Khi chiếc váy ngủ của Nhã Hân bị Thương Ngạn Thần vén lên gần hết cô mới chớt nhận ra hoàn cảnh của bản thân mình bây giờ. Hai người đang ngồi trên sofa làm loại chuyện này, trước mặt còn có vô số những người phụ nữ đang nô đùa trổ tài nấu nướng của mình cho anh thưởng thức, cô không thể để bản thân giống như người phụ nữ lúc sáng làm trò cười cho người khác được.
Nhã Hân bất giác rùng mình, từ đầu cho tới giờ. Anh muốn ép cô phải nhục nhã đến bước đường cùng như vậy mới khiến cho anh hài lòng sao?
Cánh tay rắn chắc của Thương Ngạn Thần siết chặt vòng eo thon gọn của cô, hơi thở nguy hiểm của anh luẩn quẩn bên tai cô.
Thương Ngạn Thần luôn luôn khiến cô không thể quay đầu lại, cũng không có đường để quay trở lại. Anh luôn ích kỷ như thế, ích kỷ đến mức không thèm quan tâm tới cảm nhận của cô, cũng không thèm để ý đến thực tế hai người đang trong hoàn cảnh nào mà anh có thể hành động thô lỗ như vậy.
Nhã Hân biết bản thân mình đang trong giai đoạn hợp đồng, nếu hợp đồng chưa kết thúc thì cô vẫn sẽ là vợ của Thương Ngạn Thần mặc cho anh hành hạ, sỉ nhục có khi là tổn thương cô.
Cô càng trốn tránh sẽ chỉ làm cho người đàn ông này càng có ham muốn tấn công mạnh mẽ hơn, trở nên cuồng dã hơn vì anh có thói quen khống chế người khác. Thương Ngạn Thần trước giờ chưa thua dưới tay bất kì kẻ nào, kể cả việc công lẫn đời tư, anh luôn nắm giữ kiểm soát toàn bộ mọi thứ trong tay. Nên việc Thương Ngạn Thần muốn huỷ hoại cô dễ như ăn cháo…
Bàn tay to lớn của Thương Ngạn Thần cứ thế mà làm càn trên da thịt trắng mịn của Nhã Hân. Chuyển động một cách đầy tự do trên thân thể của cô, bàn tay của anh như có một loại ma thuật nào đó, anh lướt đến đâu là làn da của cô lại ửng hồng đến đó.
Bàn tay của anh nhẹ nhàng nghịch ngợm trên mái tóc dài của cô, thi thoảng anh còn cuốn vài lọn tóc đưa lên mũi ngửi. Hương thơm của cô không một loại nước hoa nào sánh bằng.
Sự cám dỗ của Thương Ngạn Thần khiến cho Nhã Hân cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo và ngang tàng khi ở cạnh anh.
“Cô dùng loại nước hoa gì?” Giọng điệu lạnh như băng của anh thổi vào tai cô. Khiến Nhã Hân bất giác mà cụp vai xuống khẽ run lên.
“Tôi…tôi không dùng nước hoa, tôi chỉ dùng sữa tắm…!”
Hơi thở đàn ông nồng đậm quanh quẩn trong hơi thở của Nhã Hân càng khiến cô cảm thấy hỗn loạn và choáng váng, bầu không khí ái muội bao vây lấy hai người…
Bên tai cô vang lên tiếng cười nhẹ, thân hình cường tráng của anh cũng bao trọn lấy người Nhã Hân, tạo nên một tư thế đầy mờ ám.
Bàn tay của Thương Ngạn Thần lần nữa mang theo luồng nhiệt khẽ di chuyển trên da thịt Nhã Hân. Đầu ngón tay anh di chuyển tới đâu thì từng tấc da thịt đều bị kích thích tới run lên…
Thương Ngạn Thần kéo vạt váy của Nhã Hân lên đến đùi rồi ngông cuồng luồn tay vào giữa hai chân cô, nơi tư mật ấm áp đã hoàn toàn bị anh đụng chạm xâm chiếm. Ngón tay anh chuyển động như thể đang giày vò cô vậy.
Anh điên rồi sao? Ở đây là đâu chứ sao anh có thể làm loại chuyện này đối với cô ngay ở đây được.
Sự động đậy của cô càng khiến đôi mắt Thương Ngạn Thần toát ra sự khác lạ, anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Hành động này của cô khiến tôi hiểu ý cô là đang muốn tôi nhanh chóng thoả mãn cô và muốn tôi hành động nhanh hơn đúng chứ?”
Đây chính là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể mỗi người phụ nữ mà Thương Ngạn Thần từ một ngón tay rồi dần đưa cả hai ngón tay vào giữa chân cô, tùy ý mà chà đạp, mà hành hạ cô. Hai ngón tay của Thương Ngạn Thần không ngừng chuyển động làm cô không kìm chế được mà khép chặt chân lại.
Nhã Hân không khỏi khó chịu khẽ kêu thành tiếng…
“Cầu xin anh…đừng ở đây mà!” Nhã Hân vừa cầu xin vừa khép chân lại để tránh sự chà đạp của anh giữ nơi tư mật của cô.
Trong hoàn cảnh này cô vẫn còn phải giữ cho mình một chút liêm sỉ. Ở trước mặt chỉ cần có một người phụ nữa nghoảnh mặt lại là thấy cô và Thương Ngạn Thần đang ân ái và làm loại chuyện bẩn thỉu. Nhưng rất may không có ai để ý đến hai người bọn họ nên Thương Ngạn Thần cứ thế mà tuỳ ý chà đạp lên sự tôn nghiêm cuối cùng của cô.
Thương Ngạn Thần cau mày ra lệnh “Nếu cô không muốn những người trước mặt biết thì ngoan ngoãn mở chân ra”
Nhã Hân trừng mắt nhìn Thương Ngạn Thần không ngờ anh lại dùng cách này để đe doạ cô
“Còn không mau tách chân ra chẳng lẽ cô lại muốn cho tất cả những người kia xem cô rên rỉ dưới thân tôi như thế nào sao? Nếu cô muốn thế tôi cũng rất sẵn sàng phối hợp cùng với cô.” Giọng nói của anh không mấy phần là cuồng vọng mà toàn là những lời nói khó nghe ép cô phải phục tùng làm theo lời anh.