Về sau mặc kệ Cao Hâm hỏi thế nào, Lục Tu Mộc đều ngậm miệng không ho he gì về chuyện “bạn trai”. Sau cùng Cao Hâm mất kiên nhẫn, chỉ dặn một câu “Hẹn hò nhớ báo cáo” rồi khom lưng loay hoay với cái điện thoại.
Lục Tu Mộc cuộn tròn ở bên kia sô pha, ánh mắt cũng rơi vào điện thoại của mình.
Đối phương không trả lời như cậu mong chờ.
Mới đầu Lục Tu Mộc còn có thể dùng mấy cái cớ “Anh ấy không thấy”, “Có lẽ đang trên máy bay” để an ủi mình, nhưng theo thời gian kéo dài, không hiểu sao cậu lại có thêm mấy suy nghĩ lung tung.
Sau mấy tiếng, Lục Tu Mộc không nhịn nổi mà bấm số Khâu Hành Phong. Không có gì bất ngờ, từ bên kia truyền đến giọng nữ lạnh lùng: Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi tạm thời không liên lạc được…
Lục Tu Mộc ngưng lại, bấm số của Khương Thạch, cũng nhận được câu trả lời tương tự.
“Em sao thế?” Cao Hâm đột nhiên hỏi.
Biểu cảm của Lục Tu Mộc hơi tế nhị, không an tâm mà lắc đầu: “Không có gì… Chẳng qua–”
Cậu im lặng vài giây, lặp lại: “Không có gì, chắc em nghĩ nhiều rồi.”
Có lẽ cái “tâm linh tương thông” khoa học không thể giải thích thật sự tồn tại, ít nhất trạng thái lúc này của Khâu Hành Phong chứng minh được sự lo lắng của Lục Tu Mộc chẳng phải buồn lo vô cớ.
Ba rưỡi sáng, bên trong văn phòng bệnh viện.
Giang Tùy và trợ lý của Khâu Hành Phong nhìn chằm chằm vào Nhiếp Nghiêu, mà Nhiếp Nghiêu bóp trán, thở dài một hơi.
Trong nháy mắt, trái tim của trợ lý vọt lên tận cổ họng: “Anh… Anh đừng thở dài! Chẳng lẽ anh Hành Phong hết đường cứu rồi à?!”
“…” Nhiếp Nghiêu liếc cậu với ánh mắt như nhìn tên ngốc. “Bớt xem phim thần tượng đi.”
Anh đặt bệnh án trên bàn, nói với Giang Tùy: “Tình huống không ổn lắm, gần giống lần trước.”
Giang Tùy nén giận, mắng một câu không đầu không đuôi: “Lỗi của tôi. Không nên cho anh ta đóng phim của Khương Thạch nữa, được giải thưởng thì sao, tổn hại đến sức khỏe thì đều là uổng công hết.”
“Hành Phong tự muốn đóng, cậu khuyên thế nào được…” Nhiếp Nghiêu giễu cợt. “Cậu ta là tên cứng đầu nhất rồi, hơn nữa đã chuẩn bị tâm lý. Từ trước khi vào đoàn còn mang mấy ống thuốc ức chế từ chỗ tôi theo.”
Giang Tùy phiền muộn thở dài.
“Pheromone của cậu ta bất ổn từ lúc nào?” Nhiếp Nghiêu hỏi.
“Tôi không theo vào đoàn, không rõ lắm…” Giang Tùy dựa vào vách tường, giọng điệu có phần chán chường. “Mẹ kiếp, lẽ ra tôi nên đi cùng anh ấy.”
Trợ lý nghiêng đầu một hồi, xen vào: “Hẳn là từ khi thầy Lục rời đi, gần một tuần trước. Hôm ấy không chỉ anh Hành Phong suýt điên, mà cả chị Mạnh Đình cũng sụp đổ, chị ấy khóc nguyên cả ngày.”
Giang Tùy không biết sự tình trong đoàn phim, truy hỏi theo bản năng: “Giết một thằng nhóc thôi mà cũng đến mức đấy à?”
“Ôi chao, không phải đóng máy, mà là vì thầy Lục chết rồi.”
Giang Tùy và Nhiếp Nghiêu ngây người, biểu cảm của hai người như vừa nhìn thấy quỷ.
Trợ lý khuya tay lia lịa: “Là vai diễn của thầy Lục chết rồi. Tình huống cụ thể thế nào em không rõ lắm, nhưng hình như nội dung kịch bản của mấy người anh Hành Phong không đúng, lại nhập vai sâu quá, nhất thời không thể tiếp thu được.”
Cậu dừng một chút, cắn môi nói nhỏ: “Đạo diễn Khương nói đấy là chuyện bình thường thôi, hơn nữa sau đó anh Hành Phong tỏ ra không có việc gì nghiêm trọng, cho nên em–”
Đến đây, cậu không còn nói thêm gì nữa.
Giang Tùy nhận ra được sự áy náy của trợ lý, vỗ vai cậu một cái: “Được rồi, không phải lỗi của cậu.”
Vừa nói vừa mắng một tiếng: “Khương Thạch lại chơi cái trò chó má này…”
Nhiếp Nghiêu tỉnh táo hơn bọn họ nhiều, hỏi: “Cậu ta dùng bao nhiêu ống thuốc ức chế?”
Trợ lý duỗi năm ngón tay ra, quơ quơ: “Tất cả thuốc mang vào đoàn đều dùng hết rồi.”
Nhiếp Nghiêu biến sắc, vội viết gì đó vào bệnh án.
“Làm sao?” Giang Tùy vội hỏi.
“Thuốc ức chế của Alpha và Omega khác nhau, dùng quá nhiều dễ sinh ra tính kháng dược.” Nhiếp Nghiêu giương mắt. “Trước hết hôm nay tiêm thuốc trấn an cho cậu ta, tôi đã liên lạc với người cứu trợ, sáng mai sẽ tiến hành trị liệu.”
“Có hiệu quả không?” Giang Tùy vẫn không yên lòng.
Nhiếp Nghiêu gật đầu: “Cậu ấy có độ khớp rất cao với Hành Phong, yên tâm đi.”
Rốt cuộc Giang Tùy cũng thở phào nhẹ nhõm.
***
Sáng sớm hôm sau, Lục Tu Mộc và quản lý của cậu đứng trong thang máy bệnh viện. Lục Tu Mộc đeo kính râm và khẩu trang, che cực kì kín kẽ. Ăn mặc thế này đã thu hút ánh mắt của người khác lắm rồi, không ngờ Cao Hâm còn khoa trương hơn cả cậu.
Lục Tu Mộc ôm tay, liếc mắt thấy Cao Hâm đang nhìn gương sửa tóc. Cậu mím môi, không nhịn nổi: “Sao anh lại ăn mặc thế này?”
Cao Hâm phủi mấy thứ lấp lánh trên áo: “Không lóa mắt à?”
“Chói mù mắt em.” Lục Tu Mộc thờ ơ châm chọc.
Cao Hâm hoàn toàn bỏ qua nghĩa bóng của cậu: “Vậy thì tốt, cục cưng của anh chỉ thích mấy thứ sáng lấp lánh thôi.”
Lục Tu Mộc nghe vậy thì bật cười: “Ảo tượng lớn nhất đời người, mặc kệ ta thế nào thì đối phương vẫn sẽ thích.”
“Phắn! Em thì biết cái gì.” Cao Hâm tức giận lườm cậu. “Em quen thân với em ấy lắm hay sao mà biết em ấy không thích.”
“Đúng là em không biết nhiều về bác sĩ Nhiếp, nhưng–” Lục Tu Mộc dài giọng. “Em đủ biết về người bình thường. Chẳng ai có thể mặc đồ xấu tệ đến thế này đâu.”
Lúc này, thang máy đã lên đến tầng sáu. Lục Tu Mộc không đợi Cao Hâm tức giận, lập tức lách mình ra ngoài: “Em đi kiểm tra sức khỏe, tìm hai người sau.”
Cao Hâm nói từ phía sau: “Khỏi vội, cứ làm từ từ thôi.”
Lục Tu Mộc huơ tay qua loa, ra hiệu mình đã nghe được.
Nhưng thời gian kiểm tra sức khỏe chẳng thể kéo dài bằng ý chí con người được, bất kể Lục Tu Mộc lề mề đến đâu, hai tiếng sau, trong nụ cười của bác sĩ đã có ý tiễn khách rồi.
Lục Tu Mộc gửi cho Cao Hâm một tin nhắn “Em xong rồi”, ngồi đợi năm phút trên băng ghế mà không được trả lời. Cậu nhỏ giọng lầm bầm: “Sao cũng không hồi âm vậy…”
Sau đó cậu tắt máy, đi lên tầng.
Trong khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Lục Tu Mộc lập tức thấy Nhiếp Nghiêu. Có vẻ đối phương đang rất nôn nóng, không ngừng đi lòng vòng quanh bàn hội chẩn, sau đó nhíu mày nói gì đó với y tá trực ban.
Lục Tu Mộc nghĩ thầm, chắc bác sĩ Nhiếp bị cái áo “độc đáo” của Cao Hâm làm cho phát điên rồi.
Cậu vừa định cười chào thì bị người đang chạy vội tới ngắt lời.
Thoạt nhìn người kia có vẻ là sinh viên, trên khuôn mặt là sự giận giữ: “Tôi không làm!”
“Lại có vấn đề gì?” Thái độ của bác sĩ Nhiếp cũng không mấy hòa hoãn.
“Lúc tôi kí hợp đồng với mấy người, mấy người không nói cho tôi biết chuyện nguy hiểm đến mức này!” Giọng của sinh viên kia vô cùng gay gắt. “Trong phòng đấy là bệnh nhân sao? Tôi thấy là tên điên thì có!”
“Hi vọng cậu có thể tỏ ra tôn trọng bệnh nhân của tôi một chút.” Nhiếp Nghiêu nói. “Cậu ta không thể tổn thương thật sự đến cậu, đã đeo miếng bảo hộ, trói cả tay chân–”
Sinh viên kia cao giọng ngắt lời anh: “Áp chế pheromone còn chưa đủ à? Anh còn nói độ khớp của bọn tôi rất cao, thật ra đều là mấy lời nói nhảm bịa đặt chứ gì! Tôi suýt nôn vì pheromone của hắn đấy!”
Ánh mắt của Nhiếp Nghiêu lạnh xuống: “Làm ơn đừng nghi ngờ tính chuyên nghiệp của chúng tôi, pheromone của hai người có độ khớp đến tám bảy phần trăm.”
“Vậy anh giải thích tình huống bây giờ thế nào?” Sinh viên trừng mắt. “Tôi vừa thả pheromone ra, hắn như phát điên ấy. Nếu mấy người không trói hắn lại, tôi còn nghi hắn sẽ đập tường lao sang bóp chết tôi!”
Nhiếp Nghiêu dường như bị chọc vào chỗ đau, uể oải trong nháy mắt, ấp úng: “… Tôi không rõ sao lại như thế.”
Sinh viên “xùy” một tiếng, ném chiếc máy biến âm lên trên bàn: “Chấm dứt hợp đồng.”
“Ngài không thể làm vậy được…” Y tá dịu giọng ngăn cản. “Nếu bây giờ ngài bỏ đi, bệnh nhân của bọn tôi phải làm sao?”
Sinh viên kia lườm nguýt: “Ai quan tâm đến hắn!”
Lục Tu Mộc nghe một chút đã muốn rời đi. Cậu không định can thiệp vào cuộc tranh chấp này, cũng cho rằng Nhiếp Nghiêu có khả năng xử lý ổn thỏa. Đúng lúc này, Cao Hâm gọi điện thoại đến.
Qua tiếng loa, Lục Tu Mộc cũng có thể cảm nhận được sự hờn giận của anh.
“Anh còn chưa nói được một câu với em ấy nữa, không biết đang bận làm gì.”
Lục Tu Mộc nhìn lướt qua bàn hội chẩn: “Có lẽ vướng phải chuyện gì rồi. Anh đang ở đâu?”
“Trong phòng nghỉ.” Cao Hâm thuận miệng đáp. “Em về trước đi, anh muốn đợi em ấy một lúc.”
Lục Tu Mộc nghĩ Nhiếp Nghiêu không thể xử lý xong trong chốc lát được, đề xuất: “Em mời cơm, anh lên đi.”
“Cũng được…” Cao Hâm ỉu xìu*. “Ăn cái gì?”
(*) ỉu xìu, gốc là 霜打了的茄子 (quả cà nhiễm sương?), câu đầy đủ là 霜打的茄子 —— 蔫啦, chỉ tình trạng quả cà sau bị nhiễm sương thì mềm oắt, héo rũ, nghĩa rộng để chỉ người không phấn chấn, phờ phạc. (tạm dịch thừ baidu)
“Nghe Tiểu Văn nói gần đây có một nhà hàng Nhật mới mở–”
Lục Tu Mộc không nói tiếp, vì cậu nghe loáng thoáng thấy y tá nói từ “Dandelion”. Cậu bỗng nhiên dừng bước, bàn tay cầm điện thoại cũng siết chặt hơn.
“Này? Alo?” Cao Hâm gọi cậu. “Tu Mộc, nghe thấy không?”
“Em có chút việc, nói tiếp sau.” Lục Tu Mộc để lại câu này rồi lập tức cúp máy.
Cậu chần chờ nhìn mấy người Nhiếp Nghiêu, cuối cùng vẫn bước tới.
“A?” Y tá là người chú ý đến cậu đầu tiên. “Ngài Lục, sao ngài lại ở đây?”
Lục Tu Mộc cười với cô, hỏi thẳng: “Tôi mới nghe thấy mọi người nói chuyện… Bệnh tình của Dandelion có chuyển biến à?”
“Đúng, hiện tại pheromone của anh ấy cực kì bất ổn.” Y tá nhìn về phía Nhiếp Nghiêu, phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm vào Lục Tu Mộc.
Cô sửng sốt, nhỏ giọng nhắc nhở: “Bác sĩ Nhiếp.”
“Cậu tới đúng lúc thật.” Nhiếp Nghiêu giữ chặt lấy Lục Tu Mộc, dắt người về phía phòng trị liệu. “Cậu giúp cậu ta trị liệu trấn an đi.”
Sau khi hai người đã đi xa, sinh viên kia mới phục hồi lại tinh thần, khó tin mà chỉ về phía bọn họ: “Đấy là Lục Tu Mộc à?”
Hộ lý sắp bị cậu chọc tức điên rồi, bên ngoài vẫn phải duy trì bộ dạng “tôi rất vui vẻ”. Cô cười lộ tám chiếc răng, nói từng chữ: “Không phải.”
“Không thể nào?!” Sinh viên lải nhải. “Anh ấy là tình nguyện viên hay là bệnh nhân–”
“Độp” một tiếng, hộ lý đập mạnh tay vào bàn. “Ngài Dư, ngài có thể rời đi rồi.”
Sinh viên “hứ” một cái: “Chảnh cái gì chứ…”
Lục Tu Mộc chẳng biết gì về việc thân phận của mình suýt bị lôi ra ngoài ánh sáng, lúc này cậu phải bước thật nhanh mới có thể đuổi kịp Nhiếp Nghiêu.
“Tình tình của Dandelion rất nguy cấp. Vốn nửa đêm qua cậu ta đã tỉnh táo lại một chút, không hiểu sao trong quá trình trị liệu trấn an lại đột nhiên bộc phát.” Nhiếp Nghiêu nói liến thoắng. “Tôi nghĩ là cậu ta không thích ứng được với người cứu trợ mới, nhưng đây chỉ là suy đoán thôi.”
Hai người dừng ở cửa phòng trị liệu, Lục Tu Mộc chỉ cổ mình: “Tôi cứ thế vào à? Máy biến âm–”
“Không lo được nhiều thế.” Nhiếp Nghiêu nói. “Cậu tiêm thuốc ức chế chưa?”
“Rồi. Vừa kiểm tra sức khỏe dưới tầng, bọn họ tiêm cho tôi.”
“Vậy thì tốt.” Nhiếp Nghiêu chần chờ một thoáng, ánh mắt nhìn về phía Lục Tu Mộc thêm phần xoắn xuýt. “Tôi phải nhắc cậu một câu, cậu ta… không giống hồi trước đâu, giá trị của pheromone cho thấy hiện tại cậu ta đang rất nguy hiểm, nếu cậu không đồng ý–”
Lục Tu Mộc hiểu được sự lo lắng của anh, cười ngắt lời: “Không sao. Tôi có kinh nghiệm phong phú khi xử lý mấy chuyện như thế mà.”
Nhiếp Nghiêu biết cậu đang nói đến cha mình, cười theo: “Tu Mộc, cảm ơn.”
Đây là lần đầu Nhiếp Nghiêu xưng hô thân thiết như vậy với Lục Tu Mộc, bên trong câu cảm ơn của anh dường như có thêm ý khác – không phải cảm ơn cậu giúp mình khống chế cục diện, mà nói lời cảm tạ từ tận đáy lòng thay Dandelion.
Lục Tu Mộc cảm thấy quan hệ giữa anh và Dandelion không chỉ đơn giản là bác sĩ và bệnh nhân, đang định hỏi lại thì đã bị Nhiếp Nghiêu đẩy vào phòng.
Vừa bước vào phòng trị liệu, suy nghĩ trong đầu Lục Tu Mộc bay sạch hết cả.
Cậu đến đột ngột, cũng không có thời gian thanh lọc pheromone mà tình nguyện viên kia lưu lại, nhưng Lục Tu Mộc không cảm nhận được bất cứ vết tích còn sót lại nào của Omega.
Pheromone của Alpha tràn ngập ở mỗi một góc phòng, như một đòn công kích mãnh liệt, mỗi người tiến vào “lãnh địa” của hắn đều bị bóp nghẹt.
Quá bá đạo.
Lục Tu Mộc đột nhiên nhớ lại, bác sĩ chữa bệnh cho cha từng nói: “Alpha trong thời kỳ này đều cực kì nguy hiểm, gắt giọng, dễ giận, còn có ham muốn phá hủy mọi thứ.”
Lục Tu Mộc đã nhận thức rất rõ điều này từ cha, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh những nắm đấm, cái đá rơi lên người mình. Cậu hít sâu một hơi, thả pheromone ra.
Song trong khoảnh khắc mùi gỗ dâng lên, đối diện phòng bỗng nhiên có tiếng ghế ma sát với mặt đất, còn cả tiếng rống giận mơ hồ.
Tiếp đó, tất cả pheromone của Alpha chuẩn xác, tàn nhẫn ép về phía Lục Tu Mộc, khiến người khác sợ hãi tột cùng.
Đây là sự áp chế của pheromone.
Bây giờ Lục Tu Mộc mới hiểu vì sao khi nãy sinh viên kia lại nóng nảy như vậy. Cậu phải níu lấy vách tường mới có thể đứng thẳng được, trong họng là cơn nôn khan không thể khống chế.
“Dandelion…” Lục Tu Mộc thở mạnh. “Là tôi… Anh, anh đừng như thế.”
Trong nháy mắt, mùi thiên nhiên nặng nề trở nên ôn hòa trở lại.
Hai mắt Khâu Hành Phong đỏ ngầu, cuối cùng cũng lấy lại một tia sáng. Hắn vẫn bị trói chặt trên ghế, cổ cũng không thể ngẩng lên được, nhưng hắn vẫn cố hết sức để nhìn về phía bên kia gian phòng.
Ánh mắt của hắn rơi vào vách thường trắng lóa, song hắn vẫn biết người đối diện chính là thầy Lục của mình.
Những điểm hoài nghi trước đây bỗng ghép thành một chuỗi, Khâu Hành Phong tìm lại lý trí trong giọng nói quen thuộc, hắn sững ra trên ghế, trong mắt là sự vui vẻ như trút được gánh nặng.
Chuyện đóng máy của Lục Tu Mộc thật sự là sự tra tấn đối với Khâu Hành Phong, hắn đứng trước “miếu Nhân duyên” đã diễn một cảnh hoàn mỹ nhất lịch sử, nhận được sự tán thưởng của tất cả mọi người, nhưng tất cả mọi thứ đều khiến hắn thở không ra hơi.
Tiểu Tô của Kỳ Viễn và thầy Lục của hắn đã biến mất cùng một chỗ, mất hút hoàn toàn.
Hắn biết đấy chỉ là cảnh diễn, cũng không cảm thấy phương pháp quay phim của Khương Thạch có vấn đề, thậm chí lúc Sở Mạnh Đình khóc sống dở chết dở còn quay lại an ủi cô: “Khóc cái gì? Không chừng thầy Lục đang mở tiệc, chơi game ấy. Đóng máy là chuyện tốt, đừng làm như kiểu khóc tang cho cậu ấy thật chứ.”
Rốt cuộc Sở Mạnh Đình cũng nín khóc mà cười.
Khương Thạch nói: Cậu trưởng thành rồi đấy. Chìa khóa để làm một diễn viên giỏi chính là như vậy, một giây nhập diễn, một giây thoát ra.
Sở Mạnh Đình nói: Đàn anh đỉnh thật, lúc nào em có thể lên đến đẳng cấp của anh đây.
Chỉ có Khâu Hành Phong biết trạng thái thật sự của mình, hắn cực kì nhớ Lục Tu Mộc. Hắn muốn hỏi cậu một câu “Tiểu Tô thích Kỳ Viễn sao”, nếu nhận được một lời khẳng định còn muốn hỏi tiếp, “Vậy em thích tôi à”.
Hắn sợ mình giống Kỳ Viễn, hiểu lầm như một tên đần, trong thời khắc vui vẻ nhất bị dội một gáo nước lạnh.
Nhưng hắn càng sợ Lục Tu Mộc đưa ra câu trả lời phủ định hơn.
Thuốc ức chế làm tiêu tan đi lo lắng trong lòng, hắn chịu đựng để quay nốt bộ phim, mà trong khoảnh khắc máy bay vừa hạ cánh, hắn chỉ muốn vọt tới nhà Lục Tu Mộc.
Hắn biết mình sẽ không bị cự tuyệt bên ngoài, hắn có địa chỉ của Lục Tu Mộc, cũng có mật mã cửa của cậu.
Nhưng hắn không dám – pheromone trong cơ thể đang ăn mòn lý trí của hắn, hắn sợ mình làm chuyện tổn thương đến Lục Tu Mộc.
Sau cùng, có một khoảnh khắc hắn muốn bỏ qua ý nguyện của Lục Tu Mộc, khóa đối phương bên cạnh mình.
Không thích thì sao, chỉ cần giấu em ấy đi, rồi sẽ có một ngày động lòng.
Mà bây giờ, vận mệnh xoay quanh một vòng lớn, đưa người hắn luôn nhớ nhung đến trước mặt hắn, mà quan trọng là Lục Tu Mộc từng nói thích hắn.
“Tôi không biết vì sao bệnh tình của anh lại nghiêm trọng hơn, nhưng nếu anh cần, tôi sẽ luôn ở đây.” Lục Tu Mộc nói. “À, anh đừng cảm thấy nặng nề, tôi không hề có… ý đấy.”
Cậu dừng vài giây, có phần quẫn bách: “Trước đó chắc chuyện tôi muốn gặp mặt đã khiến anh bối rối, lúc ấy đúng là tôi từng có suy nghĩ khác, nhưng bây giờ… Không có nữa rồi.”
Lục Tu Mộc biết Dandelion đang cắn miếng bảo hộ, tiếp tục: “Tôi có người trong lòng rồi, muốn theo đuổi anh ấy. Anh ấy là… Ừm, đồng nghiệp của tôi. Nhắc đến thì khó tin thật, tôi có cảm giác hai người rất giống nhau. Nhưng tôi không coi anh ấy là thế thân hay chuyển dời tình cảm gì đâu–”
Dường như Lục Tu Mộc rất khó dùng lời để giải thích hết chuyện của mình, cậu nhớ đến bộ dạng xấu xa của Khâu Hành Phong, không nhịn được cười: “Đúng, chỉ đơn giản là thích thôi.”
Khâu Hành Phong rủ mắt, trong đầu rất nhiều ý nghĩ lướt qua nhưng đều rối rắm hết cả, có cảm giác choáng vàng như uống quá liều. Hắn đã hiểu, tình cảm ấy của Lục Tu Mộc thuộc về hắn–
Bất kể trong lúc nào, sự rung động của Lục Tu Mộc cũng chỉ thuộc về mình hắn mà thôi.
Khâu Hành Phong hận không thể cắn nát miếng cắn bảo hộ kia, sau đó đáp lại “Hôm nào chúng ta đi lấy giấy”.
“Có vẻ pheromone của anh đã ổn định lại rồi.” Lục Tu Mộc nói. “Tôi chờ với anh một lúc nữa vậy, nhưng tôi không nói chuyện được, tôi đang không đeo máy biến âm, đè giọng nói chuyện rất mệt.”
Khâu Hành Phong tự nhủ trong lòng, tôi chỉ muốn nghe giọng của em thôi.
Nhưng chỉ cần biết Lục Tu Mộc vẫn ở đây, Khâu Hành Phong đã nhận được sự an ủi lớn nhất. Hai người im lặng trải qua cả buổi chiều, đến khi kết thúc trị liệu thì Khâu Hành Phong nhớ đến câu kia – Tất cả thời gian đi đâu hết rồi?!
Tại sao nhanh như vậy đã kết thúc?
***
Trong văn phòng, Nhiếp Nghiêu nhìn biểu đồ đánh giá, lẩm bẩm: “Tôi vẫn thấy việc này không phù hợp với khoa học… Người cứu trợ có độ khớp 87% không thể làm cậu tỉnh táo được, trái lại người chỉ vừa qua tiêu chuẩn cơ bản lại có thể…”
Khâu Hành Phong khẽ gật đầu, phụ họa: “Chỉ em ấy có thể.”
“Tôi muốn viết một bài về ca bệnh của cậu, không có vấn đề chứ?” Nhiếp Nghiêu hỏi.
“Tùy cậu.”
Nhiếp Nghiêu chú ý đến lằn đỏ trên cổ và tay của Khâu Hành Phong, trong lòng thấy hơi khó chịu, nói: “Tôi sẽ cố gắng để rút ngắn thời gian trị liệu của cậu, như vậy cậu có thể thoải mái một chút.”
“Không cần.” Khâu Hành Phong nhanh chóng cự tuyệt.
“Không phải vì tôi sợ kéo dài thì cậu thấy không dễ chịu à…”
Khâu Hành Phong đột nhiên cười ghê rợn: “Tôi chấp nhận khó chịu, hận không thể đợi cả đời trong phòng trị liệu.”
Nhiếp Nghiêu: “…”
“Hành Phong…” Anh nói không lưu loát. “Không sao, không phải bệnh nặng gì, đừng tự giận mình.
Khâu Hành Phong: “???”
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị một vị khách không mời mà đến đẩy ra. Cao Hâm chờ đến mức đồ ăn nguội ngắt, rốt cuộc không nhịn được mà phá cửa xông vào, không ngờ lại thấy Khâu Hành Phong ở đây.
“A…” Cao Hâm thấy hơi mông lung. “Ảnh đế Khâu, sao anh lại ở đây?”
“Cậu ta là bạn thân, cũng là bệnh nhân của tôi.” Nhiếp Nghiêu giải thích.
Cao Hâm “ồ” một tiếng, trong lòng tự nhủ khó trách Khâu Hành Phong thất thường, hóa ra là bị ảnh hưởng bởi pheromone. Đang muốn an ủi hắn vài câu đã bị hắn đoạt lời: “Nói cho anh một chuyện liên quan đến thầy Lục.”
“Ừ, nói đi.” Cao Hâm thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, không khỏi tỏ ra đứng đắn.
Sau đó dưới ánh mắt mong đợi của Cao Hâm, Khâu Hành Phong cong môi, nói từng từ: “Em ấy thích tôi.”
Nhiếp Nghiêu: “…?”
Cao Hâm: “…?”
Khâu Hành Phong thu lại nét cười, nhìn sang Nhiếp Nghiêu, lặp lại một lần nữa: “Thầy Lục thích tôi.”
Cao Hâm nhìn Nhiếp Nghiêu, lại ngó Khâu Hành Phong, sau đó im lặng đến bên người Nhiếp Nghiêu, nhỏ giọng: “Chứng rối loạn pheromone còn gây ảo giác nữa à?”
“… Trước mắt không có triệu chứng này.” Vẻ mặt của Nhiếp Nghiêu cũng một lời khó nói hết. “Nhưng chúng ta không thể loại bỏ bất kì khả năng nào.”