Cơn mưa máu!!!!
- Đã để cho cháu đợi lâu rồi Lizzi.
- Cảm phiền đừng gọi tôi bằng cái tên đó ngài Taylor.
Liz đứng dậy nhìn Simon Taylor vừa bước vào phòng kia, ông ta chẳng thay đổi bao nhiêu ngoài việc tóc đã điểm trắng nhiều hơn trước.
Simon Taylor cười cười ngồi xuống ghế đối diện với Liz mà theo sau ông ta là cô gái kimono lúc trước nhưng lại có thêm một cậu thanh niên mặc áo sơ mi trắng cùng quần yếm bỏ một quai rất lôi thôi lại có mái tóc vàng bù xù cùng cặp kính cận xộc xệch, xem ra cậu ta không hề chăm chuốt vẻ bề ngoài một chút nào mặc dù cậu ta thực sự có một gương mặt đẹp.
- Đây là lần thứ ba ta gặp cháu Lizzi. Lần đầu tiên là ngày cháu trào đời, lần thứ hai là lúc ba mẹ cháu mất, ta đã giúp cháu giết vú em đó để cháu có thể thuận lợi không bị kiểm soát mà bỏ trốn. Lần thứ ba là đây.
- Tôi phải biết ơn ông sao?
Liz nhếch miệng cười ngồi đối diện nhìn Simon Taylor. Lần đầu tiên đó cô không hề biết ông ta có đến hay không nhưng lần thứ hai kia quả đúng là ông ta đã đến biệt thự. Ngày đó là ông ta đã cho người giết vú em mà đại gia tộc gửi tới để coi chừng cô nhằm tạo cơ hội cho cô chạy thoát. Ông ta đã nói với cô rằng "cuộc đời này là vậy đó, cháu không giết họ thì họ cũng sẽ chà đạp cháu chi bằng hãy giết hết những kẻ mà cháu chán ghét đi."
- Ta biết cháu sẽ thừa hưởng được những điều tốt đẹp từ ba mẹ mình mà. Sự xinh đẹp, thông tuệ từ Mary, khả năng trời sinh của David. Cháu chính là kết tinh tuyệt vời nhất Lizzi.
- Câm miệng lại.
Liz cúi đầu xuống mà giọng nói gằn lên đầy sự tức giận. Sát khí từ cô khiến cho mọi người trong phòng đều cảm nhận được, cô gái mặc kimono và cậu thanh niên lôi thôi kia ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Liz, tuy đứng yên nhưng Fatimy và Ramo biết họ luôn chuẩn bị sẵn. Nếu hội trưởng có hành động gì họ sẽ không tha đâu.
- Điều đó làm cho cháu không vui sao. Ba mẹ cháu thì cháu nên tự hào vì được chảy dòng máu của họ chứ?
- Tôi nói câm miệng lại.
Liz tức giận đấm mạnh một phát lên chiếc bàn thủy tinh làm nó nứt ra gây tiếng răng rắc vô cùng chói tai. Hai người phía sau kia vẫn đứng yên nhưng bên má của Liz lập tức xuất hiện một vết xước tầm 3cm cùng đó là dòng máu bắt mắt trên nền da trắng lập tức xuất hiện làm Ramo hoảng hốt vội xử lí vết thương cho Liz.
Fatimy vẫn đứng đó, rõ ràng cậu ta quan sát hai người trước mặt nhưng không nhận ra được họ ra tay lúc nào nữa. Hai kẻ này hoàn toàn không tầm thường chút nào. Đến cuối cùng là họ lương tay hay do Simon Taylor đang ở đây?
- Nào nào chúng ta cùng bình tĩnh lại đã.
Simon Taylor cười cười không biết nói cho Liz hay cho hai người của mình nhưng đúng là lúc này họ cần bình tĩnh lại trước khi mọi chuyện lại đột ngột chuyển hướng xấu hơn.
Tình hình căng thẳng vừa rồi rất nhanh đã biến mất khi cặp song sinh đi vào căn phòng này. Nhìn qua Liz, Băng Băng đi về phía ông ngoại mà theo sát bên cạnh là Vũ Vũ. Hai anh em ngồi xuống bên cạnh ông ngoại mình tò mò.
- Ông ngoại có chuyện vui sao?
- Vị khách này của ông có vẻ không được vui.
Vũ Vũ âm thầm quan sát ba người trước mặt, hình như họ là... mà cũng chẳng liên quan đến cậu nhóc. Simon Taylor thấy hai cháu ngoại yêu quý hỏi vậy liền cười cười sảng khoái.
- Đó là Liz Lâm, cô ấy là người rất thân với mẹ của hai đứa. Cô ấy tới đây để đón hai đứa quay trở về với Dương Chí Phong.
- Tại sao vậy? Bọn cháu đã hứa sẽ ở lại đây với ông ngoại chừng nào mama tới đón mà?
Vũ Vũ quay sang nhìn ông ngoại của mình nhíu mày cất tiếng hỏi. Rõ ràng đã thỏa thuận vậy rồi mà còn phải thay đổi gì nữa chứ? Liz nghe hai anh em đối đáp với Simon Taylor như vậy hoàn toàn nhận ra rằng ba ông cháu họ quan hệ rất tốt.
- Phiền cô chuyển lời với ba rằng bọn cháu rất tốt.
- Có vẻ tốn công chuyến đi này rồi.
Liz nhếch miệng cười, vẻ phẫn nộ ban nãy đã hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện ở cô. Không nói hai lời nữa, Liz đứng dậy nhìn ba ông cháu trước mặt liền đó xoay người đi về hướng cửa. Fatimy và Ramo nhanh chóng đi theo nhưng khi Liz vừa bước chân ra ngoài, cánh cửa còn chưa đóng lại, cô nhìn về hướng Simon Taylor.
- Nếu như Sarah cảm thấy hối hận thì ông cũng chưa thể đắc ý được đâu. Ngày đó, ông đã cho người lấy mạng Anna, ông bỏ mặc Sam Sam chết, ông đã hủy diệt những người Sarah yêu quý nhất. Dù cho Sarah yêu ba mình tới đâu cũng sẽ không bỏ qua đâu vì Sarah còn yêu hai người họ hơn tất cả. Hai kẻ mà ông gửi tới chỗ Sarah đó, không biết liệu họ đã chết chưa?
Nói rồi Liz xoay người đi thẳng nhưng ba người họ vẫn còn nghe được một câu nói cuối cùng của Simon Taylor.
- Có thật đó là những gì cháu biết về Sarah. Cháu có chắc đối với Sarah thì hai người họ là quan trọng hơn cả hay chưa Lizzi? Hãy ngẫm nghĩ lại thật kĩ tất cả, câu trả lời vẫn còn ở phía sau.
Những lời của Simon Taylor khiến cho ba người kia khó hiểu nhưng theo như Liz biết thì đó là vậy, Sarah coi trọng Anna và Sam Sam hơn bao giờ hết. Cánh cửa chưa kịp khép lại lần nữa bị đẩy ra bởi cô nàng mặc đồ maid lần trước vừa bước vào. Cúi đầu trước Simon Taylor, cô nàng lên tiếng.
- Boss, Nguyệt đã liên lạc lại rằng họ đang tới chỗ phu nhân Vilson.
- Bà ngoại sao? Vậy, mama cũng đang ở đó đúng không ông ngoại? Những lời vừa nãy...
Băng Băng lập tức hoạt động đầu óc hết công suất để thông suốt vụ này bằng những gì mama cho cô bé biết. Vũ Vũ dù không hiểu rõ nhiều thứ nhưng lại nhận ra rằng vụ này rất nghiêm trọng đây.
Simon Taylor xoa đầu hai cháu ngoại quay qua nhìn cô gái mặc kimono và cậu thanh niên lôi thôi phía sau kia gật đầu. Hai người đó hơi cúi người sau đó lập tức rời đi, vậy là họ được phép phá hủy không cần giới hạn phải không?
- Asuna, mau gọi họ trở về đây.
- Vâng thưa ngài.
Cô nàng Maidkill - Asuna mỉm cười cúi đầu sau đó cũng rời khỏi, họ sẽ được chơi vui vẻ rồi đây. Simon Taylor thấy mọi người đi hết rồi cũng lập tức đứng dậy đưa hai cháu nhỏ của mình đến căn phòng mà ông ta đã hứa cho hai nhóc tham quan. Thời gian này có lẽ đó là nơi giết thời gian đặc biệt lí tưởng.
- Băng Băng và Vũ Vũ hoàn toàn tự nguyện?
Dương Chí Phong trầm ngâm suy nghĩ về việc này, Liz nhìn hắn ta mà cũng chẳng nói gì nhiều, xem ra phải đổi chiến lược rồi.
- Puss và Timmy thời gian này sẽ đi theo Date và Sinh Sinh, còn cậu muốn làm gì thì làm nhưng em trai cậu kia cũng nên cẩn thận. Khâu Nhược Linh có lẽ đi đời rồi.
Liz nói rồi cũng không ở lại lâu cùng hai đồng đội đi công chuyện riêng của mình. Dương Dương ngồi đó nghe hết một màn sau lại nhìn vào di động của mình có tin nhắn từ số lạ gửi đến.
"Nếu muốn gặp Băng Băng và Vũ Vũ hãy cùng đi với chúng tôi, tập đoàn Dương thị."
Dương Dương không hiểu người gửi tin nhắn là ai nhưng lúc này cậu nhóc chỉ có thể mạo hiểm làm theo vì không gặp được Băng Băng cậu nhóc cảm tưởng như không thở được nữa rồi. Nhìn Dương Chí Phong, Dương Dương đứng dậy.
- Chú Dương, cháu sẽ đi tìm cô Lý chú cũng không cần suy nghĩ nhiều đâu vì xem ra Băng Băng và Vũ Vũ đều ổn cả.
- Để...
- Cháu sẽ tự đi, cháu cũng cần làm vài chuyện riêng tư.
Dương Dương hoàn toàn cự tuyệt sau đó cúi đầu chào liền rời khỏi biệt thự nhà họ Dương. Dương Chí Dĩnh nhìn anh trai mình không biết phải nói sao. Dương Chí Phong suy nghĩ gì đó liền quay sang nhìn em trai mình.
- Chí Dĩnh, thời gian này vì an toàn của em đến chỗ cô ấy đi.
- Ý anh là đến chỗ của.... chị ấy????
- Phải, chỉ có cô ấy mới bảo vệ an toàn cho em lúc này. Còn ba, ông ấy tự biết rút trước rồi.
Dương Chí Phong chắc nịch như vậy làm cho Dương Chí Dĩnh không còn biết phải nói gì hơn là gật đầu đồng ý. Mọi chuyện có lẽ đang ngày càng rắc rối hơn mà một người như Dương Chí Dĩnh cũng chẳng thể giúp gì cho anh trai mình.
Dương Dương đứng ở băng ghế trên vỉa hè đối diện với tập đoàn Dương thị nhìn ngó khắp nơi xem đối tượng nào khả nghi hay không nhưng đến cuối cùng vẫn là thất vọng vì chẳng có ai hành động thất thường cả.
Đang lúc cậu nhóc còn cảm thấy thất vọng thì một chiếc ô tô màu đỏ rượu bắt mắt dừng lại bên cạnh cậu ta, cửa kính xe hạ xuống, một cô gái mặc kimono, gương mặt đượm buồn lại có mái tóc đen rất dài, rất đặc trưng phương đông nhìn cậu nhóc. Cô gái đó nghiêng người mở cửa xe ghế lái phụ ý Dương Dương hãy lên xe.
Còn đang suy nghĩ xem có nên vào xe hay không thì Dương Dương liền ngước nhìn về phía đối diện khi thấy một người ăn mặc lôi thôi với mái tóc vàng xù rối đặc trưng đang bước vào tập đoàn trong khi cầm theo vật gì đó. Dương Dương nghi hoặc nhìn người phụ nữ đang ngồi ghế lái kia.
- Cô là người nhắn tin cho tôi sao? Người kia là đồng bọn của cô?
- Đúng. Will sẽ nhanh trở lại, nếu cậu muốn hãy ngồi phía sau.
Cô gái mặc kimono nói rồi lại ngồi về vị trí của mình rất ngay ngắn. Dương Dương nghe vậy liền đóng cửa xe ghế phụ lại mà đi về phía bên cạnh mở cửa xe ngồi vào ghế sau. Cậu nhóc vẫn là dõi theo hướng tập đoàn Dương thị xem có gì khả nghi hay không. Hai người này đang định làm gì vậy chứ?
- Cô là sát thủ sao?
- Đúng.
Dương Dương cảm thấy kì lạ, cô gái này hoàn toàn rất âm trầm và kiệm lời, dường như nếu không phải bắt buộc cảm tưởng cô ấy không hề muốn mở lời. Việc cậu nhóc phát hiện ra cô gái này là sát thủ vì cậu nhóc từng hỏi mẹ Sarah. Mẹ Sarah đã từng cho cậu nhóc biết rất nhiều thứ để nhận biết ra một kẻ nguy hiểm.
- Không thể nào...
Dương Dương kinh hoảng nhìn về phía Dương thị, các tầng đang phát nổ, mọi thứ đang dần trở nên vô cùng hỗn loạn. An ninh của tập đoàn rất tốt vậy tại sao lại có thể xảy ra chuyện này ngay giữa ban ngày được chứ? Nhìn cô gái phía trước cũng đang dõi theo hướng cửa chính của tập đoàn kia, Dương Dương theo hướng ánh mắt của cô ta thấy người mới vừa rồi đi vào đang trở ra và tiến về phía họ.
Khi người đó mở cửa lái phụ ngồi vào liền quay lại nhìn Dương Dương mỉm cười.
- Tôi là William, mọi người vẫn luôn gọi tôi là Jupiter. Một màn vừa rồi hay phải không?
- Tại sao các người lại làm việc này chứ?
Dương Dương nhíu mày nhìn hai người này, tại sao họ lại muốn phá hủy tập đoàn chứ? Cô gái mặc kimono kia không nói gì cả khởi động máy mà cho xe chạy hướng về phía con đường quen thuộc nào đó. William mỉm cười đưa tay vuốt mái tóc rối nhìn Dương Dương qua kính chiếu hậu.
- Boss đã đồng ý cho chúng tôi được thỏa sức hủy diệt. Đó chỉ là món quà nhỏ đầu tiên mà thôi, tiếp theo đây Yui sẽ còn làm một màn tuyệt đẹp hơn nhiều. Phải không?
- Chúng ta sẽ về "nhà" nhưng...
- Phải, giải quyết cho xong chuyện đó đã.
William mỉm cười nhìn cô gái mặc kimono tên Yui kia. Bọn họ đã chia nhau mà làm việc rồi, phải phá hủy một nơi nữa mới trở về được. Chỉ có điều là nhiệm vụ thực sự sau đó thì sao đây?
Tại biệt thự của nhà Vilson.
- Chị hai.
Nana đứng ở cửa nhìn Sarah mỉm cười vui vẻ chào mừng chị gái quay trở về nhà. Sarah tiến về phía Nana mà theo sau là Pass vừa xuống xe kia. Nana đứng sang một bên tiếp tục lên tiếng.
- Em lo chị xảy ra chuyện cho nên mới nhờ tới chú ấy.
- Nana như vậy là không công bằng, Nana gọi ta là chú trong khi lại kêu cô em này một tiếng chị.
- Vì đó là chị hai của cháu mà.
Nana mỉm cười ngọt ngào hơn nữa mà ôm chầm lấy Sarah. Cô bé rất lo sợ khi tưởng tượng rằng Sarah có thể bị thương và gặp nguy hiểm khi ở bên ngoài kia.
- Tôi đi nghỉ trước.
Sarah nói rồi đợi Nana buông mình ra sau đó đi thẳng lên phòng lướt qua người Ren mà không nói gì cả. Ren nhìn theo Sarah lại nhìn về phía cửa nơi Nana và Pass đang đứng. Phu nhân Vilson cũng vừa từ phòng mình trở lại nhìn thấy Pass thì khá ngạc nhiên.
- Đã lâu không gặp phu nhân Vilson.
- Cậu có vẻ chẳng thay đổi gì cả.
Phu nhân Vilson nhàn nhạt nói một câu sau đó không quan tâm tới Pass nữa hướng Nana mỉm cười dịu dàng.
- Con nên chuẩn bị bữa trưa rồi đó Nana.
- Vâng ạ.
Nana rất vui vẻ mau chóng đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa cho mọi người. Có lẽ ai trong họ cũng biết rằng một việc chẳng lành sắp xảy tới rồi.
Phía bên kia, Dương Dương nhìn cảnh tượng trước mắt thật lâu mới định thần lại. Trước làn khói lửa rực rỡ trong chiều tà, hình ảnh cô gái mặc kimono đó như khắc sâu trong tâm chí của cậu nhóc. William cười cười đẩy cửa xe ghế phụ ra cho Yui ngồi vào còn hắn ta làm nhiệm vụ tài xế.
- Thế nào cậu nhóc, thật đẹp phải không? Yui là một trong những sát thủ hàng đầu của nhóm được Boss và Chivas-san huấn luyện, thậm chí cô ấy còn mạnh hơn cả tôi.
- Vậy người...mạnh nhất thì sao?
Dương Dương thật không tin nổi, hai người trước mặt này đã vô cùng mạnh rồi vậy thì những người khác sẽ còn thế nào nữa đây?
- Người mạnh nhất nhóm sao? Có lẽ là Raon nhưng người được Boss và Chivas-san khen ngợi lại là tiểu thư. Quả thực là chúng tôi chưa từng thấy tiểu thư ra tay bao giờ cả.
- Tiểu thư là... mẹ sao?
Dương Dương lẩm bẩm một mình cũng không nói nhiều. Chiếc xe rất nhanh tiến ra ngoài thành phố hướng con đường quen thuộc về lại biệt thự.
Lúc này, mọi chuyện đều tán loạn cả lên, Lăng Phong gấp gáp thông báo cho Dương Chí Phong biết chuyện gì đang xảy ra đối với họ. Từ tập đoàn đến địa bàn của họ đều bị triệt phá nặng nề. Thiên Bảo hiện đang ở bệnh viện cùng Đinh Mẫn nên không thể suy nghĩ được nhiều.
- Gọi cho Thiên Kỳ và Sinh Sinh, bảo bọn họ trợ giúp chúng ta. Còn nữa, cậu mau điều tra xem kẻ nào đứng sau chuyện này.
Dương Chí Phong nói rồi lập tức cúp máy. Dương Chí Dĩnh ở bên cạnh nghe anh trai mình nói chuyện điện thoại liền biết rắc rối lớn ập đến rồi. Vừa lúc đó có tiếng chuông cửa vang lên, Dương Chí Dĩnh đi nhanh ra mở cửa trước.
- Chị... sao lại ở đây?
- Chào nhóc Ying, đã lớn rồi đó. Yang có ở nhà chứ?
Một cô nàng mang hoàn toàn vẻ đẹp phương tây mỉm cười nhìn Dương Chí Dĩnh, cô vừa xuống máy bay liền lập tức bay thẳng về đây cho nên cũng chưa kịp điều tra tình hình gì cả. Dương Chí Dĩnh nghe vậy liền đưa cô gái này vào trong nhà.
- Yang đã lâu không gặp.
Cô gái đó vừa vào phòng khách nhìn thấy Dương Chí Phong mỉm cười tiến tới ôm lấy hắn ta mà chào hỏi thắm thiết. Dương Chí Phong hoàn toàn không nghĩ cô gái này sẽ tới đây nhanh như vậy.
- Anh có chuyện gì khó khăn sao Yang?
Cô gái đó cùng hai anh em nhà họ Dương ngồi xuống nói chuyện với nhau. Dương Chí Phong nhìn cô mỉm cười, một nụ cười hiếm hói trong ngày.
- Để Ying ở với em một thời gian được chứ Mia?
- Sao lại ở chỗ em? Chẳng lẽ lại có chiến tranh sao? Ai lại gây khó dễ cho anh chứ Yang?
Mia nở nụ cười nhìn Dương Chí Phong nhẹ nhàng hỏi. Dưỡng Chí Dĩnh nhìn Mia mà lên tiếng.
- Chị, em đến chỗ chị ở được chứ? Hiện tại anh hai có rất nhiều việc cho nên không thể để mắt tới em được, vì vậy...
- Nếu em giúp được gì hãy nói với em Yang. Em sẽ chăm sóc thật tốt cho Ying.
- Lên phòng thu dọn đồ của em đi.
Dương Chí Phong quay sang em trai mình lên tiếng nhắc nhở. Dương Chí Dĩnh dù tò mò rất nhiều chuyện khác nữa nhưng cũng đành phải đi lên phòng thu dọn đồ để lại không gian cho hai người họ nói chuyện. Mia ngồi một bên nhìn thấy Dương Chí Dĩnh đã lên phòng rồi mới đặt tách trà xuống nhìn Dương Chí Phong nghiêm túc hẳn.
- Anh lại muốn đi sâu vào nội chiến gia đình họ sao?
- Em đã biết điều gì đó phải không Mia? Nếu em biết gì hãy nói cho anh biết.
- Yang, nghe lời em đi. Xin anh đó, đừng có can thiệp vào chuyện này. Anh có biết rằng vợ của anh, cô ấy đáng sợ như thế nào đâu. Cô gái đó... vợ của anh..........
Mia nói đến đây liền ngập ngừng không biết mở lời sao nữa. Có lẽ chẳng có nhiều người biết được chuyện này mà Mia phải chăng may mắn là người phát hiện ra điều đó vào ngày của nhiều năm trước, vào ngày mà cô gái này...
- Anh không quan tâm cô ấy ra sao, anh chỉ biết rằng cô ấy là vợ anh, là người phụ nữ của anh, là mẹ của con anh, là người anh yêu đời này.
Dương Chí Phong càng chắc chắn hơn nữa làm Mia càng không đành lòng nói ra chuyện cô biết được. Đứng dậy, Mia nhìn Dương Chí Phong vẫn ngồi đó.
- Em mong rằng anh sẽ không hối hận. Anh biết em luôn mong anh hạnh phúc mà. Chuyện của vợ anh có lẽ em không nên nói nữa vì có nói anh cũng tuyệt đối không bận tâm. Chỉ duy nhất điều này em mong anh hãy suy nghĩ kĩ, không phải vì ông ấy muốn giết con gái mình, cũng không phải vợ anh căm ghét ba cô ấy. Bọn họ còn rắc rối hơn những gì anh đã nghĩ.
- Ý em là...
- Một phần mà anh nhờ em truy tìm đó, nó chưa phải toàn bộ sự thật. Anh đã bị đánh lừa trong chính sự thật mà cô ấy tạo dựng. Vợ anh, đừng bao giờ nghĩ cô ấy vô tội hay đáng thương. Bởi vì anh càng nghĩ như vậy anh sẽ càng sai lầm.
Mia nói rồi nhìn Dương Chí Dĩnh đang đi xuống kia. Cô sẽ giúp Dương Chí Phong chăm sóc và bảo vệ Dương Chí Dĩnh thật tốt. Còn chuyện gia đình họ có lẽ nên mặc Dương Chí Phong quyết định thì hơn. Nhưng chuyện của cô thì....