Thương Ngạn Thần kéo cô vào trong phòng bếp nhẹ nhàng kéo ghế ra. Ý bảo cô ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh nấu xong.
Bóng lưng anh cao lớn một mình đứng trong gian bếp nhỏ thành thạo chuẩn bị mọi thứ từ rửa rau, thái thịt đều rất điêu luyện.
Thương Ngạn Thần mặc sơ mi, quần âu, đứng bên tủ bếp, ống tay áo sơ mi xắn lên trên để lộ ra cánh tay rắn chắc.
Thời gian cứ trôi qua, trong suốt những ngày tháng sống chung với anh trước khi kết thúc hợp đồng hôn nhân đó, cô không ngờ anh lại biết nấu ăn. Đây là lần đầu tiên cô tận mắt thấy một người đàn ông cao cao tại thượng đứng trên vạn người lại tự mình xuống bếp chuẩn bị thức ăn cho cô.
Nhã Hân nhìn chằm chằm từng động tác của anh. Không biết anh là người đàn ông có sức hút gì mà chỉ nấu ăn đơn giản thôi mà anh cũng rất đẹp trai.
Thương Ngạn Thần lướt qua thấy anh mắt của cô nhìn anh mà không chớp mắt. Khoé môi anh cong lên một nụ cười, giọng ấm trầm khàn vang lên
“Em có muốn lại đây giúp anh không?”
Nhã Hân vẫn cứ nhìn anh mà không trả lời.
Thương Ngạn Thần một lần nữa gọi tên cô
“Hân Hân!”
Không biết bị anh gọi đến hay ma xui quỷ khiến mà cô đứng dậy đi đến muốn giúp anh nấu cơm.
Thương Ngạn Thần hỏi “Em muốn giúp anh à?”
Nhã Hân trả lời “Ừm! Em đói rồi hai người làm sẽ nhanh hơn”
“Vậy em rửa rau giúp anh đi”
Nhã Hân vâng lời ngoan ngoãn đi rửa rau. Rủa rau xong rồi cô cũng không còn việc latej vặt gì để làm nữa liền đứng bên cạnh, mở tủ lấy tất cả các hũ gia vị xuống phân chia ra. Ví dụ như anh cần muối thì cô sẽ đưa muối cho anh. Món kho thì cần đường và chút mắm thì cô sẽ lấy mắm, đường đưa cho anh.
Món xào thì cần xì dầu nhưng chai xì dầu để quá cao, Nhã Hân với mãi không tới. Thương Ngạn Thần nhìn thấy cô không tới thì liền đi ra đằng sau cô, anh vây cơ thể nhỏ nhắn của cô lại, với tay lên lấy chai xì dầu xuống.
Nhã Hân ngoảnh mặt lại thì chạm trúng vào vòm ngực rắn chắc của anh. Cô ngước mắt lên thì thấy Thương Ngạn Thần tà mị cười, nụ cười rất yêu nghiệt khiến cho cô đỏ mặt mà đẩy nhẹ anh ra.
“Sắp…sắp cháy rồi kìa! Em không muốn ăn món khét đâu”
Thương Ngạn Thần nhìn khuôn mặt lúng túng của cô thì lồng ngực anh phập phồng phát ra tiếng cười. Bàn tay to lớn của anh lại một lần nữa véo nhẹ má của cô như đang nựng em bé “Yên tâm, anh sẽ khôbg phải để cho vợ tương lai của mình ăn món khét đâu”
Nhã Hân nhanh chóng phản đối “Ai là vợ tương lai của anh chứ? Em còn chưa có đồng ý cho anh một cơ hội đâu đấy!”
“Được! Được…tại em quá mê người làm anh không kiềm chế được mà chỉ muốn giữ em ở bên cạnh mình mãi thôi!”
“Thương Ngạn Thần! Anh có thể đứng đắn một chút được không?” Nhã Hân quát lên, lúc này cô thật sự bị Thương Ngạn Thần làm cho mặt của cô đỏ như trái cà chua.
Thương Ngạn Thần buông cô ra rồi lại chỉnh tề nấu ăn tiếp lần này anh không trêu chọc cô nữa, nên đồ ăn rất nhanh đã nấu xong.
Đồ ăn trên bàn tất cả đều là do một tay Thương Ngạn Thần nấu, có một món nước ba món sào và hai món kho tổng cộng là sáu món. Có rau, có thịt đầy đủ chất dinh dưỡng. Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên bàn.
“Em thử xem hợp khẩu vị không?” Thương Ngạn Thần gắp cho cô một miếng sườn nhiều thịt.
Nhã Hân cũng không từ chối sự nhiệt tình của anh cô đưa lên miệng thưởng thức. Sườn sào chua ngọt gia vị rất hài hoà, rất ngon không quá ngọt cũng không quá mặn nói chung món ăn này rất hợp khẩu vị của cô.
Anh nhìn cô ăn ngon miệng như vậy thì cũng gắp cho cô mấy món khác. Nhã Hân ăn món nào đều cũng cảm thấy rất ngon, hình như đều không bị ngấy dầu mà cô ăn được rất nhiều.
Cô tò mò không biết anh biết nấu ăn từ bao giờ “Anh biết nấu ăn từ bao giờ? Sao tôi chưa thấy anh nấu ăn bao giờ vậy!”
“Đây là lần đầu tiên anh nấu”
Nhã Hân ngạc nhiên “Lần đầu tiên?”
“Ừm! Là lần đầu tiên anh nấu cho một người con gái. Đến mẹ anh cũng chưa từng được ăn món anh nấu đâu. Em chính là người đầu tiên đấy!”
Ý anh nói thế thì đây là lần đầu tiên anh nấu cho một người phụ nữa sao? Mà người phụ nữ đấy không ai khác chính là cô.
“Vậy anh biết nấu ăn từ khi nào vậy?”
“Từ khi mười lăm tuổi ba mẹ anh đã đưa anh đến nơi huấn luyện để tự lập, anh tự mình nấu cơm, tự mình giặt quần áo những việc gì đều phải tự mình làm hết nên lâu ngày cũng thành thói quen”
Nhã Hân không ngờ cách dạy con cái của ba mẹ anh lại khắt khe như vậy. Thảo nào anh luôn lạnh lùng với tất cả mọi người, trước kia cô cũng rất sợ khi phải đối mặt với anh.
Thương Ngạn Thần thấy Nhã Hân nhìn chằm chằm anh lại hỏi “Em còn sợ anh không?”
“Không!”
“Vậy trước kia thì sao?”
“Có…có chút…!”
Thương Ngạn Thần bật cười đưa tay ra định xoa đầu cô, nhưng Nhã Hân lại tưởng anh định làm gì mình nên liền tránh cái đụng chạm đó của anh.