“Hỉ yến” quay ở một vùng núi xa xôi hẻo lánh phía bắc, nơi sắp bị Chính phủ xếp vào diện nghèo khó. Đoàn làm phim thân thiết gửi cho mỗi diễn viên một ppt* “Nhu yếu phẩm cần mang theo”, trong đó có gần mười trang nhấn mạnh điều kiện gian khổ ở đây.
(*) ppt (từ gốc trong raw): viết tắt của powerpoint, hay bản trình chiếu
Tiểu Văn vừa kiểm tra đồ trong va li vừa so sánh với nội dung trong ppt: “Em vẫn thấy chưa đủ đồ giữ ấm. Anh, nếu không em mang thêm một cái chăn bông nữa nhé.”
“Anh không quý báu như thế.” Lục Tu Mộc đang nghiền ngẫm kịch bản, nghe thấy câu ấy vội ngẩng đầu về phía cậu.
“Khí hậu miền bắc hanh khô, hay mang máy tạo độ ẩm?” Tiểu Văn lại đề xuất.
Mặc dù đứa trẻ này hay dông dài nhưng sau cùng vẫn vì để Lục Tu Mộc được thoải mái hơn một chút. Lục Tu Mộc thấy ấm áp trong lòng, cười lắc đầu.
“Thật sự không cần ạ?” Tiểu Văn bĩu môi. “Chiếc áo bông kia–”
“Đừng chỉ nghĩ đến anh.” Lục Tu Mộc dịu giọng ngắt lời cậu. “Lần này cũng khổ cho em rồi, có thời gian thì suy nghĩ xem mình cần mang gì đi.”
Tiểu Văn xua tay: “Thôi, em cẩu thả quen rồi, da dày, không sợ lạnh.”
Cao Hâm nhìn cậu đang xếp hai va li, nói xen vào: “Nghe nói lần này không sắp xếp khách sạn, mang nhiều đồ chút cũng không sao.”
Anh dừng một thoáng, nhìn về phía Lục Tu Mộc: “Em… Chú ý sức khỏe, không chịu được thì xin nghỉ, đừng liều mạng quá. Anh sẽ dành thời gian đến thăm.”
Lục Tu Mộc thấy hơi buồn cười: “Tiểu Văn dông dài đã đành, sao anh cũng bắt đầu thế? Đây cũng không phải lần đầu em vào đoàn, anh lo lắng cái gì?”
“Vẫn thấy không yên tâm.” Cao Hâm nói. “Thời gian quay phim ngắn, đạo diễn Khương dùng người quá ác… Hơn nữa vụ đánh dấu Omega kia vẫn chưa giải quyết–”
Nghĩ đến đây, Cao Hâm sửa lời: “Quên đi, hay là anh vào đoàn cùng em.”
“Anh điên à?” Lục Tu Mộc từ chối. “Không cần làm việc nữa hay gì? Anh cùng vào núi với em, chờ đến lúc đóng phim khéo em còn nhận thêm một thông cáo nữa.”
“Anh chỉ lo bọn phóng viên vào buổi họp báo khởi động máy.” Cao Hâm không yên lòng. “Nhất định bọn nó sẽ cắn không tha vụ “thất đức” của em, bọn nó chỗ nào cũng nhúng tay.”
“Em đã hoạt động trong giới lâu thế rồi, không đến mức có mấy phóng viên cũng không đuổi được đâu.”
Nói xong, Lục Tu Mộc bổ sung một câu: “Nếu có tình huống ngoài ý muốn thật thì đã có thầy Khâu rồi.”
Cao Hâm ngước mắt khó hiểu: “Anh không nghe nhầm chứ? Đã-có-thầy-Khâu? Không phải em với hắn bất hòa à?”
“Sao anh lại nghĩ thế?” Lục Tu Mộc nói.
“Người nói hắn hợp tác quá nghiêm túc, không đỡ được có phải là em hay không?” Cao Hâm nhớ lại chuyện xảy ra trong mấy tháng gần đây, mở miệng có thể tuôn ra một tràng. “Còn nữa, trước đó hắn gián tiếp xác thực Như Mộc Xuân Phong, em còn giận đến mức không muốn nói câu nào cơ mà.”
Lục Tu Mộc nghẹn lời: “… Hiểu lầm cả thôi.”
“Em nói hắn thích em cũng là hiểu lầm à?” Cao Hâm móc mỉa.
Lục Tu Mộc: “…”
Gần đây mấy chuyện xui xẻo liên tiếp ập tới, Lục Tu Mộc cũng suýt quên có một khoảng thời gian cậu cho rằng Khâu Hành Phong có mục đích không thuần khiết đối với mình.
Vì sao cậu lại bác bỏ suy nghĩ ấy?
Lục Tu Mộc nhíu mày nghĩ một hồi, hình như là vì đột nhiên thất tình, hơn nữa còn có chuyện tuyển diễn viên của “Hỉ yến”, não cậu tự động gác lại khả năng này.
Thoạt nhìn lí do này có vẻ rất hợp lý, nhưng nếu truy đến cùng thì khó mà tin được.
Những chuyện xảy ra trong một ngày không đi theo một chiều, mà sắp xếp theo một kết cấu hoàn chỉnh để não bộ có thể xử lý nhiều tình huống khẩn cấp cùng một lúc. Lục Tu Mộc nhận ra cậu không “gác lại” tình cảm của Khâu Hành Phong, mà đã xem nhẹ nó–
Bất kể là trong lúc tách ra hay xử lí tin đồn trên mạng, hành vi liều lĩnh của Khâu Hành Phong như một sợi dây vô hình, vô tình quấn chặt lấy tay của Lục Tu Mộc, kéo cậu đến gần hơn.
Lục Tu Mộc vốn thấy tình cảm của mình nghiêng về phía Dandelion, mãi mãi không thể chệch đi, mà hiện tại ở đầu bên kia đột nhiên xuất hiện một người khác, cán cân dao động khiến Lục Tu Mộc hốt hoảng.
Vì vậy theo bản năng, cậu xem nhẹ ý định thật sự đằng sau hành vi của Khâu Hành Phong, như thể chỉ cần như vậy, cán cân trong lòng có thể trở lại vị trí cân bằng như trước.
Nhưng cậu cũng hiểu rõ, sự “bỏ qua” còn mang ý nghĩa “không kháng cự” – có lẽ trong tiềm thức của bản thân, cậu đã ngầm chấp nhận rằng cán cân này đã nghiêng rồi.
Lục Tu Mộc liếc về phía Cao Hâm rồi lại vội vàng cụp mắt, ngón tay cậu đè lên mép kịch bản, càng nắm càng chặt: “Tất cả là hiểu lầm thôi!”
Cậu đột nhiên nâng giọng khiến Tiểu Văn bị dọa đến mức run cả hai tay.
Cao Hâm ngẩn ra, ánh mắt rơi trên người Lục Tu Mộc. Một lát sau, anh hỏi: “Sao em căng thẳng thế?”
Cả phòng im lặng.
Không biết hộ gia đình tầng trên đang làm gì, có tiếng vật nặng rơi xuống đất ở bên trên.
Cao Hâm lập tức ngẩng đầu, lẩm bẩm: “Làm gì vậy…”
Rõ ràng tiếng động ấy đã giải vây cho Lục Tu Mộc, nhưng cậu càng thấy luống cuống hơn, không khống chế được sức lực của mình, “roẹt” một cái xé rách kịch bản.
Lục Tu Mộc bỗng hoàn hồn, vội ghép lại trang giấy. Ngón tay cậu dừng lại ở vết rách, tình cờ lại là một lời thoại của Kỳ Viễn–
Tôi thích em.
Tim Lục Tu Mộc bỗng đập nhanh.
***
Thời gian sẽ không dừng lại vì tâm trạng của một người, rất nhanh đã đến lúc vào đoàn. Lục Tu Mộc phải tham gia vài buổi phát hành thương hiệu nên đến trễ vài ngày so với các diễn viên khác.
Hành trình dọc đường của cậu cũng không suôn sẻ, đầu tiên cậu và Tiểu Văn hai người chuyển từ máy bay sang tàu cao tốc, sau đó được sắp xếp lên xe buýt của đoàn làm phim, cuối cùng kết thúc chặng đường nhấp nhô này bằng tiếng “tút tút” của máy kéo.
Cuối đông gió trên núi thổi mạnh vô cùng, tạt vào mặt đau rát. Lục Tu Mộc vùi nửa khuôn mặt vào trong áo lông vũ, cố gắng chống lại cái lạnh thấu xương.
Tiểu Văn lạnh đến mức răng va vào nhau cầm cập, run rẩy hỏi bác tài: “Còn bao lâu nữa mới đến?”
Lái xe là người ở trong thôn, trong giọng toàn khẩu âm: “Còn lâu! Thôn bọn tôi ở tận cùng trong núi, ra ngoài một chuyến không dễ chút nào!”
Tiếng gió át đi tiếng của ông, cộng thêm không quen khẩu âm địa phương nên Tiểu Văn không nghe rõ. Cậu chúi nửa người lên, hét về phía trước: “Gì cơ?”
Bác tài có lẽ cũng không nghe thấy cậu nói gì, hỏi tiếp: “Mấy đứa lạnh à?”
“Vâng vâng vâng!” Tiểu Văn lập tức phụ họa. “Lạnh quá!”
“Sao không nói sớm!” Bác tài lập tức tăng ga. “Tôi lái nhanh một chút!”
Câu “Đừng” của Tiểu Văn vẫn đang kẹt trong cổ họng, còn chưa ra khỏi miệng đã bị thân xe rung lắc nhét trở lại.
Quãng đường tiếp theo càng kinh khủng, đường núi chênh vênh giảm sự dễ chịu xuống mức tối thiểu, Lục Tu Mộc thấy mình không nôn ra là đã nhịn giỏi lắm rồi.
Nửa giờ sau, chiếc xe thong thả dừng trước cửa thôn.
Lục Tu Mộc xoa ngực một lúc, nhìn về “chỗ ở” trong hai tháng tới.
Lối đi trong thôn là một con đường lầy lội lát bằng những cục đá lớn, trong khe mọc lên mấy cây cỏ dại không biết tên, khuấy lên lớp bùn đất, quanh co khúc khuỷu kéo dài. Nhà ở đây chủ yếu là những căn tự xây, cao nhất cũng chỉ đến ba tầng, tường nứt toác, lộ cả lớp gạch xanh bên trong. Trên cổng làng là một biểu ngữ màu đỏ: Hoan nghênh các vị lãnh đạo.
Lục Tu Mộc không rõ có phải bọn họ hiểu sai về đoàn làm phim hay không, hoặc trong mắt những con người ở cái thôn khép kín này, tất cả người đến từ thành phố lớn đều gọi là “lãnh đạo”…
Lúc này, Lục Tu Mộc bỗng nhiên hiểu được dụng ý của Khương Thạch – mỗi thôn dân ở đây đều có bóng dáng của Tiểu Tô.
Tiểu Văn bĩu môi: “Sao điều kiện ở đây kém thế…”
Lục Tu Mộc nhìn cậu, khẽ lắc đầu.
Tiểu Văn lập tức nhận ra mình nói sai, nhỏ giọng giải thích: “Em không có ý đó, em chỉ sợ anh ở đây không thoải mái–”
Cậu đột nhiên chuyển lời: “A, là Ảnh đế Khâu!”
Lục Tu Mộc nhìn theo ánh mắt của cậu, chỉ thấy Khâu Hành Phong mặc áo khoác quân đội, ngồi xổm ở cửa thôn tán gẫu với mấy ông bác. Có lẽ vì để vào vai Kỳ Viễn, tóc hắn đã ngắn hơn lần cuối gặp, làm nổi bật lên khuôn mặt góc cạnh.
Lục Tu Mộc bất giác nhìn thêm vài lần, cậu càng bất ngờ hơn khi tay đối phương đang kẹp một điếu thuốc.
Lúc này Khâu Hành Phong cũng chú ý đến Lục Tu Mộc.
Hai người nhìn nhau qua màn sương mờ. Khâu Hành Phong thoạt nhiên sửng sốt một chút, hai mắt lập tức cười lên, dập thuốc, vẫy tay về phía Lục Tu Mộc.
Lục Tu Mộc nhảy xuống khỏi máy kéo, đi đến trước mặt hắn: “Sao anh lại ở đây?”
Khâu Hành Phong còn chưa lên tiếng, trợ lý sản xuất bên cạnh đã cướp lời: “Thầy Khâu đặc biệt ở đây chờ ngài đó. Sáng sớm nay thầy đã tới, buồn ngủ cũng không về đoàn, còn hút một điếu thuốc với người trong thôn cho tỉnh táo.”
Lục Tu Mộc khẽ giật mình: “Chờ tôi sao?”
“Sao lắm lời thế.” Khâu Hành Phong dửng dưng liếc trợ lý sản xuất, lại nói với Lục Tu Mộc. “Ra ngoài cho quen hoàn cảnh, đúng lúc nghe bọn họ nói hôm nay cậu đến, tiện thể qua xem.”
Lục Tu Mộc gật đầu.
Trợ lý kia còn muốn nói gì đó, song nhận được cái liếc mắt như cảnh cáo của Khâu Hành Phong nên miễn cưỡng im lặng.
“Đường đi suôn sẻ không?” Khâu Hành Phong hỏi.
“Cũng ổn.” Lục Tu Mộc siết chặt chiếc áo lông vũ. “Chẳng qua lạnh quá–”
Lời còn chưa dứt, chiếc áo khoác quân đội mang theo hơi ấm rơi xuống vai cậu.
“Áo lông vũ dùng không tốt bằng cái này.” Giọng Khâu Hành Phong truyền đến từ phía trên. “Trông hơi xấu một chút, nhưng vẫn tốt hơn bị cảm.”
Ban đầu Lục Tu Mộc còn tưởng đối phương cởi áo xuống để cho mình, đang định từ chối thì thấy áo khoác của Khâu Hành Phong vẫn nguyên vẹn trên người, ánh mắt cậu có phần nghi hoặc.
“Xin Khương Thạch từ sáng đấy.” Khâu Hành Phong giải thích. “Nếu không vừa thì tìm ông ta mà đổi.”
Nhưng Lục Tu Mộc càng nghi ngờ hơn.
Nếu việc chờ cậu ở đây chỉ là tiện đường thì sao lại chuẩn bị áo khoác? Trong áo vẫn còn hơi ấm nữa?
Khâu Hành Phong lại nghiệm ra chân lý nói nhiều tất lỡ lời, hắn hắng giọng một cái, đổi chủ đề: “Vào thôn đi, mọi người đang chờ.”
Lục Tu Mộc nhanh chóng mặc áo khoác quân đội, tiến hai bước: “Ừm.”
Khâu Hành Phong ngắm bóng lưng của cậu, lúc này mới chú ý đến sợi tóc vểnh lên ở đằng sau, hẳn là bị gió thổi. Hắn nhìn chằm chằm sợi tóc kia lắc qua lắc lại, cuối cùng vẫn nhịn không được, nắm lấy cổ áo của Lục Tu Mộc.
“Sao thế?” Lục Tu Mộc ngạc nhiên quay đầu.
Sau đó một bàn tay ấm áp rơi trên đầu cậu, cậu cảm nhận được đầu ngón tay của đối phương đang quấn quanh tóc mình.
“Tóc rối.”
Hai người đứng gần nhau vô cùng, giọng nói của Khâu Hành Phong như xuyên qua tai, không biết có phải vì chung quanh quá yên tĩnh hay không, trong âm thanh ấy có sự vui mừng và thỏa mãn chẳng thể bỏ qua.
Lục Tu Mộc như trở lại khoảnh khắc bối rối đối mặt với Cao Hâm mấy ngày trước.
Cậu cảm giác mình ngày càng khác thường, nếu không tại sao tim cậu lại đập nhanh đến không thể kiểm soát như vậy chứ?