Tia nắng đầu tiên nhẹ nhàng xuyên qua từng kẽ lá. Những giọt mưa còn đọng lại trên những chiếc lá dưới ánh nắng ban mai lại lấp lánh như pha lê. Yên Tử khẽ cựa mình thức dậy, đôi mắt xinh đẹp của cô chậm rãi mở ra.
Trong tầm mắt cô xuất hiện một gương mặt đẹp trai ngời ngời, vừa lạ lại vừa quen. Lạ là vì anh và cô chỉ mới quen biết, quen là vì anh vừa trở thành chồng của cô.
Nhíu mày quan sát anh một lúc, cô cảm thấy có điều gì đó hơi sai sai. Khi phát hiện ra điều bất thường đó, Yên Tử suýt chút nữa là đã phải hét lên rồi. Tại sao... Tại sao lại thành ra thế này...
Cô đang gối đầu lên tay anh, cánh tay mềm mại vòng qua ôm lấy cơ thể anh. Chuyện này... sao có thể chứ... Nếu như anh nhìn thấy thì sẽ xấu hổ biết nhường nào. Vậy nên, trước khi anh tỉnh dậy, cô nhất định phải mau chóng bước xuống giường thôi.
Nhẹ nhàng ngồi dậy, cô giống như kẻ trộm đang lén lút rời khỏi hiện trường phạm tội. Dáng người nhỏ nhắn chạy vội vào phòng tắm rồi đóng chặt cửa lại. Chỉ là khi cô vừa đóng cửa, đôi môi mỏng của ai đó lại khẽ cong lên. Thật ra lúc nãy khi cô vừa giật mình thì anh cũng đã thức dậy rồi. Chỉ là không muốn cả hai phải khó xử nên mới giả vờ ngủ tiếp mà thôi.
Khi Yên Tử bước ra từ phòng tắm cũng là lúc anh mở mắt nhìn cô. Yên Tử vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi đến bên cạnh giường nhìn anh rồi hỏi.
"Anh dậy rồi sao?"
"Vậy cô có thấy ai ngủ mà mở mắt không?"
"Anh...Hứ!"
Mới sáng sớm mà đã bị dội gáo nước lạnh vào mặt, cô thật sự muốn lập tức bỏ đi cho rồi. Đúng là loại người khó ưa, coi có ý định giúp đỡ, vậy mà... Đáng ghét.
"Còn đứng ngây ra làm gì? cô không muốn về Thẩm gia nữa sao?"
"Chuyện tôi đứng đây và về Thẩm gia thì có liên quan gì nhau chứ?"
"Không có tôi cô có thể tự mình về sao? Ngu ngốc. "
"Anh... Đồ khó ưa."
"Còn không qua đây đỡ tôi dậy?"
"Qua ngay đây."
Yên Tử trút một hơi thở dài, cô cố gắng kìm nén lại sự tức giận của mình mà đỡ anh ngồi dậy. Vậy nhưng loay hoay mãi mà cô cẫn không thể giúp anh ngồi vào xe lăn của anh được. Cả hai người đều chỉ biết nhìn nhau bất lực, trên trán của anh và cô đều đã lấm tấm mồ hôi. Trong lúc còn chưa biết phải làm sao thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa phòng.
"Tổng Giám đốc! Phu nhân! Xe đã đợi ở dưới rồi ạ."
Người ngoài kia là Tống Thành, trợ lý đặc biệt của anh. Nghe thấy giọng nói của cậu ta, Yên Tử vui đến nổi không giấu được nụ cười trên gương mặt của mình. Cuối cùng thì cứu tinh của cô cũng đến rồi, nếu không thì đến hết cả ngày hôm nay e là cô và anh cũng không thể bước xuống giường được nữa chứ đừng nói gì đến việc đi ra khỏi nhà này.
"Cô mau ra mở cửa đi."
Cố Đình Duy nhỏ giọng nói. Yên Tử cẩn thận giúp anh ngồi lại ngay ngắn trên giường rồi vội vàng chạy ra mở cửa.
Nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình, cô thật sự là vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên.
"Tới rồi! Mau mau vào trong đi."
Cô vui vẻ giục Tống Thành đi vào phòng. Tống Thành nhìn gương mặt vui sướng của cô mà trong đầu hiện lên vô số câu hỏi. Đặc biệt, điều mà anh thắc mắc nhất chính là, vị Tổng Giám đốc phu nhân này liệu có được bình thường hay không nhỉ...
Vào trong phòng, nhìn thấy Cố Đình Duy vẫn còn ngồi trên giường, bên cạnh là chiếc xe lăn thì Tống Thành cũng xem như đã hiểu được vấn đề rồi. Quay sang nhìn cô với nụ cười tươi tắn, cậu vui vẻ nói.
"Phu nhân, việc còn lại cứ giao cho tôi."
"Vậy phiền anh rồi."
"Không có gì!"
"Vậy tôi ra ngoài trước nha."
Nói rồi, cô lập tức lao ra khỏi phòng mà không hề quay đầu nhìn lại. Tống Thành chứng kiến cảnh tượng đó, vừa thấy buồn cười lại vừa thấy đáng thương cho Tổng Giám đốc của mình. Sống cùng một người vợ thế này, Tổng Giám đốc à, anh có ổn không vậy...
Nghĩ đến điều gì đó, Tống Thành không nhịn được mà bật cười. Chỉ là một giây sau đó, nụ cười của anh liền trôi ngược vào trong khi giọng nói lạnh lùng của ai kia vang lên.
"Cậu có vẻ vui quá nhỉ."
"Đâu... Đâu có."
"Còn không đóng cửa lại."
"Vâng! Tôi đóng ngay đây."
"Đồ của cô ấy đâu?"
"Tất cả đều ở trong xe."
"Một lát nữa mang hết lên đây cho cô ấy."
"Tổng Giám đốc, anh đối với phu nhân thật tốt. "
"Mặc dù chỉ là cô vợ trên dang nghĩa, nhưng nếu đã mang danh là vợ của Cố Đình Duy thì không thể để người ta xem thường được."
[...]
Một tiếng sau...
Yên Tử bước ra khỏi phòng tắm, cô khoát trên người bộ váy màu lam nhạt, trên đó còn điểm vài cánh hoa nhỏ màu xanh xanh trông thật đẹp mắt.
Chiếc váy dài ngang gối, phần thân trên trễ vai, để lộ ra bờ vai gầy gầy cùng xương quai xanh quyến rũ. Phần giữa ôm lấy eo nhỏ, phô bày ra từng đường cong xinh đẹp trên cơ thể cô. Nhìn Yên Tử của lúc này, xinh đẹp và sang trọng đến lạ lùng.
Cô vừa có phong thái tao nhã dịu dàng, lại vừa mang theo một sự sang trọng của tầng lớp cao quý. Nếu không biết, người ta sẽ không bao giờ tin được, cô gái xinh đẹp này lại là tiểu thư thất sủng của Thẩm gia.
"Sao hả? Có đẹp không?"
Đi đến trước mặt anh, cô mỉm cười hào hứng hỏi anh. Nhưng đáp lại chỉ là gương mặt lạnh băng của anh dành cho cô.
"Tạm được!"
"Sớ! Làm như anh đẹp đẽ lắm vậy."
"Tất nhiên! Chẳng phải chính cô cũng đã công nhận là tôi rất soái sao hả?"
"Hơ! Anh muốn nói sao thì nói, tôi không cãi lại anh."
"Đã xong cả chưa?"
"Xong rồi, đi thôi."
Yên Tử đẩy xe anh rời khỏi phòng. Cô dùng chuyên dụng để đưa anh xuống dưới. Hai người ngồi vào chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn rồi rời khỏi Cố gia.
Trên đường đi, anh nhìn cô rồi hỏi.
"Ổn không? "
Yên Tử quay sang nhìn anh rồi khẽ nở nụ cười buồn.
"Chỉ là về nhà thôi mà, có gì mà sợ chứ."
"Hừm! Yên tâm, tôi đã nói rồi mà. Người của tôi ngoài tôi ra thì bất cứ ai cũng đừng mong có thể động vào."
Cô không trả lời, chỉ im lặng nhìn anh. Lời anh nói tự dưng lại khiến cô thấy ấm lòng. Hóa ra, bây giờ cô cũng có người để làm chỗ dựa cho mình rồi...
"Cố Đình Duy! Cảm ơn anh."