Hai người về đến nơi đã quá giờ ăn tối. Khâu Hành Phong ôm hộp dâu tây đứng ngoài cửa, ánh mắt rơi vào biển số nhà, có phần do dự.
Lục Tu Mộc ngồi xổm xuống tìm dép lê, cuối cùng không tìm thấy nên đi chân trần vào trong, đưa dép của mình cho Khâu Hành Phong: “Vào đi.”
Khâu Hành Phong nghĩ một hồi, thay giày bước vào.
Nhà của Lục Tu Mộc rất lớn, thừa sức cho một người ở. Dễ thấy nhất trong phòng khách là bộ sô pha vải màu mực, tăng thêm chút “sức sống” cho căn phòng quạnh quẽ, bổ trợ cho hương gỗ thưa thớt bên trong.
Khâu Hành Phong biết, đây là mùi thuộc về Lục Tu Mộc.
Ánh mắt hắn tối lại, thiên tính của Alpha nhân lúc này nhảy ra quấy phá, hắn muốn dùng pheromone chôn vùi Lục Tu Mộc, để lại dấu ấn của mình trong không gian riêng tư của cậu.
“Anh đứng đấy làm gì?” Lục Tu Mộc quay đầu nghi hoặc. “Lại đây ngồi đi.”
Chữ Hán vốn uyên thâm, từ “ngồi” này đi vào tai Khâu Hành Phong lại cho hắn ảo giác một câu hai nghĩa.*
(*) hình như “ngồi” và “làm” trong tiếng Trung đồng âm, đều là /zuò/ thì phải
Hắn vân vê gáy Lục Tu Mộc, cảnh cáo: “Đừng có lúc nào cũng nói mấy chuyện không đứng đắn*.”
(*) gốc là 开黄腔 (mở khoang vàng), phương ngữ Tứ Xuyên và các nơi khác để chỉ lời vô nghĩa, tiếng Đài Loan thì chỉ những câu đùa hơi hướng khiêu dâm (tạm dịch từ baidu)
Lục Tu Mộc: “???”
Tội danh bịa đặt này cậu nhận không nổi.
Cậu đập khẽ vào tay Khâu Hành Phong: “Nói rõ ràng đi, em “không đứng đắn” chỗ nào?”
Khâu Hành Phong nhìn đôi môi cậu chuyển động, vẻ mặt không rõ: “Em tồn tại thôi đã là sự “không đứng đắn” tôi không kháng cự được rồi.”
Lục Tu Mộc nhướn mày, trong lòng tự nhủ đỉnh thật, anh không đóng phim tình cảm đúng là tổn thất của giới giải trí.
Cậu lười để ý đến Khâu Hành Phong đang “lên cơn”, để dâu vào trong tủ, lấy ra hai gói mì: “Em nấu đã, anh đợi chút đi.”
Khâu Hành Phong ngoài miệng đáp ứng, nhưng hành động thực tế khác biệt hoàn toàn, cách mấy phút lại chạy vào bếp, lúc thì hỏi cậu phòng tắm ở đâu, lúc lại nói muốn tự lấy nước uống.
Sau khi Khâu Hành Phong xông vào lần thứ tư, Lục Tu Mộc tắt bếp, bắt đầu suy nghĩ bản thân làm chủ nhà có phải hơi thiếu trách nhiệm rồi không, sau đó kéo Khâu Hành Phong đi một vòng để hướng dẫn, thậm chí còn chỉ cho hắn cả vị trí công tắc điện dự trữ.
Nhưng sự tỉ mỉ này của cậu căn bản không thể ngăn được Khâu Hành Phong, mười phút sau, vị khách không an phận kia lại bước vào lần nữa.
Khâu Hành Phong ôm eo cậu từ phía sau, đặt cằm ở hõm cổ của cậu, nhỏ giọng: “Thầy Lục, tôi đói.”
Dính chặt như một cái đuôi trên người Lục Tu Mộc.
Cuối cùng Lục Tu Mộc đã nhận ra hắn muốn cái gì, việc chạy qua chạy lại không biết mệt mỏi này chỉ là thủ đoạn nhỏ để Khâu Hành Phong thể hiện tình yêu thôi.
Hắn còn muốn nhốt Lục Tu Mộc trong lồng ngực của mình từng giờ từng phút.
Để chiều theo tâm tình của người yêu, Lục Tu Mộc đảo qua loa thêm vài lần nữa, không để ý mì đã chín hẳn chưa mà trực tiếp dọn ra bàn.
Hai người ngồi trên ghế cao, bắt đầu ăn bữa đầu tiên từ sau khi xác định quan hệ.
Trên TV đang phát quảng cáo liên tục, sau đó không hề báo trước câu nào, hình ảnh thay đổi, thay vào đó là khuôn mặt của Lục Tu Mộc – bộ phim vườn trường giúp cậu thành danh kia.
Lục Tu Mộc không dám nhìn thẳng, cầm điều khiển đang định đổi kênh thì bị Khâu Hành Phong giữ chặt cổ tay.
“Xem cái này đi.” Khâu Hành Phong nói.
“Tử hình công khai à?” Lục Tu Mộc bịt tai trộm chuông mà che kín mắt mình. “Chừa mặt mũi cho em đi.”
“Nói bậy gì đấy.” Khâu Hành Phong nói thật lòng. “Tôi thích xem.”
Lục Tu Mộc còn lâu mới nghe hắn nói dối: “Chẳng biết ai nói em diễn rác rưởi.”
“…”
Khâu Hành Phong im lặng mấy giây, cảm thấy cái này cần phải làm sáng tỏ: “Lúc trước thật sự là lỗi của tôi, hồi đó mới mắc bệnh, pheromone không ổn định, bác sĩ đề nghị tôi phải nghỉ ngơi một thời gian.”
“Nói thật, đấy là đả kích không nhỏ đâu.” Khâu Hành Phong sắp xếp lại từ ngữ để nói uyển chuyển nhất có thể. “Đúng lúc đó, tôi thấy em diễn. Lúc ấy chỉ cảm thấy vận mệnh đúng thật biết nói đùa, người có năng lực bị ép phải nghỉ, mà người không có khả năng lại có thể sôi nổi trong đoàn phim như thế.”
Lục Tu Mộc tỏ ra đã hiểu: “Đổi lại là em cũng không bình tĩnh được.”
“…” Ánh mắt Khâu Hành Phong nhìn về phía cậu dịu dàng vô cùng, nhưng không nhận cái tình này. “Em nên trách tôi. Tôi nói khả năng diễn của em kém không phải đánh giá khách quan, mà là giận cá chém thớt khi bất bình.”
“Cũng vì anh đang bệnh mà.” Lục Tu Mộc nhỏ giọng.
Khâu Hành Phong lắc đầu cười: “Bị bệnh là có thể coi trời bằng vung à? Đây không phải cái cớ chính đáng để tổn thương người khác.”
Lục Tu Mộc ngẩn người, nghiêng đầu nhìn tấm ảnh trên giá sách: “Nếu ông ấy cũng nghĩ giống anh thì tốt rồi.”
Khâu Hành Phong nhìn theo ánh mắt của cậu. Bức ảnh trong khung kính đã ố vàng, nhìn qua Lục Tu Mộc có vẻ mới mười hai, mười ba tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh có phần mập mạp của trẻ con. Đứng sau cậu là một người đàn ông cao lớn, trên mặt tuy có nét mệt mỏi nhưng lại cười rất vui vẻ.
“Em và chú… rất giống nhau.”
Lục Tu Mộc cụp mắt: “Nếu anh nhìn thấy mẹ em chắc sẽ nghĩ khác.”
“Tôi có cơ hội ấy sao?”
“Khả năng cao là không.” Lục Tu Mộc khẽ chớp mắt. “Bà ấy bỏ rơi em rồi, sau đó, em… không tìm được bà ấy nữa.”
Khâu Hành Phong không biết gia cảnh của Lục Tu Mộc, nhưng lúc này lòng hiếu kỳ của hắn không phát tác chút nào. Hắn nắm tay Lục Tu Mộc, để cậu ngồi lên đùi mình, đôi môi ấm áp dán vào hầu kết run rẩy của đối phương: “Không sao, em mãi mãi có thể tìm được tôi.”
Tay Lục Tu Mộc đặt trên vai hắn, máu trong cơ thể như sôi lên qua những đụng chạm này. Cậu cúi người, muốn tìm đôi môi của Khâu Hành Phong.
Khâu Hành Phong dung túng cho hành động này của cậu, ngẩng đầu lên hôn.
Đúng lúc này, điện thoại ở trên bàn không hề thức thời rung lên.
Mặt Lục Tu Mộc đen như than, xuống khỏi người Khâu Hành Phong, muốn nhìn xem cuối cùng ai không có mắt nhìn mà gọi đến lúc này.
Cao Hâm là kẻ xui xẻo ấy.
“Anh có việc gì?” Giọng Lục Tu Mộc gắt gỏng.
Cao Hâm lần đầu thấy thái độ này ở nghệ sĩ nhà mình, chần chờ một lát mới hỏi: “Là… Tu Mộc à?”
“Không thì là ai?” Lục Tu Mộc hơi bực.
“À… Gì nhỉ.” Cao Hâm nói. “Anh đang ở công ty, em tiện thì mở video họp đi, anh nói qua về lịch trình sắp tới.”
Anh dừng một chút, khẽ giọng bổ sung: “Ông chủ lớn cũng ở đây.”
Lục Tu Mộc ỉu xìu trong nháy mắt, câu “không tiện” kẹt trong cổ họng biến thành một chữ “ồ” khô khốc. Cậu có thể nhây với Cao Hâm, nhưng không dám làm mình làm mẩy trước mắt quản lí cấp cao trong công ty.
Lục Tu Mộc che ống nghe, im lặng nói “Xin lỗi” với Khâu Hành Phong, sau đó đi vào phòng làm việc.
Buổi họp này kéo dài tận hai giờ, không biết có phải ông chủ lớn đã có tuổi hay không, chẳng khác nào cái máy thu phát mà lặp đi lặp lại những thứ Lục Tu Mộc đã biết.
Đến khi Lục Tu Mộc trở lại phòng khách thì Khâu Hành Phong đã ngủ vùi trên ghế sô pha.
Gần đây hắn thật sự quá mệt, sinh hoạt trong đoàn phim đã hao mòn toàn bộ tâm tình của hắn, sau khi trở về lại phải ở trong bệnh viện mấy ngày, cơ thể đã đến giới hạn rồi.
Khâu Hành Phong dường như không muốn chìm vào giấc ngủ, bàn tay vẫn còn nắm chặt điều khiển, nửa phần lưng cong lại, qua lớp áo có thể thấy lờ mờ sống lưng căng cứng.
Lục Tu Mộc rón rén bước tới, cẩn thận xoay hắn nằm thẳng lại, nhưng lúc lấy chiếc điều khiển ra vẫn đánh thức đối phương.
Khâu Hành Phong đột ngột mở mắt, nắm chặt cổ tay Lục Tu Mộc, đôi mắt chưa tỉnh táo hẳn nhưng đã để lộ sự cảnh giác của mãnh thú lúc đi săn.
Song khi hắn thấy rõ đối phương là Lục Tu Mộc, bàn tay lập tức buông lỏng, vẫn ngái ngủ nhưng không quên lo lắng cho cậu: “Làm đau em rồi à?”
Lục Tu Mộc lắc đầu khẽ cười, mở chăn lông ra đắp cho hắn: “Ngủ đi.”
Khâu Hành Phong vẫn không buông thay, chẳng biết đã tỉnh hay chưa, dựa vào cậu nói mơ màng: “Lên đi.”
Chiếc sô pha không nhỏ nhưng cũng chẳng thể chứa được hai người đàn ông trưởng thành, vậy mà Lục Tu Mộc không hề cự tuyệt, cùng hắn quấn vào trong chăn.
Hơi thở của hai người đan xen vào nhau.
Cánh tay Khâu Hành Phong vòng lên eo cậu, dường như còn lầm bầm một câu “Em gầy quá”, sau đó như sợ cậu có thể bị ngã nên dùng sức kéo cậu vào trong lòng.
Trọng lượng của Lục Tu Mộc gần như rơi cả trên người hắn.
Khâu Hành Phong có vẻ rất hài lòng với kiểu tiếp xúc thân mật này, tiếng cười thỏa mãn tràn ra khỏi cổ họng, Lục Tu Mộc cũng cảm giác được sự rung động trong lồng ngực.
“Thả ra một chút.” Lục Tu Mộc vỗ vào cánh tay của hắn. “Anh không thấy nặng à.”
“Không nặng.” Lúc này Khâu Hành Phong như đứa trẻ đang cố tình gây sự, vẫn không chịu buông tay, còn cúi đầu ngửi gáy của Lục Tu Mộc.
Lục Tu Mộc cảm nhận được hơi thở ấm áp, phần tuyến thể cũng thấy ngứa theo, còn chưa kịp ngăn cản hắn, cảm giác tê dại ấy đã được thay thế bởi xúc cảm ướt át.
Khâu Hành Phong đang hôn phần da gần tuyến thể.
Đồng tử Lục Tu Mộc giãn ra, đầu ngón tay vô thức nắm thấy tấm vải bọc sô pha.
Sau khi vào nhà cậu đã bóc miếng dán tuyến thể ra, hiện tại bộ phận yếu ớt nhất đang bị phơi bày hoàn toàn trước mặt Alpha.
Lục Tu Mộc hơi sốt sắng, có phần chống cự.
Dù ngoài miệng nói muốn “đánh dấu” Khâu Hành Phong, nhưng khi thật sự đến bước này, có một âm thanh từ bên trong đang kêu gào cậu nhanh trốn đi.
Ràng buộc giữa AO có sự mâu thuẫn không thể diễn tả thành lời, chiếm hữu và phục tùng là hai đầu của một sợi dây quấn lấy nhau, làm người ta trông ngóng, cũng khiến người nhát gan.
Lục Tu Mộc cắn mạnh đầu lưỡi, lặp đi lặp lại lời khuyên nhủ bản thân trong lòng, đối phương là Khâu Hành Phong. Sau đó cậu như đang hiến tế, cúi đầu phối hợp.
Động tác của cậu đã biểu lộ rõ hết thảy, nhưng đau đớn như trong dự liệu vẫn không xảy đến.
Khâu Hành Phong từ đầu đến cuối vẫn thu kĩ đầu răng: “Gấp gì đấy, không cắn em đâu.”
Lục Tu Mộc thả lỏng trong lòng, sau đó cảm giác mất mát to lớn trồi lên trên. Cậu chậm rãi khép hờ mắt, đột nhiên hỏi: “Sao không cắn?”
Khâu Hành Phong không trả lời, chỉ vuốt ve cậu: “Ngủ đi.”
Lục Tu Mộc vẫn không buông tha, như thể không sợ chết mà liên tục khiêu khích lí trí Khâu Hành Phong. Cậu ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Khâu Hành Phong: “Sao không đánh dấu em?”
Khâu Hành Phong mím môi, bỗng dưng lấy tay che mắt cậu, lặp lại một lần nữa: “Ngủ đi.”
Lục Tu Mộc không cho hắn cơ hội trốn tránh, kéo bàn tay ấy xuống: “Khâu Hành Phong.”
Hai người im lặng giằng co.
Khâu Hành Phong nhìn cậu, bàn tay ở dưới chăn siết chặt lại đến mức nổi gân xanh. Hắn bất đắc dĩ thở dài, khàn giọng: “Không khống chế được.”
“Sau khi cắn em, tôi sẽ muốn nhiều hơn nữa.”
“Em không hiểu Alpha có thể ác liệt đến mức nào đâu. Muốn lưu lại vết tích không thể xóa được trên người em, chỉ thuộc về tôi, cũng chỉ có thể thuộc về tôi mà thôi.”
Đây là lần đầu tiên Khâu Hành Phong thẳng thắn biểu lộ dục vọng dưới đáy lòng, Lục Tu Mộc nghe xong sững người hồi lâu. Sau khi cậu hoàn hồn cũng không dám đặt câu hỏi một cách mù quáng nữa, yên phận chui vào bên người Khâu Hành Phong, nhắm chặt mắt lại.
Khâu Hành Phong bị hành động ngoan ngoãn này lấy lòng, hôn tuyến thể của cậu một lần nữa, nói: “Tôi thích mùi của em.”
“Tỏ tình” thẳng thừng như vậy làm tai Lục Tu Mộc hơi nóng, cậu nhỏ giọng: “Không chừng vì độ khớp của chúng ta cao nên anh mới thích.”
Không ngờ câu nói này chọc trúng vào chỗ đau của Khâu Hành Phong, hắn xoa mạnh vào làn da trắng nõn của Lục Tu Mộc, nói: “Độ khớp không cao thì sao, tôi cũng chỉ có cảm giác với pheromone của em thôi.”