Bốn năm sau…
Chẳng mấy chốc cậu bé Thương Hạo Hiên đã được ba tuổi rưỡi, cậu bé lớn lên trông rất đẹp trai tất cả đều được thừa hưởng vẻ đẹp từ Thương Ngạn Thần.
Cậu bé rất được cụ nội và ông bà nội rất yêu thương, nhưng lại suốt ngày làm cho Thương Ngạn Thần tức giận vì cái tội nghịch ngợm, không chịu nghe lời anh. Luôn bám dính lấy vợ anh, điều đó làm cho anh cảm thấy rất bực mình. Từ khi có Thương Hạo Hiên chuyện sinh hoạt của vợ chồng anh giảm trầm trọng, cứ mỗi lần anh chuẩn bị ăn thịt được cô là cậu bé thường chạy vào phá đám. Khiến cho Thương Ngạn Thần tức điên lên, mà từ khi có con Nhã Hân thường dành thời gian cho con nhiều hơn cả cho anh…
“Thương Hạo Hiên con quay lại đây ngay cho ba! Ba đã nói con bao nhiêu lần là không được vào trong phòng của ba mẹ nghịch nữa mà con không nghe lời sao hả?”
Cậu bé liền chạy xuống dưới nhà tìm người cứu trợ “Mẹ! Mẹ ơi ba đánh con”
Thương Hạo Hiên liền chạy đến chỗ Nhã Hân rồi ngoan ngoãn ngồi trên đùi cô, khuôn mặt bé con nhỏ nhắn đáng yêu nũng nịu trong lòng cô “Mẹ ơi ba đánh con!”
Thương Ngạn Thần đi xuống dưới nhà đã thấy con trai mình nằm gọn trong lòng vợ anh, mà cáo trạng anh.
“Thương Hạo Hiên con xuống người mẹ con ngay!”
Nhã Hân liếc mắt lên trừng anh quát “Con còn bé anh không thể nhẹ nhàng với con được sao?”
Thương Ngạn Thần dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Thương Hạo Hiên rồi lại đưa ánh mắt dịu dàng sang vợ mình mà không nói lên lời.
Con được lắm!
Cậu bé ngồi trong lòng cô mà làm mặt xấu khiêu khích Thương Ngạn Thần.
“Em nhìn nó xem! Xem nó có đáng ăn đánh không. Sao em cứ suốt ngày bênh nó vậy?”
Thương Hạo Hiên làm vẻ mặt uất ức, khuôn mặt đáng thương dường như sắp chảy nước mắt khiến cho Nhã Hân đau lòng “Mẹ…mẹ con chỉ muốn vào phòng ba mẹ để ngủ với mẹ thôi mà ba không cho”
Nhã Hân xoa đầu con trai mình “Vậy tối nay mẹ qua phòng ngủ với con được không?”
Ầm!
Thương Ngạn Thần lập tức từ chối “Không được!”
Còn cậu bé ngồi trên đùi cô thì vui vẻ ôm cổ cô đặt lên má cô một nụ hôn “Yeah! Con yêu mẹ nhất!”
Thương Ngạn Thần nhìn thấy liền nóng mắt đi đến sách Thương Hạo Hiên từ trong lòng cô lên.
“Aaa! Ba thả con xuống!”
Nhã Hân lập tức lo lắng “Thương Ngạn Thần anh làm gì vậy thả con xuống ngay cho em!”
Thương Ngạn Thần làm như không nghe thấy, anh xách Thương Hạo Hiên vào trong phòng của cậu bé đóng rầm cửa lại.
Thương Hạo Hiên nhìn sắc mặt của ba mình trầm xuống đen kịt lại cậu bé sợ hãi định chạy trốn, nhưng chỉ trong nháy mắt Thương Ngạn Thần đã tón cậu trở lại.
“Ba…ba…”
“Thương Hạo Hiên con muốn có em không?” Thương Ngạn Thần ngồi xuống bên cạnh con trai mình nhỏ giọng nhẹ nhàng nói.
Cậu bé nghe được câu này liền ngoan ngoãn trả lời “Có ạ!”
Thương Ngạn Thần vuốt ve đầu con trai “Ngoan, nếu muốn có em thì từ nay con phải ngủ một mình không được chạy vào phòng ba mẹ ngủ nữa.”
“Tại sao ạ?”
“Ừm! Tại vì ba với mẹ phải tạo ra em cho con chứ!”
“Thật không ạ!”
“Thật! Vậy con thích em trai hay em gái”
“Em gái ạ!”
“Ba cũng thích em gái! Vậy từ nay con phải ngoan ngoãn ngủ một mình, con là con trai phải mạnh mẽ không được cứ suốt ngày làm nũng với mẹ biết chưa!”
Thương Ngạn Thần/ Thương Hạo Hiên đập tay nhau cùng nói: “Thành giao”
Thương Hạo Hiên ngây thơ gật đầu. Vậy là công cuộc dụ dỗ của anh đã thành công, bây giờ chỉ chờ đến buổi tối anh có thể thoả mái ôm vợ vào lòng mà không sợ ai làm phiền mình nữa rồi.
Buổi tối, Nhã Hân tắm xong thì chỉ thấy mỗi Thương Ngạn Thần đang ngồi trên giường xem ipad không thấy con đâu. Bình thường thì giờ này cậu bé đã chạy sang phòng cô nằng nặc đòi ngủ với cô rồi, nhưng hôm nay lại yên tĩnh không thấy thằng bé sang đây nữa.
“Con đâu anh, sao hôm nay thằng bé không chạy sang đây vậy!”
Thương Ngạn Thần đặt chiếc ipad lên trên kệ tủ tiến lại ôm cô vào lòng
“Con lớn rồi để cho thằng bé tự ngủ một mình đi. Chúng ta cũng cần phải có không gian riêng tư chứ, bà xã!”
Nhã Hân lập tức trừng mắt với anh “Anh đã nói gì với thằng bé phải không?”
Thương Ngạn Thần vô tội nói “Thằng bé muốn có một đứa em gái để chơi cùng!”
Nhã Hân đỏ mặt cô lập tức tránh né ánh mắt mờ ám của Thương Ngạn Thần ”Anh tự mà sinh đi, em…a…không sinh đâu…ưm!”
Cô chưa nói xong đã bị Thương Ngạn Thần đè ra hôn.
“Như thế sao được! Em xem tiểu Hiên luôn bám lấy em, khiến sinh hoạt của vợ chồng mình cũng giảm đi trầm trọng. Thời gian em dành cho tiểu Hiên còn nhiều hơn cả thời gian dành cho anh. Anh thật sự rất tủi thân đó, bà xã à” Thương Ngạn Thần nũng nịu như một đứa trẻ mặt anh gục vào cổ cô thì thầm.
Nhã Hân cũng cảm thấy hai vợ chồng từ khi có tiểu Hiên việc sinh hoạt cũng giảm đi rất nhiều, cô biết anh là một người đàn ông có dục vọng cao.
Nhã Hân xoa đầu anh dỗ dành như một đứa trẻ mềm giọng nói “Được rồi! Nhưng chỉ một lần thôi đấy!”
Thương Ngạn Thần nghe được câu này anh lập tức chống người dậy mỉm cười nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nhã Hân.
“Được! Anh sẽ thật nhẹ nhàng!”
Dứt lời Thương Ngạn Thần lập tức cúi xuống hôn môi cô. Nụ hôn càng say đắm thì hơi thở anh càng nóng bỏng khiến cô không thể nào chống cự được mà mê loạn cuốn theo.
Chẳng mấy chốc bàn tay to lớn của Thương Ngạn Thần đã luồn vào váy cô tìm đến nơi đỉnh cao của tạo hoá mà xoa bóp.
Khoé miệng Nhã Hân bất giác bật ra tiếng “A…!”
Thương Ngạn Thần mỉm cười anh nhanh chóng cởi quần áo của hai người ra, chẳng mấy chốc thân mình dịu dàng mỏng manh của cô hoà quyện vào thân hình mạnh mẽ của anh.
Bàn tay to lớn nhanh chóng len vào phần đùi non của Nhã Hân, dễ dàng tách hai chân cô ra, lại nhân cơ hội chiếm đoạt không gian giữa đó, khiến cô rốt cục cũng không thể kháng cự được nữa.
Thương Ngạn Thần quỳ giữa hai chân cô rồi thẳng lưng một cái, dục vọng nóng bỏng xâm nhập vào nhưng chưa hề tiếp tục...
“A…” Nhã Hân nhíu mày kêu lên một tiếng. Tuy rằng đây không phải lần đầu nhưng cơ thể vẫn co thắt khá nhanh, cả thân thể chịu kích thích mà ôm chặt lấy hắn.
Nhã Hân thở mạnh một tiếng. Sự thân mật không một chút ngăn trở này khiến cô sinh ra những phản ứng mãnh liệt. Cảm giác kỳ dị như ma mị, lại như ngọn lửa thiêu đốt cô.
Thương Ngạn Thần nhíu mày giọng anh khàn khàn dụ dỗ “Bà xã, em sinh tiểu Hiên rồi sao bên dưới vẫn còn khít như vậy.”
Nhã Hân vô lực lắc đầu “Em không biết! Anh nhẹ thôi! A…!”
Mặc kệ Nhã Hân đau đớn cầu xin thân thể của cô khiến Thương Ngạn Thần hít sâu một hơi, không khỏi gầm nhẹ. Xúc cảm khác thường kích phát hắn thiếu chút nữa không khống chế nổi mà điên cuồng ra vào…
“Ư…tên…xấu xa…” Thương Ngạn Thần dường như hoá thành thú dữ, cô chỉ có thể lẩm bẩm oán hận.
“Bà xã, em không thể trách anh được. Bên dưới của em như muốn anh phát điên mà không thể kiềm chế bản thân mình được!” Thương Ngạn Thần vừa luận động vừa thủ thỉ.
“A…anh cân miệng…ư…nhẹ thôi…a” Nhã Hân vô lực nức nở
Đau đớn chỉ thoáng qua trong chốc lát, rất nhanh sau đó cô đã bị cơn mê loạn dẫn đến lối đi nào đó.
Trong phòng hoàn toàn tràn ngập không khí ái muộn tiếng thở dốc của người đàn ông hoà vào tiếng rên rỉ của người phụ nữ tạo lên một không gian hết sức mờ ám.
Trong cơ thể dường như còn chưa thỏa mãn, lại dần muốn điên cuồng trở lại. Cứ như vậy cả một đêm được chiếm đoạt Thương Ngạn Thần dày vò Nhã Hân hết lần này đến lần khác đến khi anh bắn thứ chất lỏng trắng đục vào người cô rồi mới tha cho cô.
Đòi hỏi cô cả một đêm Thương Ngạn Thần no nê dường như đã thoả mãn anh bế cô vào phòng tắm, lau người cho cả hai rồi lại nhẹ nhàng bế cô ra giường ôm cô ngủ.