nhiên thấy Khâu Hành Phong, cực kì thức thời mà im lặng.
Khâu Hành Phong đang mặc đồ cổ trang, mái tóc dài cột cao, khoác áo tối màu. Có thể nhân vật hắn diễn là người khiêm tốn nên không có thêm trang sức gì. Trang phục càng đơn giản càng là thử thách đối với nhan sắc, Khâu Hành Phong chỉ dựa vào tướng mạo cũng khiến bộ đồ trên người thêm vài phần “quý khí”.
Bỏ qua thiết lập kịch bản, nếu nói vai diễn của hắn là một vị vương gia kiêu ngạo hẳn cũng có người tin.
Lúc này hắn chưa thấy Lục Tu Mộc, ngẩng đầu uống mấy ngụm nước. Đường cong nơi cổ họng càng nổi bật khi hắn nuốt, có mấy giọt nước “nghịch ngợm” tình cờ trào ra ngoài, từ từ trượt xuống hầu kết, thấm ướt phần cổ áo.
Bỗng nhiên Lục Tu Mộc thấy hơi khát, mắt trượt xuống dưới, dừng lại ở bàn tay đang cầm chai nước của Khâu Hành Phong, không biến sắc liếm môi.
Cậu còn thấy tim mình đập hơi nhanh.
Đến thăm là quyết định đột ngột. Năm giờ sáng, vừa quay xong quảng cáo cho nhãn hàng, Lục Tu Mộc ngã vào xe Alphard, lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn cho Khâu Hành Phong thì phát hiện phía trên đã có bốn, năm tin gửi tới.
Tin cuối cùng từ lúc một giờ đêm, Khâu Hành Phong nói với cậu– Tôi nhớ em quá.
Bốn chữ ngắn ngủi này đã đốt lên nỗi nhớ cậu cố đè nén, ma xui quỷ khiến cậu đặt trước vé máy bay, nói cho Tiểu Văn kế hoạch của mình.
Tiểu Văn sợ hãi: “Anh, tối mai anh còn buổi phỏng vấn.”
Lục Tu Mộc “ừ” một tiếng: “Anh biết.”
Tiểu Văn thấy cậu hẳn đã mất trí rồi, trừ đi thời gian di chuyển và lúc ngủ, thời gian cậu ở bên Khâu Hành Phong chẳng thể vượt quá mười tiếng.
Lục Tu Mộc cũng thấy mình quyết định quá hấp tấp, nhưng đến khi nhìn thấy Khâu Hành Phong, chỉ còn thấy tiếng tim đập trong lồng ngực át đi tất cả sự uể oải, mệt nhọc trên đường.
Cậu cong môi, tiến lên hai bước.
Đúng lúc này, một nữ diễn viên chắn phía trước Lục Tu Mộc. Cô đi đến chỗ Khâu Hành Phong, chẳng biết hai người nói gì, Khâu Hành Phong gật đầu cười. Nữ diễn viên kia cũng cười lại, ngón tay chỉ vào kịch bản, có vẻ muốn nhờ Khâu Hành Phong giải thích.
Lục Tu Mộc dừng bước.
Trợ lý nhìn phía ấy rồi nhìn lại bên cạnh, được tôi luyện bao lâu cuối cùng đã có chút mắt nhìn. Cậu vội “phổ cập”: “Đấy là nghệ sĩ công ty mới kí kết, anh Hành Phong chỉ dẫn dắt đàn em thôi, giữa bọn họ không có gì đâu!”
Lục Tu Mộc cười không rõ ý tứ, lời đối phương nói chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi.
Trợ lý nhìn điệu cười ấy mà dại cả da đầu: “Để em gọi anh Hành Phong cho anh!”
“Không cần, tôi chờ anh ấy một lúc.” Lục Tu Mộc suy nghĩ, nói tiếp. “Phiền cậu lấy hộ tôi một chai nước.”
Trợ lý gật đầu lia lịa, chạy biến ra ngoài.
Nhân viên công tác xung quanh cũng để ý đến chỗ Khâu Hành Phong, một cô bé dùng khuỷu tay đụng vào người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Ảnh đế Khâu đang hẹn hò với chị Tiểu Lăng à?”
“Không biết, nhưng mình thấy bọn họ rất đẹp đôi.” Cô gái bên cạnh cũng đưa chuyện theo. “Nghe nói Ảnh đế Khâu đóng bộ phim này chỉ vì cô ấy, đàn anh đàn em cùng công ty là tuyệt nhất để ship rồi!”
“Đúng đúng! Chỉ tiếc chị Tiểu Lăng là Beta, nếu là Omega… Nhất định sẽ thành CP siêu nổi ấy.”
“Bạn không hiểu rồi, so với tình yêu AO truyền thống, bây giờ mọi người thích tình AB hơn! Mong là công ty bọn họ có thể chú ý hơn, ghép CP này chẳng hạn.”
Lục Tu Mộc nghe hai người nói chuyện, cụp mắt, gửi tin nhắn cho Khâu Hành Phong.
[Mộc]: Nhìn sang trái đi.
Khâu Hành Phong ngạc nhiên, mông lung đưa mắt nhìn xung quanh. Đối phương ăn mặc kín kẽ vô cùng, nhưng Khâu Hành Phong vừa chạm mắt đã nhận ra rồi.
Hắn vẫn nhìn Lục Tu Mộc, thuận miệng nói gì đó với người bên cạnh, bước nhanh tới.
Hai nhân viên công tác đang buôn chuyện lập tức đỏ mặt, đẩy nhau chạy biến.
Sự chú ý của Khâu Hành Phong dồn cả vào Lục Tu Mộc, đầu tiên dừng lại cách Omega vài bước, sau đó dường như thấy không đủ, vô thức tiến lên trước, dùng cả người chặn Lục Tu Mộc lại.
“Em đến từ bao giờ?” Hắn nắm tay Lục Tu Mộc, khẽ siết.
“Mới đến.” Lục Tu Mộc dùng tay còn lại kéo khẩu trang xuống. “Quay phim xong rồi à?”
“Nửa tiếng sau quay tiếp.” Khâu Hành Phong thấy dưới mắt cậu có hai quầng xanh, nhẹ nhàng vuốt ve nơi ấy. “Ngủ không ngon sao?”
“Ừm, không có anh không ngủ được.”
Khâu Hành Phong nghe lời tỏ tình này mà ngẩn ngơ, muốn đến gần hôn cậu, không ngờ lại bị Lục Tu Mộc đẩy ra.
Lục Tu Mộc nói tiếp: “Không như anh, ở trong đoàn phim phong phú thế mà.”
Khâu Hành Phong nghe ra lời bóng gió, còn tưởng cậu đang phàn nàn công việc của mình, nói: “Quay xong phim này tôi sẽ có thời gian nghỉ ngơi, đến lúc đó cùng đi giải sầu?”
Lục Tu Mộc trừng mắt, đột ngột đổi chủ đề: “Công ty bọn anh đúng là có mắt nhìn, cô ấy xinh thật, nếu bộ phim này nổi thì công ty lại có thêm một “bông hoa” rồi.”
Khâu Hành Phong mất một lúc mới hiểu cậu đang nói ai, mặc dù không hiểu sao lại đổi chủ đề nhanh vậy nhưng vẫn gật đầu phụ họa: “Khả năng diễn của Tiểu Lăng cũng không tệ.”
Lục Tu Mộc cười: “Dù sao cũng là người anh tự mình dẫn dắt.”
Cuối cùng Khâu Hành Phong đã nếm được chút vị chua, cong môi: “Thầy Lục, em ghen à?”
Vốn chỉ muốn trêu bạn trai một chút, không ngờ Lục Tu Mộc thẳng thắn thừa nhận sự khó chịu trong lòng: “Đúng, em ghen đấy.”
Thái độ thoải mái này trái lại khiến Khâu Hành Phong luống cuống, hắn lập tức đứng đắn lại: “Tiểu Lăng biết mối quan hệ của chúng ta, cô ấy và Mạnh Đình đều là fan CP của Như Mộc Xuân Phong.”
Hắn còn muốn đùa một chút để Lục Tu Mộc yên tâm: “Công ty tôi không chỉ có diễn viên, còn thừa fangirl nữa.”
Lục Tu Mộc không hùa theo hắn, ngón tay quấn lấy lọn tóc rủ xuống của hắn: “Kể cả anh nói thế, em vẫn ghen.”
Lúc này, giọng nói của cậu có sự lười biếng khác với ngày thường, động tác cũng chứa đựng sự lưu luyến. Khâu Hành Phong bỗng nhận ra không phải cậu đang ghen, mà chỉ dựa vào một cái cớ để làm nũng thôi.
Điều này khiến Khâu Hành Phong cảm thấy vô cùng mới mẻ. Trong phần lớn tình huống Lục Tu Mộc đều có sự trầm tĩnh vượt tuổi, Khâu Hành Phong hiểu quá khứ của cậu khiến cậu luôn phải nhìn nhận vấn đề một cách thông suốt nên chẳng bao giờ bắt ép người yêu thể hiện “tính trẻ con” ra.
Việc Lục Tu Mộc cố tình gây sự cho hắn sự thỏa mãn không nói được thành lời, không thấy phiền một chút nào, ngược lại còn thấy cực kì khoan khoái.
“Vậy em muốn thế nào?” Ánh mắt Khâu Hành Phong dịu dàng. “Tôi đưa em đi xung quanh một vòng, cho em tuyên bố chủ quyền được không?”
“Em chưa muốn Giang Tùy và Cao Hâm phát điên.” Lục Tu Mộc kéo nhẹ tóc của đối phương. “Cúi xuống đi.”
Khâu Hành Phong không hiểu nguyên do, nhưng vẫn dung túng nghe theo cậu.
Sau đó Lục Tu Mộc làm một việc vượt quá nhận thức của hắn, cậu kéo cổ áo Khâu Hành Phong xuống, chèn ép tuyến thể của đối phương.
Tuyến thể của Alpha không mong manh như của Omega, nhưng dù sao cũng là bộ phận nhạy cảm, bả vai Khâu Hành Phong lập tức căng cứng, cảm xúc trong mắt hoàn toàn thay đổi.
Bị đánh dấu tương đương với bị chiếm giữ, thiên tính của Alpha khiến bọn họ không thể tiếp thu nổi chuyện “khuất phục” này. Tính hiếu thắng trong xương thôi thúc hắn nắm lại quyền chủ đạo, thậm chí trong đầu còn có một âm thanh bảo hắn đẩy Lục Tu Mộc ra, sau đó cắn thật mạnh vào tuyến thể của cậu, nói rõ cho cậu biết ở đây ai mới là người khống chế.
Nhưng Khâu Hành Phong nhịn được.
Hắn có thể giấu đi sự tàn bạo và nguy hiểm của mình đi vì Lục Tu Mộc, cố hưởng thụ sự chiếm hữu mà Lục Tu Mộc mang đến qua mùi gỗ trầm của cậu.
Hắn cảm thấy bỏ qua bản năng để thích thầy Lục của mình là điều vô cùng đáng giá.
Một lát sau, Lục Tu Mộc thả lỏng, Khâu Hành Phong nâng cằm cậu lên, dùng lại đánh giá hồi trước Lục Tu Mộc gán cho hắn: “Rốt cuộc ai mới là chó cơ?”
Lục Tu Mộc nhún vai: “Thông cảm, em có ham muốn sở hữu.”
Khâu Hành Phong cười: “Thật ra em là Alpha ngụy trang thành Omega đúng không?”
Lục Tu Mộc không nhận, hỏi lại: “Chuyện em yêu anh liên quan gì đến giới tính à?”
“…” Khâu Hành Phong cảm thấy mình lại bị chiếu tướng rồi, híp mắt. “Đừng châm lửa nữa, nếu không Cao Hâm với Giang Tùy điên thật đấy.”
Lục Tu Mộc cũng thấy bị thành tin đồn “Ảnh đế mất khống chế ở trường quay” thì thật không đáng, thấy đã đỡ hơn bèn dừng lại: “Anh làm việc tiếp đi, em chờ anh ở khách sạn.”
Dù sao vẫn chưa công khai, Lục Tu Mộc không tiện ở lại trường quay quá lâu, nhưng mười mấy phút cậu ở đây đã đủ dấy lên một cơn sóng gió. Trước khi bắt đầu bấm máy buổi chiều, cả đoàn làm phim đều biết Khâu Hành Phong đã hết độc thân rồi, hơn nữa bạn trai hắn còn là một “chó săn” có ham muốn sở hữu cực mạnh. Thậm chí có người còn bóng gió hỏi Ảnh đế liệu có phải đang chơi “tình AA” hay không.
Khâu Hành Phong không có cách nào liên hệ Lục Tu Mộc với từ “chó săn” này, nhưng vẫn kể lại lời bình luận của người khác không sót một chữ nào cho Lục Tu Mộc, cuối cùng được voi đòi tiên bổ sung một câu– em đã đánh dấu tôi rồi, không phải nên chịu trách nhiệm à?
Cách cả màn hình, Khâu Hành Phong đã tưởng tượng được vẻ mặt hết cách của Lục Tu Mộc, nhưng hắn chủ đích muốn kiếm chuyện mà.
[Đại Ảnh đế]: Thầy Lục, làm người không thể tuyệt tình quá đâu.
[Mộc]: Em chỉ cắn anh một cái thôi.
Khâu Hành Phong nhướn mày, tự nhủ câu này của người yêu cũng “đểu” quá rồi đấy.
[Đại Ảnh đế]: Tôi khổ quá mà, một Alpha đang trong trắng tự dưng bị đánh dấu, còn không có được một lời hứa hẹn nào.
Bên này Khâu Hành Phong đang diễn tiết mục “hoa sen trắng”* cực kì tận tâm, bên kia Lục Tu Mộc chỉ có thể dùng dấu ba chấm để thể hiện sự nghẹn lời của mình. Cứ đảo qua đảo lại vài vòng như vậy, cuối cùng Khâu Hành Phong cũng nhận được câu trả lời mình mong muốn.
(*) hoa sen trắng hay bạch liên hoa là từ lóng để chỉ mấy người bề ngoài trong sáng, thuần khiết như hoa sen trắng nhưng nội tâm thì đối lập
[Mộc]: Sẽ chịu trách nhiệm.