Nghe xong lời đó, sóng mũi cô cay cay, đến cả đôi mắt cũng đỏ hoe từ lúc nào. Người đàn ông này thật tốt, năm lần bảy lượt đều ra mặt bảo vệ cho cô.
"Cảm ơn anh... "
Cố Đình Duy nhíu mày, bàn tay anh chạm vào má cô. Nhìn thấy vết hằn đỏ trên gương mặt xinh đẹp ấy, anh nén lại lửa giận trong lòng rồi hỏi.
"Là ai làm chuyện này?"
Yên Tử không trả lời nhưng anh cũng thừa đoán được là do ai gây ra. Đôi mắt lạnh lùng ấy lại lần nữa nhìn chằm chằm vào Thẩm Yên Lam khiến cô ta có chút chột dạ. Mà ngay lúc này đây, cô ta lại cũng đang vô cùng bất ngờ vì sự xuất hiện của anh. Chẳng phải là nói, đại thiếu gia nhà họ Cố vừa không thể đi lại mà vừa có gương mặt vô cùng xấu xí hay sao chứ... tại sao người trước mặt này lại đẹp trai quá vậy...
"Là cô ta làm?"
Yên Tử nhìn anh, cô cắn chặt môi dưới rồi gật đầu xác định. Bầu không khí lúc này lại trở nên yên tĩnh đến lạ lùng. Quách Ái Huê đưa mắt nhìn chồng mình, trong ánh mắt của bà dường như mang theo cả một sự lo lắng vô hình nào đó.
Thẩm Yên Lam bất giác lại thấy chột dạ, cô ta đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của anh mà có chút sợ sệt. Người đàn ông này toát ra một loại khí chất khiến người ta không thể không đề phòng. Vậy nhưng đối với người không biết trời cao đất rộng như Thẩm Yên Lam thì cô ta lại chẳng biết sợ gì.
"Anh nhìn gì chứ? Đúng vậy đó, là tôi đánh thì đã sao?"
"Vậy sao? Thẩm nhị tiểu thư, chẳng hay vợ của tôi đã làm gì đắc tội với cô?"
Nghe anh hỏi, Thẩm Yên Lam lại cười khẩy chế giễu.
"Tưởng Cố đại thiếu gia thế nào, hóa ra cũng là một tên vô dụng."
"Hưm... Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
"Anh muốn biết sao? Được thôi, vậy tôi nói cho anh biết. Cô ta đến đây rồi quyến rũ chồng của tôi."
Cố Đình Duy nghe xong cũng không lên tiếng trả lời. Đôi mắt lạnh lùng của anh đặt lên người của Lâm Thiên Hàn. Nhìn hắn ta cho kĩ một chút, chẳng hiểu sao anh lại thấy buồn cười. Hóa ra hắn ta chính là người mà cô đã yêu bằng cả tấm chân tình của mình đây sao...
"Yên Tử!"
Cố Đình Duy nhỏ giọng gọi tên cô. Yên Tử nghe anh gọi thì liền cúi người xuống nhìn anh.
"Sao vậy? Anh... Tin lời cô ta?"
"Tôi muốn nghe em giải thích."
"Tôi... Nếu tôi nói tôi không có thì anh có tin không?"
Cố Đình Duy không trả lời, anh chăm chú nhìn vào mắt cô thật lâu rồi mới đáp.
"Tất nhiên là tôi tin."
"Thật sao?"
"Ừm! Tôi chỉ muốn hỏi mắt của em có vấn đề gì sao?"
"Ha... Hả... Mắt... Mắt tôi??? "
"Nếu mắt của em không có vấn đề gì vậy tại lại nhìn trúng loại người này?"
"Loại người... "
Yên Tử mở to mắt nhìn anh, cô lúc này cũng hiểu được ý của anh rồi. Đôi môi đỏ kéo ra một nụ cười, cô gật đầu rồi trả lời anh.
"Đúng vậy! Lúc trước là mắt tôi có vấn đề thật rồi."
Nói xong, cả hai người cùng nhìn về phía Thẩm Yên Lam và Lâm Thiên Hàn với biểu cảm vô cùng chán ghét. Yên Tử đứng thẳng người rồi bình tĩnh mà lớn tiếng nói với Thẩm Yên Lam.
"Tôi nói lại lần nữa, tôi không hề quyến rũ hắn ta. Là hắn ta muốn giở trò với tôi."
"Thẩm Yên Tử, cô cho rằng cô tốt lành lắm sao?"
"Tôi không nhận là bản thân mình tốt hơn người khác. Nhưng tôi dám chắc chắn nhân cách của mình không có vấn đề."
"Cô..."
Thẩm Yên Lam tức giận trừng mắt nhìn cô. Chuyện trước đây cô có mối quan hệ yêu đương với Lâm Thiên Hàn đã là một cái gai trong mắt. Đến bây giờ, Lâm Thiên Hàn lại còn muốn đưa đẩy với cô. Chuyện này cô ta nhất định sẽ không bỏ qua.
"Thẩm Yên Tử... Cô giả vờ thanh cao gì chứ. Lấy phải một đại thiếu gia tàn phế không làm được trò trống gì cho nên mới muốn tìm chồng tôi để giải quyết có đúng không hả?"
Vừa dứt lời, Thẩm Yên Lam đã lãnh trọn cái tát của Yên Tử. Cái tát tai này thật sự là rất mạnh. Mạnh đến nỗi Thẩm Yên Lam bất ngờ đến không kịp đỡ.
"Thẩm Yên Tử, mày dám đánh tao?"
"Thẩm Yên Lam, mày muốn nói bóng nói gió tao thế nào cũng được nhưng không được xúc phạm đến anh ấy."
"Tao nói không đúng sao hả? Hai chân tàn phế, không đi được thì chuyện đó đương nhiên cũng không được. Vậy thì chẳng khác nào là phế vật?"
"Mày..."
Yên Tử còn muốn tặng cho cô ta thêm vài cái tát nhưng cổ tay cô lại bị Cố Đình Duy níu lại. Quay đầu lại nhìn anh, cô lại bắt gặp đôi mắt ôn nhu đến lạ lùng của người kia.
Cố Đình Duy chỉ khẽ cười nhìn cô rồi lắc đầu nói.
"Đừng đánh, bẩn tay."
"Tên phế vật kia, anh mới nói gì đó hả?"
Cố Đình Duy không thèm để ý đến cô ta mà chỉ quay lại nói với Thẩm Minh Kha rằng.
"Thẩm tổng! Chuyện ngày hôm nay các người đã làm với Yên Tử tôi nhất định không bỏ qua. Các người tự mình sắp xếp cho ổn thỏa đi."
"Cố thiếu gia, chuyện này... "
"Yên Tử, chúng ta đi."
Yên Tử không nói gì, chỉ lẳng lặng đẩy xe lăn của anh rời đi.
Thẩm Yên Lam đứng đó nhìn theo bóng lưng của hai người họ rồi bật cười khinh bỉ.
"Tưởng tài giỏi thế nào, hóa ra... "
Vậy nhưng còn chưa nói hết câu thì điện thoại của Thẩm Minh Kha đã vang lên. Nhìn dãy số gọi đến, ông ta cũng nhấc máy nghe.
"Trợ lý Tô, có chuyện gì vậy?"
"Chủ tịch, tập đoàn Cố thị đã rút hết vốn đầu tư rồi. Tin tức tập đoàn Thẩm Khê sắp phá sản cũng đã được truyền đi rồi. Cổ phiếu cũng rớt giá đến chóng mặt luôn rồi."