Yên Tử nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh mang theo ý cười. Anh đẹp trai trước mặt này là đang cố gắng giải thích để cô không hiểu lầm anh có đúng không nhỉ... Nhìn cũng đáng yêu lắm. Cơ mà cô lại muốn trêu anh thêm một chút nữa.
Cố Đình Duy nhìn đôi mắt xinh đẹp pha thêm nét tinh nghịch của cô, chẳng biết tại sao anh lại bật cười. Mà điều kì lạ hơn chính là... anh lại tự nguyện đi giải thích với cô. Vốn dĩ anh đâu cần thiết phải làm điều đó, chỉ là anh không muốn cô hiểu lầm mối quan hệ của anh và Mỹ An mà thôi.
Đôi mắt tinh nghịch khẽ chớp một cái, Yên Tử kéo ra một nụ cười rồi nói với anh.
"Đã biết bản thân là người có gia đình vậy thì còn đi với cô ta làm gì?"
"Cô đang muốn quản chuyện của tôi sao?"
"Tôi... Còn khuya tôi mới muốn quản anh."
"Tốt hơn hết cô nên biết vị trí của mình là ở đâu. Nếu không thì đừng trách tại sao tôi lại tống cô rời khỏi đây."
Nụ cười trên môi của Yên Tử biến mất. Cô đưa đôi mắt chán ghét nhìn chằm chằm vào gương mặt của anh. Cái người này tại sao lại lật mặt nhanh đến vậy... Mới lúc nãy còn cố gắng giải thích với cô, vậy mà bây giờ...
"Xùy! Biết rồi, không cần nhắc."
Cố Đình Duy nhìn biểu cảm của cô, chẳng hiểu sao lại thấy như bản thân mình đã gặp được người gọi là"cục nợ" của đời mình rồi. Cô gái trước mặt này, căn bản là không hề sợ anh.
Yên Tử nhìn anh rồi hít vào một hơi thật sâu. Kìm nén lại sự bực dọc trong lòng, cô nhỏ giọng nói.
"Anh buông tay tôi ra được chưa?"
Cố Đình Duy không trả lời, anh thả tay cô ra. Yên Tử xoay người rời đi thì nghe được tiếng anh gọi.
"Cô muốn làm gì?"
"Anh hai à! Mười một giờ đêm rồi, tôi đi ngủ."
"Nhưng tôi còn chưa tắm."
"Thì sao? Liên quan gì? Chẳng lẽ muốn tôi tắm cho anh sao?"
"Tất nhiên!"
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
Yên Tử như bất động đứng yên ở đó đưa mắt nhìn anh. Cái tên trước mặt này, hình như là không được bình thường cho lắm. Lúc nãy vừa mới nói, cô nên biết vị trí của mình là ở đâu. Bây giờ lại muốn cô đi tắm cho anh sao... hả...
"Anh hai à! Nam nữ thọ thọ bất tương thân."
"Nè cô à! Cô là vợ tôi. Có câu lấy gà thì theo gà, lấy chó thì theo chó. Cô lấy tôi thì phải theo tôi, cho nên... tắm cho tôi là bổn phận của cô đó... vợ à! "
"A... Anh đừng... đừng có quá đáng."
"Quá đáng sao? Tôi chỉ yêu cầu cô thực hiện nghĩa vụ của một người vợ thì quá đáng chỗ nào?"
"Anh..."
Yên Tử cắn chặt môi dưới, cô thật sự chỉ muốn đấm vào mặt anh ngay lập tức mà thôi. Thật là tức chết cô rồi.
"Còn không mau qua đây?"
"Qua đó... qua đó để làm gì chứ?"
"Đẩy tôi vào phòng tắm."
"Anh... Anh được lắm."
"Biết sao bây giờ! Tôi bị tật, không tự mình tắm được. Vợ yêu à! Làm phiền em rồi."
Cố Đình Duy nhún vai nhìn cô, gương mặt điển trai kéo ra một đường cong đẹp đẽ. Vậy nhưng ngay lúc này đây, trong mắt của Yên Tử lại cảm thấy anh đáng ghét đến vô cùng. Lòng bừng bừng lửa giận, cô thật sự muốn giết người rồi.
"Vẫn còn đứng đó! Cô có muốn tôi nói hết thân phận của cô cho mọi người biết không hả?"
"Anh...giỏi... tôi tới ngay đây, CHỒNG... YÊU!"
Hai tiếng "chồng yêu" đó cô nghiến chặt răng để thốt ra. Cứ cái đà này, trước sau gì cô cũng sẽ bị anh làm cho tăng song mà chết trẻ mất. Trước khi anh làm được điều đó, cô nhất định phải tìm cách rời khỏi đây.
Nén lại sự bực dọc của mình, cô vẫn đẩy anh vào phòng tắm. Chỉ là người đàn ông đó, được đằng chân lại muôn lâng đằng đầu. Đôi mắt của anh nhìn chằm chằm cô, nụ cười trên môi cũng càng sâu thêm mấy phần.
"Cởi đồ cho tôi."
"Anh... Anh đừng có mơ."
Yên Tử gần như hét lên, cô tức giận đẩy xe anh ra. Chỉ là trong lúc vô tình, chiếc xe lại bị nghiêng rồi lật xuống. Cố Đình Duy cũng vì thế mà ngã xuống sàn.
Yên Tử bị cảnh tượng đó làm cho hoảng sợ rồi, cô thật sự là không cố tình đâu mà. Vội vàng lao đến đỡ anh ngồi dậy, cô run rẩy nói.
"Xin... Xin lỗi... tôi tôi...tôi không cố ý."
"Cô muốn giết tôi có đúng không hả?"
"Tôi xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, xin lỗi."
"Cô... Cô cút ngay trước khi tôi giết cô."
"Tôi...Tôi không cố ý thật mà."
"Cút!"
Cố Đình Duy tức giận thật rồi. Anh nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng đến đáng sợ. Yên Tử nhìn vào đôi mắt đó, cô mím chặt môi để kìm nén lại dòng nước ấm nóng đang đọng lại trong khóe mắt. Đáng sợ... Thật sự quá đáng sợ rồi...
Chỉ trong chốc lát, đôi mắt xinh đẹp của cô chợt đỏ lên. Nhìn cô như thế, trong lòng anh lại thấy khó chịu vô cùng. Hình như là... anh đã hơi nặng lời với cô rồi.
"Cô khóc gì chứ?"
"Tôi xin lỗi... Tôi thật sự là không cố ý."
Khóc... Cô lại khóc rồi. Cố Đình Duy anh, sợ nhất chinh là chuyện này. Bởi vì nhìn thấy cô khóc, anh lại chẳng biết phải làm sao để dỗ dành cô. Thật là...
"Cô... Có thể đừng khóc được không?"
"Anh hung dữ với tôi."
"Tôi không có!"
"Anh... Anh muốn đuổi tôi đi."
"Không có! Tôi tức giận nên mới nói vậy thôi."
"Thật không?"
"Thật!"
"Vậy để tôi đỡ anh ngồi vào xe."
Nói rồi, cô nhoẻn miệng cười. Cô Đình Duy bị vẻ mặt này của cô làm cho giật mình rồi. Rõ ràng lúc nãy, còn đang mếu máo muốn khóc, vậy mà bây giờ... Ha... Giỏi... Diễn xuất của cô đúng là xuất sắc không còn chỗ nào để chê. Có thể lừa được cả anh... Thật là quá tuyệt vời.
Cẩn thận để anh dựa lưng vào tường, cô đứng dậy kéo chiếc xe lăn của anh qua.
"Nào! Tôi giúp anh."
Yên Tử ôm lấy thân người to lớn ấy, Cố Đình Duy một tay ôm lấy đôi vai nhỏ nhắn của cô, một tay vịn tường, mượn trợ lực của cô để cố gắng đứng dậy. Chỉ là trọng lượng cơ thể của anh quá nặng so với cô, vậy nên cô không đứng vững, cơ thể nhỏ nhắn cứ thế mà ngã xuống, kéo theo cả thân người cao lớn của anh ngã theo.
Cố Đình Duy đưa tay ôm lấy eo nhỏ, kéo cô ôm vào lòng mình. Đến lúc ngã xuống, Yên Tử lại bình an vô sự nhắm chặt mặt nằm gọn trong lòng anh.
"Thật là... cô muốn hại chết tôi mới vừa lòng sao?"