Tống Chiêu bước vào nhìn Lộ Viễn Bạch đang nằm trên thiết bị tập thể dục đang cố gắng dùng lực eo nâng thiết bị chịu trọng lượng lên.
Không nhịn được cười ra tiếng theo tiếng lợn kêu của Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch ngay khoảnh khắc khi thấy Tống Chiêu bước vào giống như là nhìn thấy người cứu thế.
Một câu cứu mạng đang định thốt ra khỏi miệng liền nhìn thấy Tống Chiêu nhìn cậu cười nghiêng ngả, giống như nhìn thấy một chuyện vô cùng buồn cười.
Lộ Viễn Bạch: … …đồ chó.
Tống Chiêu đi đến cạnh Lộ Viễn Bạch không xa, nhìn máy trọng tải trên thân Lộ Viễn Bạch, “Cậu trước đây sẽ không nâng những thứ này.”
Lộ Viễn Bạch bởi vì tay phải còn chưa hoàn toàn khỏi cho nên hôm nay chú trọng luyện chân và bộ phận eo.
Lộ Viễn Bạch nghe thấy lời của Tống Chiêu lập tức mang một ánh mắt mong đợi nhìn qua.
Không sai thì thứ đang trên người cậu này căn bản không phải là cho người nhấc!
Nhưng giây tiếp theo liền thấy Tống Chiêu nhấc tay chỉ chỉ cục tạ đặt ở một bên không biết trọng lượng nặng hơn cái thứ đang trên người này bao nhiêu lần.
“Cậu trước đây nâng cái này.”
Lộ Viễn Bạch: “… …”
Nếu muốn mình chết, cứ việc nói thẳng.
Lộ Viễn Bạch nhìn thiết bị chịu trọng lượng đó khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn hết đợt này đến đợt khác dùng tiếng kêu gào như lợn ngoan cố vận động eo và bụng.
Một lực đi xuống, cả cơ thể và tinh thần Lộ Viễn Bạch đều tê liệt trên thiết bị thể thao ý đồ giả chết, muốn trốn tránh lượt vận động tiếp theo.
Vận động lưng eo tổng cộng phân thành ba bộ, ba bộ này đều giúp ích vô cùng lớn cho cơ thể khoẻ mạnh và tính dẻo dai, một bộ ba phần, trước đây Lộ Viễn Bạch cũng hay luyện tập, quả thực lúc đó cũng không mất nhiều thời gian, có thể nói là vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng xem Lộ Viễn Bạch bây giờ như con cá muối phơi bụng trắng, dự là không tốn hơn tiếng đồng hồ thì không tập xong một bộ.
Tống Chiêu nhìn Lộ Viễn Bạch, “Sao lại nhu nhược giống như heo con vậy.”
Lộ Viễn Bạch nghe thấy so sánh như vậy có chút không vui bĩu môi không bằng lòng nói: “Vậy mình trước đây như thế nào?”
Tống Chiêu: “Lợn kiên cường.”
Lộ Viễn Bạch: “… …”
Tôi không phải người, nhưng cậu chắc chắn là chó.
Mấy năm nay thân thể của Lộ Viễn Bạch đã tốt hơn trước đây không ít, cũng không giống như lúc nhỏ thường xuyên sinh bệnh nữa, vì để đảm bảo vóc dáng, ăn uống khỏe mạnh và dinh dưỡng đầy đủ hợp lý đem lại cho Lộ Viễn Bạch tinh thần và thể xác khỏe mạnh và đường cong vô cùng gợi cảm.
Tiếp đó ánh mắt của Tống Chiêu rơi xuống bụng Lộ Viễn Bạch.
“Cơ bụng còn không?”
Lộ Viễn Bạch chỉ còn chiếc bụng trắng yếu ớt lắc đầu, giống như giây tiếp theo liền phải rời khỏi thế giới tươi đẹp này.
Tống Chiêu nhăn mặt, “Vậy còn nghỉ ngơi làm gì, đứng dậy tiếp tục luyện tập.”
Sau khi biết Lộ Viễn Bạch không còn cơ bụng nữa, Tống Chiêu tức khắc giống như người cha già vô cùng đau đớn khi biết con trai làm bài kiểm tra được trứng ngỗng.
Khi Lộ Viễn Bạch luyện tập được cơ bụng, khó có được mang tính trẻ con khoe khoang với cậu ta.
Lộ Viễn Bạch bĩu môi nằm trên máy vận động không muốn đứng dậy.
Tống Chiêu tiến lên trước kéo cậu, tay trái Lộ Viễn Bạch sống chết bám víu vào máy vận động, chính là không buông tay.
Hình ảnh này vô cùng quen thuộc, giống như trong mỗi công viên trò chơi đều sẽ xuất hiện.
Trẻ con muốn mua đồ chơi này, sau khi cha mẹ không đồng ý liền sống chết không chịu buông tay, thậm chí bắt đầu khóc lóc lăn lộn.
Tống Chiêu gấp gáp lên trước đánh một cái lên mông Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch kêu khẽ một tiếng, tiếp đó giơ tay che mông mình, ánh mắt không thể tin được nhìn Tống Chiêu, “Cậu vậy mà lại đánh mình!”
Tống Chiêu tưởng rằng mình ra tay quá nặng làm đối phương đau, vừa muốn xin lỗi thì lại nghe thấy đối phương nói: “Mình và cậu tình cảm cha con hơn mười năm, cậu vậy mà lại đánh mình!”
Thật đúng là hiếu thuận chết đi được.
Tống Chiêu: “… …”
“Cậu mau đứng dậy cho mình, luyện bụng và eo xong còn phải luyện chân nữa! Hôm nay không luyện xong, cậu đừng mơ mà về nhà!”
Đôi mắt hoa đào của Lộ Viễn Bạch mang theo cầu cứu nhìn người quản lý.
Lâm Mục nhìn thấy, im lặng quay đầu đi.
Lộ Viễn Bạch: “… …”
Mãnh nam huấn luyện viên cầm chiếc thẻ màu hồng phấn của mình tiến lên kéo Tống Chiêu ra, “Cậu đừng hung dữ với anh Viễn như vậy.”
Tống Chiêu hận rèn sắt không thành thép nhìn Lộ Viễn Bạch, mười tám tuổi Lộ Viễn Bạch không dạy không được, chính là điển hình của tiêu chuẩn nhớ ăn không nhớ đánh.
Mãnh nam huấn luyện viên vỗ vai Tống Chiêu, cho đối phương một ánh mắt yên tâm.
Giây tiếp theo quả nhiên thấy Tống Chiêu đứng im không đi kéo Lộ Viễn Bạch nữa.
Mà nhìn một mãnh nam cơ bắp bắn ánh mắt về phía mình, cả người Tống Chiêu cứng đờ.
Mãnh nam huấn luyện viên tiến lên, ngồi xuống cạnh Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch giống như một con cá mắc cạn sắp chết, không có khí lực nói: “Tôi không được rồi… …”
Mãnh nam huấn luyện viên nghe xong đột ngột nhấc tay vỗ đùi một cái, “Đàn ông không thể nói không được!”
Cũng không biết là bị câu nói này kích động hay là do mãnh nam huấn luyện viên đập vào chân cậu, Lộ Viễn Bạch còn thật sự đứng lên ngay lập tức.
Chính là… … đau có chút không bình thường!
Lộ Viễn Bạch ôm đùi trong chốc lát lộ ra vẻ mặt đau khổ, tức khắc đánh mất khả năng ngôn ngữ.
Ngay cả tiếng lợn kêu thảm thiết khi nãy cũng không phát ra được.
Mãnh nam huấn luyện viên thấy Lộ Viễn Bạch ngồi dậy liền xì xầm bên tai cậu: “Anh Viễn như vậy không được!”
Lộ Viễn Bạch ghi hoặc nhìn cậu ta, không có mở miệng hỏi liền nghe mãnh nam huấn luyện viên nói: “Lực eo anh yếu như vậy, cuộc sống của anh dâu sẽ không được hạnh phúc đâu.”
Không sai!
Trong mắt mãnh nam huấn luyện viên Lộ Viễn Bạch chính là anh hùng không ai có thể sánh nổi.
Khi cậu ta bị ức hiếp, chỉ có Lộ Viễn Bạch nghĩa vô phản cố đứng ra bảo vệ cậu ta, cho dù khi đó cậu thanh niên cũng sợ đến nỗi bắp chân run rẩy, nói chuyện cũng có chút nói lắp, nhưng nhìn thân ảnh chắn trước mặt mình mãnh nam huấn luyện viên cảm thấy, trên đời này không có ai đàn ông hơn Lộ Viễn Bạch nữa.
Cơ bắp vô cùng phô trương trên cơ thể cậu ta cũng không mảy may so sánh được với khí khái nam tử của Lộ Viễn Bạch.
Vậy nên cho dù cả thế giới đều biết Lộ Viễn Bạch và Đoàn Dự kết hôn, Lộ Viễn Bạch là người nằm dưới, nhưng mãnh nam huấn luyện viên vẫn kiên định tin tưởng, Lộ Viễn Bạch nằm trên.
Dù sao trước đây Lộ Viễn Bạch luyện tập thân thể vô cùng khỏe mạnh.
Lộ Viễn Bạch vừa nghe đôi mắt hoa đào vừa nãy còn thất thần quả nhiên có phản ứng.
Mãnh nam huấn luyện viên tiếp tục cố gắng, nói cạnh tai Lộ Viễn Bạch: “Nếu như tố chất thân thể vẫn luôn như vậy, sau này cuộc sống hôn nhân sẽ không hạnh phúc đâu.”
Lời này nói ra, người nghe thương tâm, người nhìn rơi lệ.
Cái đầu lông xù của Lộ Viễn Bạch tức khắc rơi vào trầm tư.
Chỉ cần động chạm đến vợ yêu của cậu, Lộ Viễn Bạch liền đặc biệt quan tâm.
Tống Chiêu vốn đang hiếu kỳ hai người họ đang nói gì giây tiếp theo liền thấy Lộ Viễn Bạch đứng dậy chỉ vào cái cử tạ vô cùng to lớn đó, “Tôi muốn nhấc cái đấy!”
Gương mặt vô cùng tinh tế tích cực sôi nổi, giống như học sinh tiểu học tranh nhau trả lời.
Vợ yêu của cậu nhất định phải hạnh phúc!!!
Tống Chiêu nhìn thấy vậy thì im lặng tặng cho mãnh nam huấn luyện viên ngón tay cái.
Trâu bò!
Lộ Viễn Bạch giống như được tiếp máu gà luyện tập hết ba bộ bài tập bụng eo, biểu chiều lại luyện tập định hình phần chân.
Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, Lộ Viễn Bạch đã luyện tập thiết bị thể thao cả sáng lúc này giống như người máy hết pin vậy, một bộ dáng đời này không còn gì lưu luyến ngồi dựa vào sofa trong phòng riêng.
Vô cùng yếu ớt nói: “Phần tập buổi chiều mệt không?”
Mãnh nam huấn luyện viên nhìn chiếc thẻ màu hồng phấn của mình, “Không mệt, chỉ là tập chân thôi mà, không có nâng nặng.”
Lộ Viễn Bạch nghe xong mới hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Lâm Mục lấy hai suất cơm đến.
Lộ Viễn Bạch đã đói sớm không chịu nổi, thấy cơm đến mới thấy có tinh thần, nhưng khi mở ra xem vậy mà vẫn có nước trắng luộc rau xanh, chẳng qua là hôm nay lương tâm xuất hiện cho thêm một chút muối.
Lộ Viễn Bạch: … …
Cuộc sống bỗng nhiên mất hết hy vọng.
Lộ Viễn Bạch chấp nhận cho rau vào mồm, cả người héo rũ.
Sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm thấy số của Đoàn Dự liền gọi qua.
Điện thoại kêu mấy tiếng mới có người bắt máy.
“Vợ ơi.”
Một câu này của Lộ Viễn Bạch có khi không có lực, mang đầy sự quyến luyến và ủy khuất.
Đoàn Dự vừa ăn xong bữa cơm theo đúng giờ mỗi ngày, sau khi nghe giọng nói quyến luyến của Lộ Viễn Bạch liền theo bản năng hỏi: “Sao vậy?”
Lộ Viễn Bạch nhìn thiết bị tập thể dục khắp phòng, “Không có gì, chỉ là nhớ em rồi, ăn cơm chưa?”
Đoàn Dự trả lời đúng sự thật: “Ăn rồi.”
Lộ Viễn Bạch nghe xong mới yên tâm, theo sau nói: “Vợ ơi, hôm nay anh ra ngoài đến phòng luyện tập riêng rồi, hôm nay em tan làm đến đón anh được không?”
Mặc dù buổi chiều tập luyện kết thúc Lâm Mục cũng sẽ lái xe đưa cậu về. nhưng sau khi nghe giọng nói của Đoàn Dự, Lộ Viễn Bạch đột nhiên muốn Đoàn Dự qua đón cậu.
Điện thoại đầu bên kia trầm mặc một lúc, “Được.”
Lộ Viễn Bạch nghe xong tức khắc vui vẻ lên, sự mệt mỏi quét một cái bay sạch.
Hai người lại nói chuyện một lúc mới tắt điện thoại.
Lộ Viễn Bạch đem phần ăn dinh dưỡng đấy ăn hết, sau đó liền bắt đầu chuẩn bị tập chân cho buổi chiều.
Trước khi luyện tập cần phải chuẩn bị một chút.
Lộ Viễn Bạch ban đầu nghe không cảm thấy gì, dù sao cũng không dày vò bằng tập lưng eo buổi sáng.
Nhưng mười phút sau, bị cưỡng ép kéo gân đến nỗi nước mắt tung bay, Lộ Viễn Bạch lại lần nữa cười nhạo bản thân mình đúng là còn quá non.
“Không không không không được rồi!”
“Không thể ép được nữa, ép nữa là gân đứt gân luôn đó!”
“Xin xin….., xin các người tha cho tôi đi!”
Lộ Viễn Bạch trước giờ không biết là uốn cong lại đau như vậy, cảm thấy bản thân như là mất đi hai chân vậy.
Mặc dù không mệt như nâng tạ, nhưng lại cũng đau khổ như nâng tạ vậy.
Mãnh nam huấn luyện viên cùng Tống Chiêu tách chân Lộ Viễn Bạch, tránh cho bị cong.
“Anh Viễn kiên trì thêm lúc nữa là được.”
Lộ Viễn Bạch gương mặt đau khổ, “Một lúc là bao lâu a?’
Mãnh nam huấn luyện viên: “Không lâu chỉ khoảng mười phút này.”
Lộ Viễn Bạch: “… …”
Hay cho một câu không dài chỉ mười phút, bây giờ như vậy thêm một phút cũng cảm thấy dày vò.
Nhưng sự đau đớn lúc này cũng giúp cậu thanh tỉnh không ít, không giống như buổi sáng bởi vì mệt mà vô cớ gây rồi.
Dù sao những cái này nếu cậu không muốn làm thì cũng không có ai ép cậu làm.
Những điều bây giờ cậu làm đều là điều nên làm, diễn viên tốt kính nghiệp nhiều như vậy, đạo diễn chọn cậu, vậy thì câu phải nắm chắc cơ hội này.
Không thể để danh tiếng Lộ Viễn Bạch hai mươi năm tuổi tạo ra bị hủy được.
Lộ Viễn Bạch giờ đây đau thì đau, nhưng cũng không xin dừng lại, đợi kéo gân xong, cả người bước đi đều có chút chệnh choạng.
Sau đó bắt đầu cùng mãnh nam huấn luyện viên tiến hành luyện tập chân.
Lúc bắt đầu là điều hòa thư giãn gân cốt, bài tập tiếp theo lần lượt tăng thêm mức độ.
Dù sao trong nửa tháng gầy xuống bằng mức độ giống như trước đây chắc chắn có độ khó nhất định, tập luyện đường cong chân cũng là theo tiêu chuẩn trước đây của Lộ Viễn Bạch mà làm.
Lộ Viễn Bạch sau khi giãn gân cốt xong cắn răng tiếp tục luyện phần tiếp theo.
Đoàn Dự ngồi trong phòng làm việc, thư ký cùng trợ lý đang ở một bên báo cáo tổng lưu trình tiến độ của quý này, nhưng lão tổng vẫn luôn vô cùng hà khắc đối với công việc lúc này giống như không có tâm tình nghe.
Ngón tay thon dài của Đoàn Dự gõ nhẹ xuống mặt bàn, lâu lâu nâng mắt nhìn đồng hồ.
“Tổng giám đốc báo cáo mà bên dưới báo lên tổng cộng chỉ có những điều này, ngài cảm thấy có chỗ nào không được không?”
Phần báo cáo này sẽ sẽ được quyết định vào buổi họp sáng mai, thường thì sau khi báo cáo cho Đoàn Dự loại phương án này, đối phương đều sẽ chỉ ra ngay những chỗ sai.
Nhưng hôm nay lại có chút bất đồng.
Thư ký sau khi hỏi xong, tổng giám đốc nhà mình hồi lâu không thấy trả lời.
“Tổng giám đốc Đoàn?”
Đoàn Dự: “Trước khi tan làm gửi báo cáo hôm nay vào máy tính của tôi.”
Nói xong liền từ trên ghế giám đốc đứng dậy, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của thư ký bước ra khỏi phòng làm việc.
Gương mặt trang điểm tinh tế của thư ký không thể tin được nhìn trợ lý bên cạnh, hai người đối mặt nhau, tình cảnh một trận trầm mặc.
Nhìn thời gian đồng hồ trên tường, cách tan làm còn một tiếng nữa.
Đoàn Dự là một người nổi danh cuồng công việc, văn kiện mỗi ngày xử lý đều có một đống, còn phải thảo luận một số hạng múc làm ăn, bình thường nếu như không có việc gì hoàn toàn sẽ không ra khỏi công ty khi chưa đến giờ tan làm.
Khi có thời gian rảnh rỗi cũng sẽ ở trong phòng làm việc xem báo cáo kế hoạch tương lai sau này của công ty.
Trước đây cho dù có chuyện cũng sẽ kêu bọn họ dồn công việc tiếp theo lại, sau đó sắp xếp lại từ đầu, giống như tình huống hôm nay xảy ra vô cùng ít.
Thường thì nhân viên chức vụ như bọn họ đều là ông chủ đi làm thì họ đi làm, ông chủ tan ca thì cũng sẽ tan ca theo.
Nếu như Đoàn Dự tăng ca họ cũng sẽ theo sau ở lại công ty xử lý văn kiện, công ty cũng sẽ cho tiền tăng ca tương ứng.
Đoàn thị sáng chín giờ làm chiều bốn gờ nghỉ, không cưỡng chế nhân viên tăng ca, nếu như bởi vì phải xử lý việc quan trọng mà tăng ca, có thể cầm chứng minh đi chỗ tài vụ nhận phí tăng ca, con số cũng vô cùng khả quan.
Cho nên cũng không có nhân viên nào oán giận việc tăng ca này.
Thư ký thấy tổng giám đốc nhà mình đi rồi liền sắp xếp lại tư liệu, sau đó quay đầu nhìn trợ lý, “Hôm nay tan làm sớm.”
Nói xong liền giẫm đôi giày cao gót vui vẻ đi ra ngoài.
Lộ Viễn Bạch phòng luyện tập riêng chịu sự dày vò con người khó có thể chấp nhận được, kéo gân ép chân, tuyệt đối là chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời của cậu, sau đó còn phải nhịn đau đớn đi tập chân.
“Ngày mai còn cần kéo gân không?”
Mãnh nam huấn luyện viên gật gật đầu, “Tất nhiên, anh Viễn như vậy có thể giúp cho cơ thể anh càng mềm dẻo hơn, làm mấy động tác võ thuật cũng sẽ thuận tiện không bị kéo thương.”
Lộ Viễn Bạch nghe xong đời không còn gì luyến tiếc ngậm miệng.
Mãnh nam huấn luyện viên, “Anh Viễn, đau dài không bằng đau ngắn, anh sớm tập xong những bài này liền có thể sớm về nhà.”
Ngữ khí vô cùng tri kỷ, giống như đang dỗ trẻ mẫu giáo, nếu như khi ép chân cậu cũng như vậy thì tốt.
Lộ Viễn Bạch cả buổi chiều đều mang vẻ mặt đau khổ thẳng đến khi tập xong bài cuối cùng mới hư thoát nằm trên ghế sofa ở một bên.
Bởi vì chương trình tập luyện ngày hôm nay đã hoàn thành, Lộ Viễn Bạch bây giờ nằm trên ghế như cá muối khô cũng không ai cưỡng ép cậu đứng dậy nữa.
Tống Chiêu thấy đối phương mệt không chịu nổi liền tiến lên trước đưa Lộ Viễn Bạch một chai nước.
Lộ Viễn Bạch vì vừa luyện tập xong mặt đều đỏ bừng, đôi mắt hoa đào có chút tiếp nhận, hiển nhiên chưa hồi phục, một mặt đời không còn gì luyến tiếc nhìn Tống Chiêu.
Ý tứ vô cùng rõ ràng.
Tống Chiêu cùng bạn thuở nhỏ bên nhau nhiều năm như vậy, có thể hiểu được ý tứ trong mắt Lộ Viễn Bạch, sau đó nâng tay mở nắp chai, Lộ Viễn Bạch thấy vậy mới giơ tay đón lấy, tiếp đó ừng ực uống một hớp lớn.
Tống Chiêu thấy vậy đôi lông mày hơi nhếch, vội vàng giơ tay bóp yết hầu Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch trong mồm còn ngậm nước, phồng má tức khắc ngừng lại, một đôi mắt hoa đào vừa vô tội vừa không thể tin được nhìn Tống Chiêu.
Giống như đang nói, mày cái thằng con bất hiếu!
“… …” Tống Chiêu bất lực nhìn cậu, tận tình khuyên bảo, “Vừa vận động xong có ai uống như cậu, cũng không sợ nổ phổi sao!”
Vừa vận động xong không nên lập tức ngồi xuống, Lộ Viễn Bạch luyện xong bài cuối cùng mãnh nam huấn luyện viên kéo Lộ Viễn Bạch dạo phòng luyện tập một lúc, sao đó mới để Lộ Viễn Bạch nằm trên sofa.
Tống Chiêu nhìn Lộ Viễn Bạch, ngữ khi nghiêm túc giống như phụ huynh quản đứa con nghịch ngợm, “Nuốt từng ngụm xuống.”
Lộ Viễn Bạch nghe xong, phồng má gật gật đầu.
Tống Chiêu thấy vậy mới thả tay ra, trong lòng thầm mắng thằng nhóc ngu xuẩn, sau đó mới sang chỗ Lâm Mục bàn chuyện tối nay ăn gì.
Ba người họ vì nguyên nhân Lộ Viễn Bạch hay tụ tập một chỗ.
“Tối nay ăn gì?”
“Trung tâm thành phố có quán thịt nướng không tệ.”
“Bên thành Đông vừa mở một nhà hàng Nhật Bản, cơm cá kình ngâm trà cũng ăn được.”
“Hay là đi ăn món nhật trước, thịt nướng để làm món ăn đêm.”
Lộ Viễn Bạch một bên nghe tối nay ba người đó sẽ đi ăn món ngon gì, một bên nuốt từng ngụm nước vô vị trong miệng, giương mắt nhìn ba người không xa.
Ba người hiển nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt vô cùng nóng bỏng ở đằng sau, nhưng đều kiên trì không quay đầu nhìn.
Dù sao cho dù bọn họ thương xót thì Lộ Viễn Bạch cũng không thể ăn.
Cuối cùng Lộ Viễn Bạch mắt không thấy tâm không phiền, trên ghế sofa quay người đi, đưa mông về phía bọn họ.
Đoàn Dự khi tiến vào liền thấy Lộ Viễn Bạch quay lưng về phía anh nằm trên sofa.
Mãnh nam huấn luyện viên cùng Tống Chiêu đều theo Lộ Viễn Bạch vận động cả người ra đầy mồ hôi đều đã đi nhà tắm trong phòng luyện tập tắm rửa.
Lâm Mục thấy Đoàn Dự đi vào liền vội vàng đứng lên.
“Tổng giám đốc Đoàn ngài đến rồi.”
Đoàn Dự đáp một tiếng, ánh mắt vẫn luôn rơi trên bóng hình đơn bạc đang nằm trên sofa.
Bước lên phía trước xem, phát hiện người đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Đoàn Dự từ trên cao nhìn xuống gò má đỏ ửng của Lộ Viễn Bạch, sợi tóc đen tán loạn của đối phương dán vào trán.
“Em ấy còn phải giảm bao nhiêu cân nữa?”
Lâm Mục không nghĩ đến Đoàn Dự sẽ nói chuyện với anh ta, đầu tiên ngơ ngác một chút sau đó nói: “Khoảng sáu cân đến tám cân.”
Tính tính cũng gần mười cân, Đoàn Dự sau khi nghe thấy con số trong phút chốc nhăn mày.
Giai đoạn này mỗi ngày đi làm hay tan ca về Lộ Viễn Bạch đều qua ôm anh, hình dáng của đối phương rất đơn bạc, cũng không có bao nhiêu thịt, Lộ Viễn Bạch dáng người vốn đã cao, nếu như còn tiếp tục giảm nhiễu như thế, vậy thì chẳng phải chỉ còn lại xương.
Nhìn thấy Đoàn Dự nhăn mày, Lâm Mục liền biết vị tổng giám đốc này không hài lòng.
Nhưng cũng hết cách, Lộ Viễn Bạch là nghệ nhân là diễn viên, đây là một phần công việc của cậu, vì để đạt được tiêu chuẩn lên màn ảnh đẹp nhất, giảm cân là việc không thể tránh khỏi.
Đoàn Dự: “Không giảm thì sẽ như nào?”
Lâm Mục biết ngay đối phương sẽ hỏi như vậy, “Tổng giám đốc Đoàn đây là yêu cầu công việc, không thể không giảm, anh Viễn trước khi không mất trí nhờ cũng có tiêu chuẩn nhất định đối với công việc, vô cùng nghiêm túc, bây giờ anh Viễn cũng không có ý định từ bỏ.”
Lời này nói vô cùng khéo léo, sự thật cũng là như vậy, cho dù bọn họ không cưỡng ép Lộ Viễn Bạch giảm cân, tự bản thân Lộ Viễn Bạch cũng sẽ không qua được rào cản này tự mình luyện tập.
ở trong một không gian cùng Đoàn Dự luôn cho người ta một cảm giác áp bách khó hiểu.
Lâm Mục sau khi nói xong không dám ở lại nữa, dù sao Lộ Viễn Bạch cũng đã có người đón, anh ta ở đây cũng không có tác dụng gì, chân như bôi dầu vội vàng đi luôn.
Đoàn Dự đi đến bên cạnh Lộ Viễn Bạch, Lộ Viễn Bạch bởi vì quá một mỏi đang ngủ rất ngon, nhưng ngay khi Đoàn Dự giơ tay muốn đỡ cậu dậy, tức khắc từ trong giấc ngủ tỉnh dậy.
Lộ Viễn Bạch mệt mỏi mắt mở lim dim nhìn người trước mặt mới có chút tinh thần nói: “Vợ ơi em đến đón anh về nhà à.”
“Ừm.”
Đoàn Dự đáp nhẹ một câu, sau đó đưa tay muốn gạt tóc trước trán Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch tưởng rằng đối phương muốn đỡ cậu, ngay khi Đoàn Dự đưa tay qua liền đưa mặt vào lòng bàn tay Đoàn Dự, sức nặng của cả đầu đều áp lên tay Đoàn Dự.
Lộ Viễn Bạch đôi mắt lim dim nhìn Đoàn Dự.
Ngoài Lộ Vãn Phương ra, chỉ có Đoàn Dự đến đón cậu về nhà.
Tiếp đó Đoàn Dự chỉ thấy người trước mặt giống như một chú mèo nhìn anh, trên gương mặt trắng nõn dần gợi lên ý cười.
Đoàn Dự cảm thụ độ ấm trong lòng bàn tay, “Cười cái gì?”
Nhìn vợ yêu trước mắt, Lộ Viễn Bạch cảm thấy càng nhìn càng thích, cảm thấy đối phương đâu đâu cũng tốt, tiếp đó sợ làm mệt vợ yêu, hai má Lộ Viễn Bạch rời khỏi bàn tay đối phương.
“Chúng ta về nhà đi.”
Nói rồi Lộ Viễn Bạch từ trên sofa đứng dậy, nhưng vừa dậy chân lại không nhịn được run rẩy.
“Vợ ơi, em có thể đỡ anh một chút không?”
Đoàn Dự nhìn chân Lộ Viễn Bạch, giơ tay ra đỡ cánh tay trái của Lộ Viễn Bạch.
Bởi vì cả ngày luyện tập cường độ lớn, Lộ Viễn Bạch trong phút chốc cảm thấy cả người đau mỏi, cho dù hiện tại có Đoàn Dự đỡ cậu nhưng đứng lên đi lại vẫn vô cùng chậm chạp như ốc sên.
Chỉ đi ra khỏi phòng luyện tập đã mất mười phút.
Lộ Viễn Bạch đi từ từ chậm chạp, sau đó không biết nghĩ đến điều gì mở miệng hỏi: “Vợ ơi đợi sau này chúng ta già rồi, có phải cũng giống như vậy cùng đỡ nhau đi công viên tản bộ không.”
Đôi mắt Lộ Viễn Bạch tràn ngập ý cười nhìn Đoàn Dự, trong miệng là tương lai xa vơi của hai người.
Đoàn Dự nghe xong cúi mắt xuống, rất lâu không đáp lời, sau đó hai người lên xe về nhà.
Mặc dù vô cùng dày vò nhưng Lộ Viễn Bạch vẫn mỗi ngày đều đến phòng tập luyện quẹt thẻ lên phòng tập riêng, buổi sáng cũng không còn lề mề chậm chạp rời rường mà là mỗi ngày đều cố định chạy buổi sáng.
Sau hơn một tuần cả người gầy đi không ít.
Hôm nay là ngày đi bệnh viễn gỡ thạch cao, Lộ Viễn Bạch biết Đoàn Dự còn công việc bận rộn, sợ bản thân làm phiền Đoàn Dự liền không nói cho Đoàn Dự mà là cùng quản lý Lâm Mục cùng đi bệnh viện.
Bác sĩ tháo bột trên tay Lộ Viễn Bạch xuống, “Hồi phục rất tốt, nhưng trong thời gian gần cũng không được dùng tay phải nâng vật nặng, thường nâng thì có ích cho việc hồi phục, nhưng phải xem đúng thời gian.”
Đầu tóc lông xù của Lộ Viễn Bạch gạt gật, sau đó đi ra bệnh viện.
Trên đường đến phòng tập luyện, Lộ Viễn Bạch thả lỏng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tiếp đó chú ý đến cái gì đó, “Lâm Mục dừng xe ở đây.”
Lâm Mục nghe thấy thì dừng xe lại bên đường, “Anh Viễn muốn mua gì sao?”
Lộ Viễn Bạch gật đầu, sau đó xuống xe đi vào một cửa hàng thú cưng bên đường.
Thời gian cậu phải đi không ngắn, muốn cho Đoàn Dự môt vật để tưởng niệm.
Tiếng chuông đáng yêu trước cửa hàng thú cưng vang lên,
Lộ Viễn Bạch vừa tiến vào cửa hàng thú cưng liền đối mắt ngay với chú chó Corgi.