Nhã Hân nằm gục trong lòng anh, Thương Ngạn Thần âu yếm vuốt ve tấm lưng trần nhẵn nhụi của cô. Rồi thi thoảng lại liếc nhìn cô gái đang nằm trong lồng ngực mình.
Anh nở một nụ cười hạnh phúc, khàn giọng nói “Hân Hân anh yêu em!” Nói xong anh không kiềm chế được lại hôn khắp mặt cô không bỏ qua một chỗ nào!
Nhã Hân khó chịu uể oải mà đẩy anh ra, trách móc “Có ai yêu kiểu như của anh không? Em cầu xin anh đến lạc cả giọng mà anh vẫn không tha”
Thương Ngạn Thần bật cười vì độ đáng yêu của cô “Chuyện này đâu thể trách anh được! Tại em quá xinh đẹp, quyến rũ lên anh mới không kiềm chế được bản thân mình ấy chứ.”
Nhã Hân thật sự cạn lời, cứ mỗi lần cô định trách móc anh là y như rằng anh lại kiếm cớ che đậy bản thân mình vô tội.
Thương Ngạn Thần ghé sát vào tai cô thì thầm “Có phải ngực của em to hơn trước rồi không? Rất vừa tay anh!”
Nhã Hân xấu hổ liếc mắt cảnh cáo anh “Anh câm miệng lại cho em. Đồ không biết xấu hổ!” Cô không thương tiếc mà cắn mạnh vào ngực anh, hằn trên đó một hàm răng đều tăm tắp của cô.
“Aaaa! Hân Hân sao em ra tay ác quá vậy!” Anh vừa đau vừa kích thích kêu lên. Thương Ngạn Thần không đẩy cô ra anh mặc cho cô muốn cắn chỗ nào thì cắn. Coi như đây cũng là dấu ấn của riêng cô đặt trên cơ thể anh.
“Đáng đời!” Nhã Hân không nặng không nhẹ buông ra một câu.
Thương Ngạn Thần vẫn không bớt tò mò về ngực của cô, anh lại hỏi tiếp “Hai năm nay em ăn gì mà ngực to thế”
“Anh…” Nhã Hân thật sự muốn đập cho Thương Ngạn Thần một cái mà. Anh có thể bớt vô liêm sỉ như thế được không. Hỏi những câu ngu ngốc như vậy thật khiến cô xấu hổ mà không biết phải trả lời anh như thế nào mà.
“Ăn bưởi hả?”
“Bưởi cái đầu anh ý! Anh cút đi” Nhã Hân dùng chân đạp mạnh Thương Ngạn Thần ngã xuống giường, cô dùng chăn che kín người mình lại.
Thương Ngạn Thần không làm khó cô nữa anh đứng dậy nhặt quần áo dưới đất lên đi vào nhà tắm. Tắm rửa xong anh đi ra ngoài đã thấy Nhã Hân ngủ thiếp đi! Chắc vừa rồi cô bị anh làm cho quá sức nên mệt mà thiếp đi rồi.
Anh ra ngoài chuẩn bị đồ ăn để sau khi cô tỉnh lại đói sẽ có đồ ăn luôn.
Thương Ngạn Thần hì hục ở trong bếp nấu đồ ăn, tự dưng chuông cửa reo lên. Anh đi ra ngoài mở cửa thì thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc quý phái sang trọng đang đứng trước cửa nhà mình.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây!” Thương Ngạn Thần ngạc nhiên, sao mẹ lại đến đây?
“Sao tao lại không thể đến đây! Mày dấu con hồ ly tinh nào trong nhà phải không mà mấy tháng nay không về nhà.”
“Mẹ nói gì vậy hồ ly tinh nào?”
“Mày còn giảo biện, tao nghe trợ lý của mày nói hết rồi. Mày ở lại đây để theo đuổi con hồ ly tinh đó mà bổ bê công việc. Chẳng lẽ mày quên Nhã Hân rồi sao, mày không cảm thấy mày làm như vậy là có lỗi với con bé hay sao? Hả! Mày trả lời tao đi thằng nghịch tử này! Tao phải thay Nhã Hân đánh chết mày” Cẩn Tuyết Như rất tức giận khi bà biết tin con trai mình bỏ công việc vì một người phụ nữ bà đã nhanh chóng kêu người đặt vé may bay đến đây.
Thương Ngạn Thần khó hiểu khi không biết chuyện gì mà mẹ mình lại nổi nóng như thế “Mẹ à! Mẹ bình tĩnh chút đi…”
“Mày nghĩ tao bình tĩnh được à?” Anh chưa nói hết câu đã bị mẹ anh tạt cho một gáo nước lạnh.
Thương Ngạn Thần thở dài “Mẹ vào trong nhà đi dù sao đi đường xa chắc rất mệt rồi để con rót cho mẹ ly nước”
Thẩm Huy bên kia thì lo lắng mới sáng sớm đến công ty đã bị phu nhân chặn lại hỏi chuyện liên quan đến tổng giám đốc. Anh kể hết cho phu nhân nghe nhưng lại quên nói tên của Nhã Hân ra cho phu biết biết. Thế là phu nhân hùng hổ tức giận kêu cậu đặt vé máy bay ngay trong buổi sáng ngày hôm nay cho bà…
Thương Ngạn Thần rót cho bà một ly nước “Mẹ uống đi!”
Cẩn Tuyết Như cũng không từ chối bà nhận ly nước từ tay anh uống một hơi hết sạch. Bây giờ bà mới để ý là xon trai mình đang đeo tạp dề nấu ăn.
Cẩn Tuyết Như há hốc mồm chỉ tay vào anh “Mày…mày còn vì người phụ nữ đấy mà đích thân xuống bếp. Đến mẹ mày còn chưa được ăn món ăn do chính tay mày nấu mà mày lại vì con hồ ly tinh kia…”
Thương Ngạn Thần đau đầu nhìn mẹ mình trách mắng mà không hề cho anh cơ hội giải thích.
“Trên người mày dính gì thế kia! Là con hồ ly tinh kia cắn mày phải không? Thế chắc chắn nó vẫn còn ở đây.” Bà đang định đứng dậy đi tìm cô gái kia thì Thương Ngạn Thần đã nhanh chóng giữ bà lại.
“Mẹ à! Cô ấy đang nghỉ ngơi, chờ cô ấy tỉnh lại thì mẹ tính sổ sau được không?”
“Mày giỏi rồi, mày vì con nhỏ đó mà cầu xin mẹ mày. Tao thật muốn biết con hồ ly tinh đấy có khuôn mặt như thế nào mà quyến rũ được mày.” Cẩn Tuyết Như lại ngồi xuống bà trước giờ không bao giờ tự ý làm phiền người khác để gây sự. Nên đành chờ cô gái kia tỉnh bà mới hỏi chuyện.
“Mày quỳ xuống đến khi con hồ ly tinh kia tỉnh thì thôi!”
“Mẹ! Mẹ nghe con giải thích đã…cái người mà mẹ cứ liên tục gọi là hồ ly tinh là…”
“Là gì? Là tình nhân của mày, hay sắp là vợ của mày hả? Không nói nhiều quỳ xuống cho tao!”
Lại một lần nữa Thương Ngạn Thần chưa khịp giải thích đã bị mẹ của anh chặn cửa miệng. Anh đành im lặng mà quỳ xuống trước mặt bà.