Yên Tử chớp mắt nhìn anh, cô nhất thời không biết phải phản ứng thế nào. Chỉ là cảm giác lúc này thật khó để có thể diễn tả thành lời. Lần đầu tiên cô xảy ra quan hệ thân mật là với một người đàn ông xa lạ, còn lần này thì là với người mà cô không hề quen biết. Nhưng tại sao, cảm giác lại giống nhau quá vậy... hay... là do cô quá nhạy cảm.
Cố Đình Duy sau khi nói xong lời đó thì chỉ muốn cắn lưỡi chết cho rồi. Tại sao anh lại có thể nói như vậy với cô gái trước mặt này kia chứ... Thật là...
"Tôi..."
"Anh..."
Hai người không hẹn mà cùng nhau lên tiếng khiến cho bầu không khí đã ngượng ngùng giờ lại càng ngượng ngùng thêm. Ánh mắt hai người nhìn nhau thật lâu mà chẳng thể nói thêm được lời nào khác, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại của anh reo lên thì hai người mới giật mình.
"Tôi... Tôi xin lỗi. Để tôi đỡ anh ngồi dậy."
Yên Tử thở dài, chẳng hiểu sao cô vừa thấy vui mừng lại vừa có chút tiếc nuối. Một cảm giác ngọt ngào le lói trong tim xen lẫn chút lo lắng sợ sệt, sợ sẽ làm anh nổi giận rồi nói ra thân phận của cô, trả cô về với nơi lạnh lẽo đó. Cô không muốn, không muốn trở về đó thêm một chút nào đâu.
Dìu anh ngồi dựa lưng vào tường, cô đi vội ra ngoài lấy điện thoại cho anh. Chỉ là khi nhìn thấy dãy số gọi đến, trái tim non nớt của cô bỗng nhiên lặng đi. Bất giác, cô lại không muốn đưa điện thoại cho anh, chỉ là cô không có quyền gì để làm điều đó cả.
Nhìn thấy cô đứng ngây người ở đó, anh liền lên tiếng gọi.
"Cô làm gì vậy?"
"A... Tới, tôi tới ngay đây."
Vội vã xoay người đi vào trong, tiếng chuông điện thoại reo trên tay cũng vụt tắt. Nhưng chỉ vài giây sau thì nó lại reo lên lần nữa, lần này thì Yên Tử không thể không đưa cho anh.
Cố Đình Duy cầm điện thoại trên tay, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình cuộc gọi đến. Khi nhìn thấy dãy số trên đó, anh liền trở nên im lặng.
"Tôi... Ra ngoài lấy quần áo cho anh."
Kì thực là cô lại chỉ muốn tránh mặt đi mà thôi. Bản thân cô hiểu rõ, người gọi đến có thân phận đặc biệt như thế nào, cô cũng không thể xen ngang vào được. Bởi lẽ... đó là người mà anh vẫn luôn giữ trong lòng, còn cô...
"Ai! Thẩm Yên Tử... Mày đang nghĩ linh tinh gì vậy hả... Điên thật."
Vừa nói, cô vừa lấy tay đánh nhẹ vào đầu mình. Suýt chút nữa là đã quên mất, cô và anh chẳng có quan hệ yêu đương thân thiết gì, vậy thì cô ghen cái quỷ gì kia chứ. Đúng thật là điên hết chỗ nói.
Mở tủ quần áo chọn đại cho anh một bộ đồ ngủ bằng lụa, cô cũng chẳng hiểu sao bản thân lại tự nhiên mỉm cười. Cảm giác lúc nãy tự dưng ùa về khiến trái tim cô bỗng nghe lâng lâng. Hình như nụ hôn lúc nãy... có chút vị ngọt vẫn còn vương lại.
"Cô định để tôi ngồi trong này bao lâu nữa?"
"A... Tôi vào ngay đây."
Yên Tử đi vào trong, nhìn thấy anh toàn thân ướt sủng thì không nhịn được mà bật cười. Lúc sáng nhìn anh bảnh bao đến lạ, bây giờ lại thê thảm đến không ngờ. Thật sự là rất buồn cười.
"Cô cười cái gì? Tôi thành ra nông nỗi này còn không phải là nhờ cô ban cho sao?"
"Được được! Tôi sai, là tôi sai, tôi xin lỗi."
"Đừng có nói nhiều nữa, qua đây tắm cho tôi."
"Hả? Phải... phải tắm thật sao?"
"Tất nhiên!"
"Được! Vậy để tôi... tắm cho anh."
Yên Tử khẽ mỉm cười nhìn anh, cô chậm rãi đi vào trong rồi ngồi xuống. Bàn tay mềm mại cởi áo anh ra, để lộ cơ bụng sáu múi rắn chắc. Yên Tử nhìn thấy hình như có chút bị mê hoặc rồi. Mặc dù nói anh không thể đi lại nhưng nhan sắc và body thì không thể chê vào đâu được nha.
"Đẹp không?"
"Đẹp! Rất đẹp!"
"Thích không?"
"Không nha! Anh đừng có mà dụ dỗ tôi. Tôi đây không phải là người dễ dãi."
Cố Đình Duy không nói gì, gương mặt điển trai kéo ra một nụ cười mê người. Yên Tử nhìn anh cười, bản thân cũng cảm thấy có chút vui vẻ mà cười theo. Bất giác, bầu không khí liền trở nên dịu dàng đến lạ.
Phần thân trên coi như đã ổn, còn phần thân dưới thì...
"Cái đó... anh..."
"Cô ra ngoài đi, tôi tự làm được."
"À... Ừm... Tôi ở bên ngoài, khi nào xong thì gọi tôi."
"Ừm!"
Yên Tử giống như nhận được ân xa, vội vã lao ra khỏi phòng tắm rồi đóng cửa lại. Cơ mà... cái body của anh thì đúng thật là miễn chê nha. Thế này thì cô phải tranh thủ nhìn nhiều một chút mới được.
Nghĩ đến điều gì đó, cô tự cảm thấy đầu óc mình thật đen tối. Xua đi những suy nghĩ trong đầu, cô lại vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng đêm nay khuyết một mảnh, treo lơ lửng trên nền trời đêm lại lấp lánh đến không ngờ. Đến cả vầng trăng còn có lúc tròn lúc khuyết, vậy lòng người thay đổi thì có gì đáng để bận tâm. Quãng đời còn lại, cô cứ sống tốt cho cuộc sống của bản thân mình là được rồi mà...
"Cô làm gì vậy?"
Giọng nói vang lên kéo cô thoát ra khỏi những suy nghĩ mông lung của bản thân mình. Xoay người lại nhìn, cô thấy anh đã chỉnh chu ngồi trên chiếc xe lăn của mình.
"Anh xong rồi?"
"Ừm! Xong rồi."
"Ừm..."
"Cô... Cũng đi thay đồ đi, đều ước cả rồi."
"Tôi? Không có đồ."
Anh quên mất, ở đây không có quần áo của cô. Nhưng cũng không thể để cô ướt sũng thế này mà ngủ được.
"Hay... Cô mặc tạm đồ của tôi đi."
"Ờ! Để tôi xem."
Chọn tới chọn lui, cô cuối cùng cũng lôi ra được một bộ quần áo nhỏ nhất trong đống quần áo của anh. Với cả nhìn nó... hình như là đồ của con gái.
"Cái này..."
Cố Đình Duy đưa mắt nhìn lên bộ quần áo trên tay cô, đôi mắt anh bỗng nhiên hiện lên một chút buồn.
"Cái đó là của Mỹ An."
"Vậy sao..."
Hóa ra là quần áo của cô ấy, chẳng trách anh lại cất giữ cẩn thận như vậy. Đắn đo một lúc, cô khẽ nở nụ cười buồn rồi treo lại vào trong tủ áo.
"Sao vậy? Cô cứ mặc đi."
"Tôi không thích sài lại đồ cũ của người khác."
Ai cũng có lòng tự trọng của mình, cô cũng không ngoại lệ. Đồ người ta đã không cần tới, cô tuyệt đối cũng sẽ không nhặt về. Cho nên... cô không cần."
"Đi ngủ thôi! Sáng mai tôi sẽ về nhà lấy quần áo của mình."
"Cô cứ thế này mà đi ngủ sao?"
"Không sao! Tôi không làm ướt giường của anh đâu."