Sau khi triền miên một hồi, Thương Ngạn Thần mới lưu luyến rời khỏi đôi môi cô. Anh cầm chặt lấy tay Nhã Hân đưa lên đặt lên tay cô một nụ hôn dịu dàng.
“Chúng ta tổ chức hôn lễ lại một lần nữa đi! Anh muốn em trở thành cô dâu đẹp nhất trên thé giới này” Anh cúi đầu nói. Hơi thở ấm áp và quen thuộc ngay lập tức bao trùm lấy cô
“Hả?”
Nhã Hân hơi ngẩng mặt lên, đôi mắt lấp lánh, khuôn mặt dịu dàng như nước!
“Cũng đến chúng ta có một gia đình cho riêng mình rồi!”
Thương Ngạn Thần cúi người xuống, nhẹ nhàng nói bên tai cô!
“Em…”
Nhã Hân cảm thấy mặt mình nóng bừng, cả người cũng nóng, cô dựa người vào anh, một chút sức lực cũng chẳng có!
Lúc Nhã Hân chuẩn bị lùi ra, anh liền ấn chặt gáy cô không cho rời, môi lưỡi quấn quýt hôn tới.
Cô chưa kịp nói anh đã bế cô đặt lên chiếc giường to lớn. Mái tóc dài của Nhã Hân xõa tung ra trên gối!
Cô như một món bảo vật vô giá, cực kì có sức hấp dẫn như một ma lực, dù chỉ nhìn cô cũng bị sa vào như rơi xuống vực sâu, vĩnh viễn không thể quay người lại, trừ khi... có được cô.
Ga trải giường màu trắng toát lên sự nhẹ nhàng càng làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, hai má cô hơi đỏ ửng vì những lời nói ái muội của anh, làn da trắng nhẵn mịn như gốm sứ gần như trong suốt mang theo chút màu phấn hồng nhàn nhạt.
Cô nhất thời không phản ứng kịp, chờ tới khi hiểu ra thì đã bị anh đột nhiên mạnh bạo đè xuống giường…
Thương Ngạn Thần mỉm cười, khóe miệng cong lên nụ cười yêu chiều. Anh cúi người xuống, đôi môi nóng bỏng dụ dỗ đôi môi cô.
“Ưm...”
Nhã Hân theo bản năng hấp thu mùi hương quen thuộc của Thương Ngạn Thần! Lúc này cô cảm thấy có một bàn tay quen thuộc và ấm áp đang lướt khắp cơ thể cô.
Tiếng nỉ non của Nhã Hân lại như động viên Thương Ngạn Thần tiến thêm bước nữa.
Nụ hôn dịu dàng của anh men dần xuống dưới, dừng lại ở chiếc cổ trắng mềm mại, bàn tay to của anh thuần thục cởi quần áo cô ra.
Khi cơ thể xinh đẹp và mềm mại hiện ra trước mặt Thương Ngạn Thần, yết hầu anh cũng chuyển động lên xuống, từ cổ họng bật ra tiếng vừa như thở dài vừa như cảm thán:
“Hân Hân! Em thật xinh đẹp, anh thật hạnh phúc khi có được em!”
Từng lời nói của Thương Ngạn Thần đang khiến cô rung động và trầm luân theo.
Ngọn lửa hừng hực chứa đầy dục vọng trong mắt Thương Ngạn Thần như có thể thiêu đốt ý chí của cô ngay lúc này, con ngươi đen láy của anh nhìn chằm chằm vào cơ thể tuyệt diệu trước mắt, anh cũng nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người mình xuống.
Quần áo bị cởi vứt xuống đất, Nhã Hân ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
Ánh mắt anh trần trụi và trực tiếp nhìn cô như vậy khiến toàn thân cô nóng rực lên. Anh nhìn cô mỉm cười, một nụ cười cực kì gợi cảm!
Thương Ngạn Thần cúi xuống hôn lên từng tấc da thịt của cô, linh hoạt kích thích cô, nụ hôn trượt dần xuống bắp đùi trắng như tuyết...
Đầu lưỡi của anh như trêu ghẹo, kích thích cô...
“A...”
Nhã Hân nức nở rên lên một tiếng, điều này càng kích thích ngọn lửa dục vọng của Thương Ngạn Thần tăng cao. Anh không nhịn được nữa liền cúi người xuống, tiến thẳng vào trong người cô.
Trong thoáng chốc, khoái cảm mạnh mẽ bao trùm khắp cơ thể Nhã Hân, cô bấu chặt lấy bả vai anh, nghênh đón anh...
“Ư…Uhm…!”
Dường như Nhã Hân bị khoái cảm che mờ mắt mà trầm luân theo từng động tác của anh.
Sức lực của Thương Ngạn Thần rất lớn anh đòi hỏi, áp chế hành hạ cô suốt một đêm dài.
Từng đợt sóng mạnh mẽ ập tới, mười ngón tay nắm chặt vào nhau điên cuồng hết lần này đến lần khác, tình cảm mãnh liệt dâng trào...
Đến khi cô ngất đi anh mới luyến tiếc bắn một dòng nước ấm màu trắng đục vào trong thân thể mảnh mai của cô. Sau đó anh nhẹ nhàng bế cô vào nhà tắm lau người cho cô rồi đặt cô lên giường ôm nhau ngủ.
Buổi sáng hôm sau…
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào phòng, không khí tươi mát dường như bao phủ trọn phòng ngủ.
Nhã Hân tỉnh dậy trong vòng tay của anh, cô ngước lên nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh mỉm cười hạnh phúc.
Thương Ngạn Thần cũng lờ mờ tỉnh dậy rồi khẽ mỉm cười rồi đặt lên trán cô một nụ hôn. Vừa mở mắt ra là anh thấy cả thế giới đang nằm trong lòng mình nhẹ nhàng ngắm anh ngủ thật hạnh phúc, cuộc sống thật bình yên và đơn giản.
Nhã Hân thấy Thương Ngạn Thần cứ ôm cô mãi mà không chịu buông “Anh không phải đến công ty à?”
“Đến muộn một chút cũng được! Để anh ôm em một lát đã” Thương Ngạn Thần giả bộ giận dỗi nói.
“Như vậy sao được làm gì có ông chủ nào như anh chứ!”
Thương Ngạn Thần dụi mặt vào cổ cô, hít lấy mùi hương đặc trưng của riêng cô “Thật muốn thu nhỏ em lại để anh có thể đút túi luôn mang theo em bên mình!”
“…” Nhã Hân thật hết nói nổi mà.
Một lát sau….
Nhã Hân thấy anh vẫn không có ý định buông mình ra để đi làm cô lập tức cảnh cáo “Nếu anh còn ôm em mãi mà không chịu đến công ty thì em sẽ chuyển về phòng em ở, không ở chung phòng với anh nữa!”
“Được! Được bây giờ anh đến công ty liền. Tuyệt đối không cho phép em chuyển sang phòng khác ở”
Lúc đấy Thương Ngạn Thần mới uể oải đứng dậy, tắm rửa thay quần áo đến công ty.
Trước khi đi anh còn không quên căn dặn Nhã Hân phải ở nhà chờ anh đi làm về.