Trong một thời gian rất dài, hai người không nói lời nào.
Lục Tu Mộc nghiêng đầu, ngón tay mân mê phần gáy. Sau khi cảm nhận được tốc độ của động mạch, cậu nhắm mắt lại, ở trong bóng tối chờ suy nghĩ khác thường trong đầu lắng xuống.
Dây thần kinh suy nghĩ của cậu hẳn tê liệt cả rồi.
Lục Tu Mộc lờ mờ nhận ra trạng thái giữa cậu và Khâu Hành Phong đã thay đổi, không phải lúc này mà đã có dấu hiệu từ trước rồi. Vì vậy gần đây lúc bọn họ ở chung luôn có chút mập mờ, sau đó trong khoảnh khắc thứ tình cảm không rõ ràng này chạm đến đỉnh điểm, nó tràn cả ra ngoài.
“Thầy Khâu…” Lục Tu Mộc không muốn mình trông quá luống cuống. “Tổ B quay phim thuận lợi không?”
“Vẫn ổn.” Khâu Hành Phong đáp. “Chẳng qua ăn nhạt quá, bây giờ mới kéo cậu ra đây ăn thêm được.”
Đoàn làm phim chọn vùng núi xa xôi hẻo lánh này thì đã định trước là phải tạm biệt với cơm hộp bên ngoài, về cơ bản là người trong thôn ăn cái gì bọn họ cũng phải ăn cái đấy. Đồ ăn mặn không nhiều, chất béo cũng ít, người trong đoàn ít nhiều gì cũng sụt vài cân.
“Xin người trong thôn củ khoai lang, đặt trên bếp lò cả buổi trưa đấy.” Khâu Hành Phong đưa khoai cho cậu. “Nếm thử đi.”
Lục Tu Mộc nhìn củ khoai, lại nhìn xuống tay mình, đang định nói “Trước khi đến đây chưa rửa tay” thì cảm giác được trên môi có một thứ mềm mềm.
Giọng của Khâu Hành Phong ở ngay bên tai cậu, hắn nói: “Đừng chạm vào, bẩn tay.”
Lục Tu Mộc vô thức mở miệng theo bản năng.
“Không nóng chứ?” Khâu Hành Phong hỏi.
Lục Tu Mộc mím môi, gật đầu: “Ngọt lắm.”
“Thế cậu ăn nhiều một chút đi.” Khâu Hành Phong cười, tay cũng không ngừng lại. “Vừa đúng, cậu là người hảo ngọt.”
“?” Lục Tu Mộc có mấy dấu hỏi chấm trong đầu. “Tôi còn không biết mình có đam mê này đâu…”
“Đừng có chối. Thích dâu tây, thích xoài còn trộn chung với sữa chua, thế mà còn không hảo ngọt?”
Lục Tu Mộc híp mắt nhớ lại thói quen ăn uống của mình, phát hiện mình thật sự thích đồ ngọt, nhưng vì phải khống chế cân nặng nên không ăn nhiều, vậy mới chưa từng nghĩ theo hướng ấy. Bây giờ cậu bị Khâu Hành Phong chỉ ra, không khỏi cảm thấy mới lạ: “Anh hiểu tôi thật đấy…”
Tiếng của cậu dần nhỏ đi, bị thay thế bởi tiếng tim đập như đánh trống.
Đã qua lâu lắm rồi, Lục Tu Mộc không còn nhớ được cậu từng nói lời này với Khâu Hành Phong lúc nào, nhưng đối phương vẫn để mấy lời “nói nhảm” của cậu ở trong lòng.
“Sao thế?” Khâu Hành Phong hỏi.
Lục Tu Mộc khẽ lắc đầu: “Không ngờ anh làm trái quy định của đạo diễn Khương chỉ vì một củ khoai lang.”
“Là vì cậu.” Khâu Hành Phong sửa lại.
Lục Tu Mộc: “???”
Khâu Hành Phong nói tiếp: “Không có khoai lang thì vẫn sẽ có bí đỏ nướng, khoai tây nướng gì đó. Tất cả đều là cái cớ của tôi thôi–”
Hắn dừng một chút, nhìn Lục Tu Mộc: “Lấy cớ để gặp cậu.”
Thật khó để hình dung được cảm nhận lúc này, Lục Tu Mộc ngơ ngẩn hai giây: “Gặp tôi?”
“Được người khác giao phó.” Khâu Hành Phong đáp. “Cao Hâm nghe nói tâm trạng gần đây của cậu khá kém, bắt tôi giúp cậu một chút.”
Nhịp tim bất thường bỗng nhiên chìm xuống đáy, Lục Tu Mộc buông mắt nghĩ thầm, thì ra là muốn “phụ đạo tâm lý”…
“Tôi rất khỏe.” Lục Tu Mộc thấy hơi mâu thuẫn, cậu bất mãn vì Khâu Hành Phong gọi mình ra chỉ bởi chuyện này, mà cũng không muốn thừa nhận bị vai diễn ảnh hưởng. “Cao Hâm toàn nói quá thôi, anh không cần để ý đến anh ấy.”
Khâu Hành Phong không lên tiếng ngay, bẻ một miếng khoai lang đưa tới miệng Lục Tu Mộc. Đến khi đối phương đã nuốt xuống, hắn mới hỏi: “Không nhập vai sâu quá?”
Lục Tu Mộc giật mí mắt, bàn tay đang buông thõng bên ngoài khẽ nắm lại thành quyền. Trong một giây cậu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu.
Ánh mắt Khâu Hành Phong dừng lại một chút trên khuôn mặt cậu.
“Cậu vẫn có thể phân biệt bản thân và Tiểu Tô chứ?”
“…” Lục Tu Mộc không ngẩng đầu. “Có thể.”
Khâu Hành Phong cười, tiếng cười thấp kéo dài trong bóng tối. Chẳng hiểu sao Lục Tu Mộc thấy đây không phải điệu cười hài lòng mà giống một sự giễu cợt hơn.
“Cười cái gì?” Cậu bất mãn.
“Không có gì.” Khâu Hành Phong nói lạnh lùng. “Hai ngày trước thấy phó đạo diễn bảo tiến độ tổ hai người rất nhanh, Mạnh Đình đã nhập vai, tôi nghĩ cậu cũng thế.”
Lục Tu Mộc lập tức nhíu mày: “Sao tôi lại phải giống cô ấy?”
Khâu Hành Phong nhún vai, nói như thể đương nhiên: “Đạo diễn Khương tự mình “dạy” hai người vào vai, có thể sai à? Hơn nữa hai người là chị em, ở phương diện nào đó giống nhau là chuyện bình thường mà.”
Không biết câu nói này đã chạm vào dây thần kinh nào của Lục Tu Mộc, cậu đột nhiên dùng sức đẩy Khâu Hành Phong một cái, khiến củ khoai trong tay hắn rơi xuống.
Khoai lang vẫn đang bốc hơi nóng nát bét trong nháy mắt, phần ruột vàng dính đầy đất.
Động tác ngoài dự tính này khiến Lục Tu Mộc khựng lại, cậu ngẩn người nhìn đống bừa bộn dưới đất, không thể tin được mình mới làm gì: “Tôi–”
Khâu Hành Phong không nói gì, ung dung nhặt củ khoai đã bẩn lên, ném vào thùng rác gần đó.
Lục Tu Mộc im lặng nhìn hắn, dây thần kinh yếu ớt càng kéo càng căng. Cậu nói như gây chuyện: “Anh nhặt nó làm gì? Bây giờ không có bệnh sạch sẽ nữa à!”
Giọng điệu hung dữ vô cùng.
Khâu Hành Phong như không nghe thấy, cứ thể bỏ qua cậu, dường như muốn dùng hành động bức bách Lục Tu Mộc bộc phát hoàn toàn.
Lục Tu Mộc cũng làm chính xác như hắn mong muốn, xông lên một cách khác thường, giơ khuỷu tay muốn đánh Khâu Hành Phong, song bị hắn ôm chặt lấy.
Cẩn thận để ý đến tâm trạng của cậu, Khâu Hành Phong sẽ siết lấy cánh tay, nhẹ giọng: “Thầy Lục, tôi là Khâu Hành Phong, không phải Kỳ Viễn.”
“…”
“Đừng trút sự oán giận đối với hắn lên người tôi, oan ức quá đấy.” Trong giọng nói của Khâu Hành Phong có sự dịu dàng khiến người khác bình tâm. “Tôi biết cậu rất khó chịu, đừng kháng cự tôi, nể mặt để tôi giúp cậu một lần được không?”
Trái tim Lục Tu Mộc khẽ run, chẳng hiểu sao đuôi mắt cũng đỏ lên. Cậu thấy mình sắp điên rồi, trong người như có hai linh hồn, mỗi ngày đều ra sức muốn xé toạc lý trí của cậu.
Chỉ cần cậu thả lỏng, cái kén tên “Tiểu Tô” sẽ càng quấn chặt hơn, từng bước xâm chiếm thể xác của Lục Tu Mộc đến khi chẳng còn lại gì nữa.
Lục Tu Mộc tựa đầu vào vai hắn: “Giúp thế nào? Anh cũng đâu phải bác sĩ–”
“Nhưng tôi liếc mắt cũng thấy được cậu đang không ổn.” Khâu Hành Phong ngắt lời. “Tôi biết thầy Lục đơn thuần, thẳng thắn, có chuyện gì cũng nói hết ra, tuyệt đối không gắng gượng chối bỏ việc nhập vai.”
Lục Tu Mộc khẽ lùi lại, ý nghĩ “tiếp tục ngụy trang” biến mất hoàn toàn. Cậu hắt xì một cái, tự giễu: “… Tôi không biết mình đã thay đổi nhiều thế.”
Khâu Hành Phong không phủ nhận cách nói của cậu: “Đây là chuyện rất bình thường, nếu cậu vẫn chưa bị Tiểu Tô ảnh hưởng, chỉ sợ Khương Thạch đã phát điên rồi. Nhưng tôi thật sự không ngờ cậu lại phản ứng nhiều như thế. Theo lý mà nói, trong khi quay phim các diễn viên đều bị “đồng hóa” một phần nào đó, đây là chuyện mọi người đều hiểu. Nhưng tôi có cảm giác cậu cực kì kháng cự Tiểu Tô, giống như là…”
Hắn rũ mắt, nhìn cậu: “Cậu không muốn để lại vết tích của Tiểu Tô trên người mình. Sao thế?”
Môi Lục Tu Mộc mím thành một đường, hồi lâu mới mở miệng: “Không thích nhân vật này.”
Cậu cho rằng nói như vậy thì Khâu Hành Phong sẽ thôi việc cắn mãi không buông, không ngờ hắn tiếp tục ép hỏi: “Tại sao không thích?”
“…” Lục Tu Mộc nín giận. “Thì không thích thôi.”
Đây là một lí do qua loa lấy lệ, cũng là tín hiệu “không muốn nói thêm” vô cùng rõ ràng, nhưng Khâu Hành Phong cứ như nghe không hiểu, vẫn hỏi: “Nhân vật Tiểu Tô có sự đồng cảm cao, hẳn là hình tượng mọi diễn viên đều hướng tới, sao đến lượt cậu lại đi ngược lại số đông thế? Đừng nói cậu muốn làm người đầu tiên “không theo lối thường”* nhé?”
(*) Gốc là 剑走偏锋, Hán Việt là “Kiếm tẩu thiên phong”, là một cụm để bình luận về kiếm thuật, ngoài ra có nghĩa mở rộng là không theo thói thường, tìm một biện pháp mới, khác với trước kia để giải quyết vấn đề.
“… Không phải.” Giọng Lục Tu Mộc nhẹ đến mức gần như không bắt được. “Cậu ấy và tôi… giống quá.”
Câu nói này như chìa khóa mở ra một thứ phủ bụi đã lâu, Lục Tu Mộc bị ép đến giới hạn, ở “bước đường cùng” đành phải thừa nhận chuyện mình không muốn nhất, song sau đó lại có thể mở miệng một cách tự nhiên.
Cậu nói: “Không phải tính cách, mà là quá khứ. Cha tôi từng giống chị Tô, bị ảnh hưởng bởi bệnh tật vài năm, sau đó tính cách ngày càng thay đổi. Như chị Tô ép Tiểu Tô gả cho Kỳ Viễn, ông ấy cũng ép tôi làm rất nhiều chuyện tôi không muốn.”
Khi ấy cha Lục bị pheromone ảnh hưởng, thường xuyên làm những hành vi gây chuyện chẳng hiểu ra sao. Lục Tu Mộc muốn làm gì, ông lại càng đối nghịch với cậu, dường như có thể thông qua việc hủy hoại người khác để nhận được một chút khoái cảm.
Lúc mới bắt đầu Lục Tu Mộc còn có thể chịu được, nhưng lâu dần, sự dịu dàng vốn không nhiều cũng tiêu tan không còn chút nào. Hơn nữa thực tập sinh luyện tập rất mệt, cậu vô thức “coi nhẹ” yêu cầu của cha Lục.
“Sau khi ông ấy qua đời, tôi không chỉ một lần tự chất vấn, những yêu cầu của ông ấy khó thực hiện lắm hay sao? Tại sao lại không chú ý đến ông ấy một chút? Sau đó mỗi khi nghĩ về điều này, tôi lại tạt đống súp gà* vớ vẩn, tự khuyên nhủ bản thân rằng đừng đắm chìm trong quá khứ nữa.”
(*) “Súp gà” ở đây để chỉ quyển “Chicken soup for the soul”, tựa tiếng Việt là “Hạt giống tâm hồn”, một series self-help nổi tiếng. Cụm “tạt súp gà” này đại ý là tiếp thêm hi vọng, nhưng hay được dùng với nghĩa mỉa mai là những hi vọng hão huyền, không có ý nghĩa.
Đến đây, cậu ngừng lời.
Trong suốt mấy năm ấy, Lục Tu Mộc đã thử mọi biện pháp cậu có thể nghĩ được, liều mạng để vứt bỏ quá khứ, không ngờ đời người đúng là một vòng luẩn quẩn, cậu lại bị Tiểu Tô kéo về tâm trạng “tự hận mình” ấy.
“Thật ra tôi không kháng cự Tiểu Tô.” Lục Tu Mộc cười khổ. “Mà là bản thân trước kia.”
Khâu Hành Phong không nói gì. Sinh lão bệnh tử là môn học bắt buộc của đời người, hắn và Lục Tu Mộc không có chung một quá khứ, không thể dùng giọng bàng quan mà nói “Đều đã qua rồi” được.
Hai người im lặng một hồi, thật lâu sau Khâu Hành Phong mới hỏi: “Chú bị bệnh gì?”
Lục Tu Mộc nhìn màn đêm phía xa, hơi thất thần: “Chứng rối loạn pheromone.”
Khâu Hành Phong khẽ giật mình, lập tức nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Sao thế?” Lục Tu Mộc thấy sắc mặt bất thường của hắn.
“Tôi–” Khâu Hành Phong châm chước tìm từ. “Trùng hợp là tôi biết rất rõ về bệnh này. Thật ra–”
Lục Tu Mộc không chờ hắn nói hết: “Anh biết ư? Bệnh này không được phổ biến.”
“Coi như là tôi “may mắn” đi, tôi cũng đang mắc bệnh.”
Bây giờ đến lượt Lục Tu Mộc sững sờ, nhưng Khâu Hành Phong không cho cậu nhiều thời gian để suy nghĩ: “Nếu là bệnh khác, lời này của tôi sẽ hơi vớ vẩn, nhưng mà–”
Khóe môi của hắn cong lên một đường rất nhỏ: “Thầy Lục, nếu cậu tìm hiểu kĩ về chứng rối loạn, cậu hẳn biết là đây vẫn là giai đoạn mà sự hiểu biết của mọi người về nó còn hạn chế, vậy nên trong quá trình này phải có người trở thành “người tiên phong”. Chi phí rất lớn, không phải lỗi của cậu, cũng không phải lỗi của chú, đây là một hiện tượng bình thường nhất.”
“Nói hoa mĩ hơn một chút, chúng ta đều là những cá thể bình thường và nhỏ bé trong tiến trình lịch sử. Cho dù cậu có phiền muộn như thế nào hay muốn thay đổi quá khứ đến đâu, mọi thứ đều chẳng thể thay đổi được.” Giọng của Khâu Hành Phong dịu dàng vô cùng. “Tha thứ cho bản thân đi, cũng tha thứ cho Tiểu Tô nữa. Có quá khứ tương đồng không có nghĩa là sẽ tiếp tục giẫm vào vết xe đổ. Cậu và Tiểu Tô không giống nhau, ít nhất dưới góc nhìn của tôi, cậu ta không tốt như cậu. Cậu ta hổ thẹn với chị Tô, cũng thương xót nữa, nhưng sẽ không dừng bước vì bất kì người nào.”
Lục Tu Mộc: “…”
“Coi như cố gắng vì tôi một chút được không?” Khâu Hành Phong nhẹ nhàng xoa đầu cậu. “Khi không quay phim, hãy trả thầy Lục cho tôi nhé.”
Lục Tu Mộc ngơ ngác, những lời này của Khâu Hành Phong thật sự quá quen thuộc. Dandelion trong tưởng tượng của cậu và Khâu Hành Phong chân thật trước mắt như chồng lên nhau, không chệch một phân nào.
Đúng lúc này, trợ lý sản xuất vội vã chạy tới từ phía xa: “Thầy Khâu, thầy Lục, hai người ở đây à! Đạo diễn Khương đang tìm hai người đấy.”
Khâu Hành Phong lẩm bẩm một câu “Sao ông ta suốt ngày phá đám thế”, tuy oán trách nhưng vẫn đi theo trợ lý sản xuất vào trong thôn.
“Khâu…” Lục Tu Mộc nhìn theo bóng lưng của hắn, mở miệng, thần xui quỷ khiến gọi cái tên từ đáy lòng. “Dandelion.”
Khâu Hành Phong khẽ dừng lại, ngạc nhiên quay đầu: “… Gọi tôi sao?”
Ánh trăng ôn hòa rơi xuống hai người, hai cái bóng nhỏ như kéo dài vô tận về phía đối phương, như một đôi tay vô hình kéo hai người lại càng gần.