Nụ hôn của Thương Ngạn Thần dành cho cô càng ngày càng nóng bỏng triền miên làm tan chảy tảng băng và sức chống cự trong lòng cô như vừa rồi cứ thế dây dưa mãi không buông tha cho cô. Chỉ một nụ hôn môi lưỡi bình thường khiến cho Nhã Hân dường như mất lý trí mà cuốn theo vì nụ hôn của anh.
Nụ hôn nóng bỏng của anh dần trượt theo khuôn mặt trắng nõn lan xuống cổ rồi không chút do dự tiếp tục hướng xuống xương quai xanh.
Cho đến khi anh đột nhiên mút mạnh vào xương quai xanh của cô, vừa đau vừa kích thích, Nhã Hân khẽ rên lên một tiếng
“Ư…!”
Hai tay cô gắt gao bấu chặt lấy ga gường, nức nở nói “Đừng! Thương Ngạn…Thần ở đây không được! A…”
Thương Ngạn Thần nhìn cô với vẻ mặt đáng thương, anh vùi mặt vào cần cổ trắng ngần của cô thì thầm “Nhã Hân anh thật sự rất nhớ em, yêu em. Em biết không gặp được em anh vui mừng đến cỡ nào? Nhưng em lại hết lần này đến lần khác tránh xa anh, làm anh tức giận. Trên đời này cũng chỉ có em mới dám đối xử với anh như thế.” Anh vừa nói bàn tay to lớn của anh đã luồn vào trong áo của cô tìm lấy nơi đầy đặn nhất mà nắn bóp.
Nhã Hân rùng mình, lúc này mới tỉnh táo lại cô dùng hết sức đẩy anh ra khỏi người mình.
Nhưng với sức của cô thì hoàn toàn là vô hiệu hoá đối với anh. Anh quá mạnh, Nhã Hân bị Thương Ngạn Thần làm càn trên người cô cắn răng nức nở, mắt cô đục ngầu ai oán nhìn trần nhà cố nén nước mắt trong lòng, giọng cô lạnh lùng nói: “Thương Ngạn Thần anh đừng để tôi phải hận anh”
Khi Thương Ngạn Thần nghe được câu nói đó anh mới dừng những hành động của mình lại.
“Anh xin lỗi! Những gì anh vừa nói hoàn toàn là sự thật. Nhã Hân em phải tin anh…”
Nhã Hân bây giờ hoàn toàn không muốn nghe bất kì một từ nào nữa. Cô nhanh chóng đẩy anh ra, chỉnh lại quần áo rồi bước xuống giường.
Thương Ngạn Thần nhìn thấy hành động lúc này của cô thì anh mới biết bản thân mình vừa rồi cầm thú tới cỡ nào.
“Nhã Hân! Anh…”
Nhã Hân không thèm quay đầu nhìn anh, cô mở thẳng cửa đi ra ngoài. Lúc đóng cửa xem ra cô rất tức giận lực đóng cũng không hề nhẹ nhàng một chút nào
“Rầm!”
Thương Ngạn Thần ngồi trên giường nhìn cánh cửa bị cô đóng một cách không tiếc. Trong lòng anh rất hỗn độn anh đưa tay lên vò đầu bứt tóc.
Thương Ngạn Thần rốt cuộc vừa rồi mày lại làm cô ấy tổn thương nữa rồi!
Từ buổi sáng ngày hôm đó ở bệnh viện Nhã Hân không đến chăm sóc cho Thương Ngạn Thần nữa.
Thương Ngạn Thần cứ ở bệnh viện chờ cô đến nhưng đều không thấy một chút tin tức gì của Nhã Hân. Vì cô không đến chăm sóc cho anh nữa lên anh ở viện bệnh đúng được ba ngày rồi rời đi trong sự nhắc nhở của bác sĩ.
Việc đầu tiên khi anh rời khỏi bệnh viện là đi tìm Nhã Hân. Đi đến tiệm hoa không thấy cô mở cửa, anh lại đi đến nhà cô. Anh bấm chuông vẫn không thấy ai mở cửa…
Thương Ngạn Thần cầm điện thoại nên lúc này thì thấy vệ sĩ gửi một hình ảnh. Trong hình ảnh thì thấy cô đang dùng bữa với một người đàn ông, nhìn qua tấm ảnh trông cô rất vui vẻ, nụ cười kia của cô anh chưa bao giờ nhìn thấy khi cô đứng trước mặt anh. Vậy mà cô lại cười tươi như vậy với tên đàn ông kia.
Thương Ngạn Thần cau mày nhìn người đàn ông đối diện cô không ai khác chính là Tư Dạ Hoằng bạn thân của anh. Không ngờ cậu ta lại dám dấu anh chuyện của Nhã Hân. Thì ra hai năm trước cũng chính tay Tư Dạ Hoằng đem dấu Nhã Hân đi mà không có một tin tức gì. Đúng là phán đoán của tôi không sai mà.
Thương Ngạn Thần nắm chặt nắm đấm trong lòng không ngừng chửi rủa Tư Dạ Hoằng “Cậu được lắm! Thì ra hai năm nay hai người thường xuyên qua lại với nhau, không ngờ mối quan hệ của hai người đã trở lên thân thiết tới như vậy rồi”
Anh không chịu nổi khi Nhã Hân thân mật với người đàn ông khác trước mặt anh. Thương Ngạn Thần lập tức nhắn tin hỏi vệ sĩ địa chỉ mà hai người họ đang dùng bữa. Đầu dây bên kia, vệ sĩ nhanh chóng gửi địa chỉ qua tin nhắn cho Thương Ngạn Thần.
Anh nhanh chóng lên xe dùng tốc độ nhanh nhất phi băng băng trên đường, chẳng mấy chốc đã lái xe đến nơi hai người đang dùng bữa.
Lửa giận trong lòng càng lúc càng lên cao, anh không nhịn được liền đi thẳng đến nơi hai người đang vui vẻ dùng bữa.
“Tổng giám đốc Tư cũng ở đây sao?” Anh đi đến liền tự nhiên thoả mái kéo ghế bên cạnh cô ra ngồi xuống.
Tư Dạ Hoằng nhìn thấy Thương Ngạn Thần có mặt ở đây thì thoáng có chút bất ngờ. Không ngờ nhanh thế mà cậu ta đã tìm thấy Nhã Hân sống ở đây rồi, trong lòng Tư Dạ Hoằng thoáng hiện lên một chút lo lắng…lần này Thương Ngạn Thần chắc chắn sẽ cướp Nhã Hân trở về bên cạnh mình. Trong hai năm qua Nhã Hân chưa từng mở lòng với bất kì ai kể cả anh lên lần này có sự xuất hiện của Thương Ngạn Thần anh cực kì có chút khẩn trương.
Nhã Hân nhìn hành động của anh thì vô cùng khó chịu. Còn Tư Dạ Hoằng cũng rất ung dung mà đáp lại “Thật trùng hợp cũng gặp cậu ở đây”
Thương Ngạn Thần cười khẩy “Không trùng hợp tôi mới bắt gặp cậu hẹn vợ của tôi ra ngoài ăn như vậy, thật không ngờ Tư tổng lại có thủ đoạn thâm sâu như vậy. Đi ăn cùng vợ người khác không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Vợ “cũ” chứ có phải vợ của cậu đâu! Cậu lên sửa lại câu vừa rồi thì vẫn tốt hơn” Anh đặc biệt nhấn mạnh chữ “cũ”
Tư Dạ Hoằng rất bình tĩnh anh không nhìn Thương Ngạn Thần mà ung dung cắt miếng bò beef steak ra thành từng miếng vừa ăn đưa cho Nhã Hân.
“Cảm ơn anh!” Nhã Hân cầm lấy nhẹ nhàng cảm ơn.
Thương Ngạn Thần nhìn liền không chịu nổi, lấy đĩa beef steak từ tay Nhã Hân đặt sang chỗ mình
“Cảm ơn Tư tổng đã nhọc lòng rồi!” Nói xong anh liền gắp một miếng lên ăn.
“Anh…” Nhã Hân hậm hực không nói lên lời.