Đại khái vì mạch phim quá nặng nề, buổi công chiếu kết thúc rất vội vàng.
Phóng viên chầu chực bên ngoài khi phỏng vấn mấy khán giả xem trước đều nhận được cùng một câu trả lời– mọi người nhất định phải tự cảm nhận ở trong rạp thôi.
Phóng viên không thể mọi móc thêm điểm đột phá gì, muốn chuyển mục tiêu qua các diễn viên, nhưng Lục Tu Mộc và Khâu Hành Phong đã trốn qua cửa phụ từ lâu rồi.
Hai người im lặng đi đến bãi đỗ xe.
Sau khi hiểu được hàm ý thật sự của Khương Thạch, Lục Tu Mộc tìm thấy quá nhiều điểm chung giữa mình và “Hỉ yến”. Rất khó để bình phẩm bộ phim qua mấy chữ “bi kịch” hay “hài kịch” đơn giản, cũng như không thể kết luận quá khứ chỉ trong vài câu.
Khâu Hành Phong nhận ra tâm trạng của cậu không tốt, chủ động đề xuất: “Về nhà nhé? Hay đi hóng gió?”
Lục Tu Mộc cúi đầu, không hiểu sao đột nhiên lại muốn “gặp” cha một lần. Cậu nói: “Em về nhà cũ mấy ngày.”
“Tôi ở cùng em?” Khâu Hành Phong hỏi.
Lục Tu Mộc nghĩ một thoáng, lắc đầu: “Không cần, em tự xử lí được.”
“Ừ.” Khâu Hành Phong xoa đầu cậu. “Muốn gì cứ gọi tôi.”
Tình yêu của người trưởng thành vốn thoải mái và vừa phải, việc Khâu Hành Phong không chấp nhất đã giúp Lục Tu Mộc nguôi lại một chút. Sắc mặt cứng ngắc cả buổi tối của cậu hòa hoãn hơn, ôm cổ Khâu Hành Phong cười: “Ngoan quá.”
Nói xong còn muốn thân mật với người yêu một chút, không ngờ lại bị Khâu Hành Phong ngẩng lên tránh.
Tay Khâu Hành Phong chỉ vào máy quay, nắm cằm cậu như chơi với mấy con vật nhỏ: “Đang giai đoạn yêu đương vụng trộm, chú ý nào.”
Nụ cười trên môi Lục Tu Mộc càng đậm, ngồi vào ghế phó lái: “Khất lại đi, dù sao em cũng không lo khoản nợ này.”
“Em nhớ là được.” Khâu Hành Phong cũng lên xe.
Mặt Lục Tu Mộc hơi nóng, cậu nhớ lúc ngồi trong rạp đối phương nhắc mình sắp đến kì mẫn cảm rồi, nghĩ thầm có lẽ cái “nợ” này không dễ trả chút nào đâu.
Trong đầu cậu hiện ra mấy hình ảnh học trong giờ sinh lý, rồi nghĩ đến điều gì đó.
Lục Tu Mộc nói: “Đúng rồi, em vẫn chưa biết pheromone của anh có mùi gì.”
Khâu Hành Phong tìm đường về nhà cũ của cậu, thuận miệng đáp: “Là mùi thiên nhiên.”
Lục Tu Mộc thất thần một thoáng, lẩm bẩm: “Pheromone mùi này không thường thấy đâu.”
Khâu Hành Phong thấy trong lời cậu có ý khác, nghiêng đầu liếc vẻ mặt của cậu: “Sao thế?”
“Chỉ thấy khéo quá…” Lục Tu Mộc đáp. “Bệnh nhân em từng giúp cũng có pheromone loại này.”
Bàn chân đang giẫm ga của Khâu Hành Phong cứng lại.
Lục Tu Mộc không phát hiện điều này, nói tiếp: “Không biết em kể chưa, anh ta còn là fan của anh đấy.”
Khâu Hành Phong: “…”
Hắn bắt đầu suy nghĩ, hiện tại thẳng thắn nhận lỗi có thể chọc giận bạn trai nhỏ của mình không.
Lục Tu Mộc thấy hắn hồi lâu không lên tiếng, nhầm tưởng sự im lặng này thành ghen tuông. Cậu chủ động nắm lấy tay đang trống của Khâu Hành Phong, vẽ vài vòng trong lòng bàn tay ra chiều nịnh nọt: “Đừng giận, đấy là quá khứ, hiện tại trong lòng em chỉ có mình anh thôi.”
Rõ ràng là lời tỏ tình cảm động, Khâu Hành Phong chỉ thấy gáy phát lạnh.
“… Tôi không giận.” Hắn cẩn thận châm chước từ ngữ.
Lục Tu Mộc nhướn mày nhìn hắn, tự nhủ gạt quỷ à.
“Mặc dù hình thức yêu đương có vô vàn, em hi vọng chúng ta có thể thẳng thắn với nhau một chút.” Cậu nói. “Có lẽ vì ảnh hưởng của cha mẹ, em vẫn thấy trung thành là điều quan trọng nhất.”
Cậu nói điều này vốn muốn Khâu Hành Phong yên tâm, không ngờ đối phương lại nghiệm ra hàm ý khác.
Khâu Hành Phong vờ lơ đãng, hỏi dò: “Giả sử… Tôi nói là giả sử, vì một số lí do bất khả kháng nên tôi giấu em vài chuyện– không phải việc quan trọng gì…”
Lục Tu Mộc nghĩ là hắn đang đùa mình, không để tâm lắm, cũng trêu lại: “Thì em sẽ xóa anh khỏi danh sách yêu đương.”
“…”
Khâu Hành Phong im bặt, mãi đến khi xe đỗ trước cửa nhà cũ, hắn mới mở miệng gọi Lục Tu Mộc: “Thầy Lục.”
Lục Tu Mộc đang cởi dây an toàn, nghe vậy thì dừng lại: “Sao thế?”
“Nếu tâm trạng của em vẫn không ổn thì ở lại lâu một chút cũng được.”
Lục Tu Mộc ngạc nhiên: “Vậy kì mẫn cảm của anh–”
Khâu Hành Phong nói thản nhiên: “Không phải việc quan trọng gì.”
Trong đầu Lục Tu Mộc toàn dấu hỏi, quay sang nhìn hắn. Cả hai bọn họ đều tiếp xúc nhiều với chứng rối loạn, tất nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của việc được an ủi trong kì mẫn cảm.
“…” Khâu Hành Phong cũng nhận ra trong lời của mình có lỗ hổng, tiếp tục lấp liếm: “Tôi đến viện cũng được. Hiện tại pheromone của tôi chưa ổn định, lỡ như trong lúc đánh dấu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì–”
Lục Tu Mộc nửa tin nửa ngờ gật đầu: “Ừm, vậy để xem tình hình lúc đó.”
Chờ đến khi Lục Tu Mộc đi xa, bả vai căng cứng của Khâu Hành Phong mới được thả lỏng, như tê liệt mà gục xuống tay lái.
Một lúc sau, hắn bấm số điện thoại của Nhiếp Nghiêu.
Có vẻ Nhiếp Nghiêu đang bận, bắt máy không vui vẻ cho lắm: “Nói nhanh, không có việc thì phắn.”
Khâu Hành Phong ép mình không được đánh người, dù sao cũng có việc cần nhờ, ra vẻ khiêm tốn: “Có chuyện muốn thỉnh giáo.”
Đối phương im lặng, một lúc sau mới truyền đến âm thanh: “Đậu xanh, cậu uống nhầm thuốc à. Nếu không phải tôi xác định được người gọi là cậu, tôi còn tưởng mình bị ảo giác.”
Khâu Hành Phong không nói nhảm với anh, dùng đôi ba câu để tóm lược tình cảnh bối rối của mình.
Nhiếp Nghiêu nghe xong, hệ thống ngôn ngữ rối loạn mấy giây: “Cậu bị bệnh à! Chuyện yêu đương đơn giản quá nên muốn tăng độ khó?”
“…” Khâu Hành Phong nhận lỗi một cách đàng hoàng. “Đúng là lúc đấy não bị úng nước thật.”
“Cậu muốn tôi giúp cái gì?” Nhiếp Nghiêu thử suy đoán ý định của hắn. “Tạo một hiện trường ngã ngựa cho hai người, hay nói bóng gió cho cậu ấy cậu là Dandelion?”
“Không cần.” Khâu Hành Phong ngừng lời. “Tôi sẽ tự nói với em ấy là tôi biết thân phận của em ấy từ trước rồi.”
“Không…” Nhiếp Nghiêu chẳng hiểu nổi. “Cậu đã muốn thẳng thắn còn gọi cho tôi làm gì?”
Khâu Hành Phong hơi sốt sắng, tay gõ vô lăng: “Tôi sợ em ấy không vui.”
Nhiếp Nghiêu: “…”
“Đệt!” Anh không nhịn được, văng tục. “Con mẹ nó cậu muốn trêu ngươi à? Còn muốn cho tôi biết cậu thích cậu ta, thậm chí đến mức không nỡ thấy cậu ta không vui làm cái gì? Khoa học chứng minh rằng, kể cả cặp đôi có độ khớp trăm phần trăm thì trong lúc cãi nhau vẫn có thể có suy nghĩ muốn giết đối phương.”
“Không cần cậu phổ cập kiến thức.” Vẻ mặt Khâu Hành Phong lạnh lùng. “Nghĩ giúp tôi xem dỗ em ấy như thế nào.”
Nhiếp Nghiêu đơ ra, suýt nữa thì buột miệng nói “Bố chưa yêu đương bao giờ, nghĩ giúp thế quái nào được”, nhưng không muốn bị nhồi “cơm chó” nữa, nói qua loa: “Phương thức làm hòa tốt nhất là tình dục. Khi làm tình cơ thể sẽ tự sinh ra dopamine, tự khắc quên tức giận thôi.”
Mặt Khâu Hành Phong đen như than.
Nhiếp Nghiêu lạnh lùng bổ sung: “Cậu biết AO kết hợp thế nào rồi đấy, cần gửi video dạy học cho không?”
Khâu Hành Phong nghiến răng, cúp máy.
Hắn nán lại trong xe một lúc nữa rồi nhìn thoáng qua phòng của Lục Tu Mộc, lái xe rời đi.
Mà không hề chú ý trong góc tối có ánh đèn chớp sáng.
Nửa đêm hôm đó, ảnh Khâu Hành Phong và Lục Tu Mộc cùng lái xe về nhà xuất hiện trên mạng, truyền thông bẩn còn cho thêm một tiêu đề cực kì mập mờ: Ảnh đế gặp riêng ngôi sao đang nổi giữa đêm khuya.
Phần lớn người qua đường giữ được lí trí, thấy đây chỉ là trò lăng xê của “Hỉ yến”. Nhưng những người từng là fan CP Như Mộc Xuân Phong không dễ tính như vậy, dồn dập mắng chửi đoàn làm phim bất nhân, phim vừa chiếu đã muốn dùng chiêu trò để làm tiền fan CP, thậm chí còn tự khởi xướng việc tẩy chay “Hỉ yến”.
Bộ phim vừa chiếu vài tiếng, điểm trên Douban đã tụt hẳn xuống 5.
Cao Hâm và Giang Tùy muốn thảo luận với Khương Thạch về việc quan hệ xã hội, không ngờ Khương Thạch lại vô cùng tự tin, khoát tay: “Kệ bọn họ, chờ đến khi xem phim, tôi không tin danh tiếng không tăng trở lại.”
Không thể không nói, Khương Thạch quả thật có năng lực để tự tin như vậy.
Sau hai ngày ngắn ngủi, doanh thu phòng vé của “Hỉ yến” vượt quá trăm triệu, bình luận trên mạng lập tức đảo chiều–
[Đà diên chứng tiểu thấu minh]: Thành thật khuyên mọi người nên xem hai hoặc ba lần, chỉ xem một lần sẽ bỏ sót rất nhiều chi tiết. Lần đầu xem tôi ngủ giữa chừng, còn tưởng chỉ là bộ phim tình cảm thương mại thôi. Mà sau một tiếng thì tôi cạn năng lượng luôn, đây là tác phẩm có thể gây trầm cảm đấy.
[Bồ công anh nho nhỏ]: Đúng là phim nặng nề thật. Tôi đi xem với bạn trai, đã lên kế hoạch là xem phim xong sẽ đi hẹn hò rồi, mà kết quả… ra khỏi rạp cả hai im bặt luôn.
[Đạo diễn Khương GOAT]: Hahahahahaha, phim siêu ngọt ngào luôn! Kỳ Viễn và Tiểu Tô đẹp đôi quá đi! Hahahahahaha, chỉ cần xem đến 1 tiếng 15 phút rồi ra khỏi rạp thì chẳng đau thương nào chạm được vào người tôi cả!
[Nhà thực vật học trong nhà kính]: @Đạo diễn Khương GOAT Lại điên thêm một người, khiêng đi đi. Xem vì bài hát chủ đề, trong rạp khóc thành sông luôn, lời bài hát đúng là kinh khủng, tôi nghe xong, giờ trong đầu chỉ toàn khuôn mặt tuyệt vọng của Ảnh đế và Mộc Mộc. Hình ảnh chấn động quá. Tiện đây nhắc một câu, phim này có after credit, đừng rời đi vội.
[lokihg]: @Nhà thực vật học trong nhà kính Aaaaaaaa, sao phải nhắc lại cái after credit đấy! Tôi nứt toác rồi, gục xuống đất không dậy nổi
[Nhà thực vật học trong nhà kính]: @lokihg Có đau cùng chịu, đừng khách khí (mỉm cười)(mỉm cười)
[Vĩnh viễn ủng hộ Mộc Mộc]: Nói về cảm nhận của bản thân chút, nhìn ID của tôi cũng đủ biết tôi xem phim vì ai, nhưng cuối cùng tôi đã quên người nào diễn vai Tiểu Tô, chỉ thích nhân vật này một cách đơn thuần thôi. Ban đầu tôi còn thấy đoàn làm phim tùy tiện thật, nam chính thứ hai mà đến cái tên cũng không có, gọi “Tiểu Tô” nghe tầm thường quá thể, mà sau after credit, tôi mới biết dụng ý của biên kịch. Cậu ấy là một người bình thường không thể tầm thường hơn, chết rồi cũng chẳng quan trọng, mà những người đứng lên phản kháng lại như Tiểu Tô có hàng ngàn, hàng vạn, chẳng qua không ai để ý đến tên của bọn họ thôi.
[Lại một ngày bị đâm]: @Vĩnh viễn ủng hộ Mộc Mộc Đừng nói nữa! Mẹ nó, nhìn bình luận của bạn tôi lại đau!
[Yêu Kỳ 520]: Có lẽ tôi nghĩ quá, nhưng vẫn thấy bộ phim này chọn ngày công chiếu 27 tháng 4 không phải trùng hợp. Tôi đi xem với mẹ, sau khi xem xong mẹ tôi khóc lắm. Mẹ và cha tôi đến với nhau vì chính sách, về sau ly hôn, mặc dù bà chưa từng nói giữa bọn họ xảy ra cái gì, nhưng hiện tại tôi cũng có thể đoán ra một chút rồi. Cảm ơn đạo diễn Khương và tất cả nhân viên công tác đã mang đến bộ phim này cho chúng tôi, đối với mẹ tôi nó mang một ý nghĩa phi thường.
[sefue]: Đọc bình luận trên, tôi suy nghĩ nhiều lắm luôn ấy! Có nhà bình luận phim nào phân tích hay chưa, tôi vẫn thấy “Hỉ yến” có thể khai thác rất sâu!
Bình luận cuối cùng nổi lên trên mạng, còn có người sang Weibo của Khương Thạch muốn chính chủ giải thích, mà Khương Thạch cũng “không phụ sự mong đợi”, ấn thích bình luận của người có ID “Yêu Kỳ 520”.
Mặc dù hai phút sau đã hủy vì lí do “trượt tay”, nhưng thông điệp ông muốn truyền tải thông qua “Hỉ yến” đã khắc sâu vào lòng mọi người rồi.