Ở trên xe lúc này Nhã Hân gào thét đến khản cả giọng nhưng Thương Ngạn Thần vẫn nhất quyết không thả cô xuống xe. Vẻ mặt đầy oán trách và khó chịu, cộng thêm vừa rồi lúc bị vác lên xe trước mặt bao nhiêu người như vậy càng làm cô cảm thấy vừa tức, vừa xấu hổ.
“Thương Ngạn Thần anh điếc sao? Tôi không muốn ngồi xe của anh, anh mau thả tôi xuống!”
Thương Ngạn Thần liếc qua gương chiếu hậu nhìn người con gái đang ngồi đằng sau xe hậm hực mắng mình. Người đàn ông nhìn cô với vẻ mặt giận dữ kia, đôi mắt sâu của anh đột nhiên tối sầm đi.
Nhã Hân còn đang định nổi nóng nói gì đó, nhưng thấy trong mắt anh dường như còn nhiều tức giận hơn mình, gần như chỉ muốn nuốt chửng bóng hình mình trong mắt mình thì cô lập tức im bặt…không dám làm ầm ĩ trong xe nữa mà cô ngồi ngoan ngoãn như một đứa trẻ vừa bị phụ huynh bắt gặp ra ngoài ăn cùng với bạn trai.
Nhã Hân nhìn gương mặt không cảm xúc đang nhìn cô chằm chằm của anh qua gương chiếu hậu thì liền lập tức né tránh ánh mắt anh.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh Thương Ngạn Thần thì vẫn dữ khuôn mặt lạnh như băng không nói một lời nào mà chỉ chuyên tâm lái xe.
Nhã Hân chỉ cần ngẩng mặt lên là lọt thỏm vào cặp mắt đen tối u ám vừa sâu thẳm và nóng bỏng của anh. Ánh mắt dường như tỏa ra một lực hút, hút người ta vào biển sâu phẳng lặng, không có đường nào trốn thoát.
Cô không nhịn được nữa đành hậm hực lên tiếng “Anh định đưa tôi đi đâu?”
Thương Ngạn Thần vẫn cực kì chuyên tâm lái xe, giọng anh thờ ơ có chút lạnh nhạt trả lời lại cô “Về nhà!”
Nhã Hân nhìn ra ngoài thì đây không phải là đường về nhà của cô “Về nhà! Tôi sẽ không về nhà anh. Anh mau thả tôi xuống xe!”
Thương Ngạn Thần không nói gì mặc kệ cô ồn ào ầm ĩ anh vẫn lái xe đưa cô đến nhà của mình.
Đến nơi Thương Ngạn Thần mở cửa xe ra rồi vòng qua đằng sau kéo Nhã Hân đang ở trên xe xuống.
Nhã Hân vùng vằng nhất quyết không định bước chân vào nhà của anh “Thương Ngạn Thần…thả tôi ra…aaaa…!”
Cô vùng vẫy cũng chỉ là vô vọng anh bế ngang cô lên đạp cửa đi vào nhà mình.
Ngôi nhà có kích thước khá rộng đầy đủ sân vườn rộng lớn, phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ tất cả đều chỉn chu sạch sẽ. Đây là một ngôi nhà đơn giản mà trước đó anh đã kêu Thẩm Huy mua cho mình. Từ đây cách nhà cô cũng không xa đi xe chỉ mất tầm 5-10 phút là tới.
Vào đến cửa Thương Ngạn Thần thả cô xuống rồi ép Nhã Hân vào góc tường không cho cô chốn thoát.
Dường như anh rất tức giận, anh năng cằm cô lên ép cô phải đối diện với mặt anh
“Có phải anh nói em không nghe lời anh phải không hả?”
“Tôi và anh ấy là bạn bè tại sao lại không được gặp” Nhã Hân vì đối diện với khuôn mặt lạnh lùng không có bất kì cảm xúc nào của Thương Ngạn Thần cô cảm thấy cực kì sợ hãi.
“Cậu ta càng không được gặp, em không biết Tư Dạ Hoằng có tình cảm với mình sao mà em còn thân mật hẹn hò riêng tư với cậu ta như vậy”
“Anh nói cái gì vậy? Bằng chứng đâu mà anh kêu chúng tôi hẹn hò. Mà chúng tôi có hẹn hò với nhau thì đã sao, thân mật với nhau thì đã sao. Trai chưa vợ gái chưa chồng chúng tôi hẹn hò cũng là chuyện bình thường, anh có quyền gì mà xen vào cuộc sống riêng tư của chúng tôi.”
Thương Ngạn Thần dường như đã bị Nhã Hân làm cho tức đến cực điểm, bàn tay to lớn của anh nắm chặt lại gân xanh nổi lên. Anh không kiềm chế được cơn tức giận của mình mà vung nắm đấm, đấm thẳng vào tường.
Nhã Hân hoảng sợ vì cú đấm vừa rồi của Thương Ngạn Thần nó rất mạnh. Từng khớp ngón tay của anh cũng đã rỉ máu vì cú đấm mạnh mẽ vừa rồi.
Nhã Hân lấy tay che miệng “Anh…”
Thương Ngạn Thần khống chế lửa giận trong lòng mình, anh đưa bàn tay to lớn đang có vết thương của mình lên chạm vào gò má trắng mịn của cô. Trán anh cụng nhẹ vào giương mặt đầy sợ hãi của cô.
“Hân Hân của anh, coi như anh quỳ xuống xin em đừng qua lại với Tư Dạ Hoằng nữa được không? Em biết không? Hân Hân em cứ gần gũi với đám con trai trẻ tuổi hơn anh, vui vẻ cười nói với bọn họ là trong lòng anh liền không nhịn được mà chỉ muốn chạy lại kéo em về trong lòng anh mà giấu đi.”
Khuôn mặt u buồn của anh ngước lên nhìn Nhã Hân đầy dịu dàng và quyến luyến, giọng anh thâm tình lại nói tiếp “Em biết hôm nay khi anh nhìn thấy em đi ăn cùng với Tư Dạ Hoằng anh cảm thấy như thế nào không? Anh thật sự rất hối hận vì hai năm trước mình đã không đối xử thật tốt với em, để em rời đi mà không ngăn cản lại. Trong hai năm này anh đã cho người tìm em khắp nơi mà không hề biết bất kì một tin tức gì liên quan đến em. Nhiều lần anh đã chạy đến biệt thự của Tư Dạ Hoằng để hỏi cậu ta xem giấu em ở đâu? Nhưng câu trả lời của cậu ta chỉ có một là “tôi không biết cậu đang nói gì?” Dường như lúc đấy anh thật sự mất hi vọng rằng mình sẽ không bao giờ tìm thấy được em nữa…”
Nhã Hân hoàn toàn không muốn nghe nữa! Cô lấy hai tay bịt tai mình lại.