Sân bay hôm nay ko đông mấy, cũng may vì tôi ghét cảnh đông người chen chúc, đám bạn tôi ai cũng bảo tôi mắc bệnh công tử. Cũng phải thôi 1 người sống trong tơ lụa như tôi từ nhỏ thế này thì tức nhiên phải thế. Trong đời tôi, tôi ghét nhất là dơ bần và đông đúc, tôi thấy việc đứng đón người thân thế này thật là nhảm hết chỗ nói, đã bay về tới đây rồi thì đến thằng nhà tôi cho nhanh còn bày vẽ đưa với chả đón.Đợi gần 30’ thì nhân vật chính cũng chịu chui ra, tôi ko chú ý tới họ lắm. Chỉ có điều khiến tôi chăm chú là cô bé gắn mác vợ tương lai tôi, trông con bé ở ngoài còn hấp dẫn hơn cả trong ảnh, nhìn cô bé mà tôi lại thấy lưỡng lự với ý định nhốt vợ bé bổng ở nhà chỉ cơm nước, phục vụ tôi.Mái tóc dài uốn xoăn nhẹ, được nhuộm đỏ với vài sợi màu bạch kim. Đôi chân dài nổi bật trong chiếc đầm trắng ngang gối. Chiếc áo voan mỏng khoác hờ để lộ phần ngực trắng nõn. Khuôn mặt thon dài với đôi môi mọng đỏ và chiếc mũi nhỏ nhắn trông cô bé thật sự rất đẹp, đẹp hơn tất cả các em mà tôi đã từng quen 30’ chờ đợi tôi bỏ ra quả là ko uổng phí.- Hello Sơn, lâu quá ko gặp mày.- Ừh, mừng mày về, khoẻ chứ người anh em ?- Vâng tốt lắm, còn mày ?- ……Các bác U50 có vẻ rất vui mừng thích thú, còn cô vợ bé nhỏ của tôi trông khó gần hơn. Khuôn mặt xinh xắn lạnh tanh, chú tâm nhìn về hướng các bác U50 nhà ta chứ chả 1 lần nhìn tôi dù chỉ là 1 cái liếc
Chà vợ tôi có khác thật ko động lòng trước vẻ điển trai ko 1 cô gái nào có thể cưỡng lại của tôi, thật là thú vị.- Phần thăm hỏi cùa người lớn xong rồi, bây giờ thì đến phần của tụi trẻ đi.Tôi là đàn ông con trai, nên tôi phải chủ động lấy điểm với người đẹp chứ. Mỉm cười tự tin tôi đến trước cô bé:- Hi em, anh là Trí rất vui được gặp em- Hi, em tên My cứ gọi em là Shell.Ko biết vợ tương lai của tôi là tảng băng hay là con người nữa
Ko ai có thể ko ngượng ngùng hay nhẹ lắm thì cũng phải mỉm cười trước nụ cười toả nắng lung linh của tôi. Vợ tôi thì chỉ đưa mắt nhìn rồi phát ra vài từ máy móc thế rồi lại quay đi hướng khác, thật điên lên được. Đây quả là hành động sỉ nhục tôi nhất từ trước đến nay, đã thế thì tôi quyết sẽ cho cô bé ko biết trời cao đất dày này phải điêu đứng vì tôi, tôi mới hả dạ được.- Thôi bây giờ Trí dẫn em đi chơi vòng vòng đi con, bố có chuyện cần bàn bạc với bố mẹ My.- Vâng ạ.Bố tôi thật là tâm lí, từ lúc nãy đến giờ tôi chỉ chờ thế.Tôi và cô bé đã yên vị trên con Camry được gần 20’, cô bé chỉ chăm chăm nhìn ra cửa sổ xe, ko một lần nhìn tôi. Thật sự tôi ko thể diễn tả nổi sự bức xúc lúc này của mình.- Có vẻ em thích nhìn cảnh vật Sài Gòn hơn là nhìn anh nhỉ ?Ko 1 tín hiệu trả lời, tôi bắt đầu cảm thấy bực bội và hết kiên nhẫn, ngoài bệnh công tử ra tôi còn 1 tật xấu là rất mau chán và thiếu kiên nhẫn bởi vì khi tiếp cận con gái à ko phải nói là khi con gái tiếp cận tôi thì tôi chỉ cần lên tiếng thích hay ko, họ sẽ tự biết còn ở đây tôi đã hạ mình nhịn nhục thế mà cô ta ko một chút gì gọi là động lòng, nếu ko thì cũng phải biết điều lịch sự một chút chứ. Đến hỏi mà cô ta cũng ko thèm trả lời, con gái con lứa gì mà mất lịch sự hết sức.- Anh Trí, chúng ta vào 1 quán nước nào đó nói chuyện được ko ?Ồ, cuối cùng tản băng mấy trăm thế kỉ cũng chịu tan ra một chút để nói lên yêu cầu bức thiết của cô ta, đựơc thôi muốn vào thì tôi vào. Quay vòng lại tôi đưa xe quẹo vào CIAO.