Sau khi biết được Tiểu Sơ đã mang thai, Lam Lam tất bật như một mẹ thứ hai của đứa bé cô đi mua,sắm sửa rất nhiều đồ cần thiết cho một thai phụ.
Khi cô xong mọi việc thì trời cũng đã tối. Cô lại phải quay trở về nhà. Cô vừa trở về cũng là lúc cả nhà đang ăn cơm.
Người đầu tiên thấy cô trở về không ai khác chính là bà nội của Lục Diệp Bằng. Gương mặt bà rạng rỡ khi nhìn thấy đứa cháu dâu của mình.
" Tiểu Lam! Con về rồi hả? Mau vào đây ăn cơm luôn đi cháu"
Lam Lam rụt rè bước vào.
" Dạ con đã ăn bên ngoài rồi ạ!"
" Không được! Ta đã cho người nấu
canh bổ cho cháu, cháu mau ngồi xuống, bà kêu người mang ra cho "
" Dạ... "
Lam Lam cũng đành ngồi xuống cố gắng uống hết chén canh.
Ánh mắt Diệp Bằng bắt đầu lướt qua nhìn cô. Hôm nay anh cũng về rất sớm.Anh định hôm nay sẽ thử dò xét xem tâm trạng của cô khi biết anh có đứa con sẽ như thế nào?…Anh muốn nghe từ ý kiến của cô và vài câu hỏi anh rất muốn nói với cô từ lâu.
Nhưng chờ tới tối anh mới thấy cô trở về. Anh ngẫm nghĩ chắc cô lại đến với con gái của mình.....Nhưng trong đầu anh lại suy nghĩ khác. Có khi nào người đàn ông đó đã xuất hiện rồi không? Có lẽ cô đang đi gặp hắn ta rồi cả nhà ba người họ....
Không được...
Những suy nghĩ trong đầu lại khiến cho anh phải tức giận siếc chặt đôi đũa đang cầm trên tay.
Lúc này, người mẹ chồng lúc trước rất thích cô nay lại tỏ vẻ chán ghét cô bắt đầu cất tiếng nói.
" Không biết cả nhà đang đợi sao? Tại sao con lại về trễ.? Diệp Bằng, chồng con cũng về nhà từ sớm chờ con. Vậy mà... "Bà trách cứ cô trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người cũng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Bà Lục.Đây cũng là lần đầu tiên bà quở trách con dâu của mình. Thi Thi cũng chưa từng bị bà la rầy như thế.
Bà nội hiểu ý tứ con dâu mình. Nhưng bà cũng không muốn cháu dâu phải buồn. Bà lên tiếng khuyên can.
" Con dâu! Đang ăn cơm có gì để một lát nói. Con đừng trách Lam Lam nữa..! "
" Mẹ! Mẹ không nên nuông chiều con bé nữa " Bà nói xong lại tiếp tục nhìn về Lam Lam răng đe." Mẹ biết,ở bên nhà bên đó, con được nuông chiều đã quen.Nhưng bên đây là nhà chồng, con cũng phải biết phép tắc chứ."
Lúc này Lục Diệp Phong cùng với vợ chồng Diệp Văn ngỡ ngàng, cả ba người gương mặt chợt cứng đờ. Còn phía bên nhà Diệp Minh và Tử Lan thì có việc rất hả hê đặc biệt là Tử Lan,gương mặt đắc ý của cô ta luôn nhìn về Lam Lam.
Diệp Minh thì gương mặt không thay đổi, anh vẫn nhìn Lam Lam bằng ánh mắt đầy say mê,dù bây giờ cô đã trở thành chị dâu của anh nhưng anh vẫn không quên được thứ tình cảm mà lúc xưa cô đã dành cho anh.
Lam Lam nghẹn lời không biết phải trả lời với mẹ chồng như thế nào, đôi bàn tay ở dưới bàn của cô bắt đầu run rẩy dữ dội.
Khi cô chuẩn bị lên tiếng trả lời thì không ngờ Lục Diệp Bằng đã lên tiếng trước, giọng nói anh tràn đầy tức giận nói lớn với mẹ của mình.
" Cô ấy còn đi dạy ở trường, không phải nhàn rỗi như một số người ở đây mà mẹ lại trách cô ấy. Nếu mẹ nói như vậy thì con xin phép dẫn vợ con ra ngoài ở,sẽ không làm phiền đến mẹ nữa"
Anh nói xong liền nắm tay của Lam Lam đứng lên.
" Mình đi thôi em,không cần ở đây làm gì nữa!"Anh kéo thẳng cô đi lên lầu.
" Này... Diệp Bằng...! "Bà nội cùng với Lục Diệp Phong đồng thanh lên tiếng kêu.
Bà nội tức giận nhìn về phía Lâm Hoa quát lớn.
" Con dâu.... Con đang làm gì vậy? Cả hai đứa nó mà bỏ nhà đi thì mẹ cũng sẽ theo hai đứa nó luôn, mẹ không sống trong nhà này nữa..”Bà giận dữ cũng bỏ đi lên lầu.
Bữa cơm đáng lí ra rất vui vẻ nhưng bây giờ lại khiến mọi người ăn cơm với không khí đầy căng thẳng, sau khi vợ chồng Diệp Bằng và bà nội rời khỏi thì không chịu nói năng một lời nào. Đặc biệt là Lục Diệp Phong ông chỉ ăn được vài miếng rồi cũng bỏ đi lên lầu.
Lâm Hoa tức giận quăng đôi đũa xuống một bên, ngữ điệu tức giận:
" Tôi có làm gì sai đâu mà lại có thái độ với tôi. Bộ bây giờ người mẹ chồng này cũng không được trách mắng con dâu của mình nữa sao? "
Dứt lời, bà liền đứng lên đi lên phòng để lại một thứ hỗn độn buồn bực lại cho mọi người.
Gia đình Diệp Văn với Thi Thi nhìn nhau đầy khó xử. Chỉ có duy nhất Tử Lan và mẹ chồng cô ta thì lại cảm thấy rất vui vẻ đầy ra mặt.
Sau khi lên phòng Lục Diệp Bằng vẫn không nói gì với Lam Lam nữa. Anh đi vào phòng thay đồ thay một bộ đồ khác, dường như anh muốn đi ra ngoài.
Khi anh bước ra,Lam Lam từ trên giường đứng lên nhìn anh với ánh mắt áy náy.
" Tôi xin lỗi! "
Diệp Bằng chau mày nhìn cô có một chút khó hiểu.
" Em xin lỗi chuyện gì?"
Lam Lam mím chặt môi, rụt đầu xuống.
" Vì tôi mà anh đã cãi nhau với mẹ, anh đừng vì tôi...."
" Em không có lỗi chuyện này, đây là bổn phận anh phải làm đối xử với em".Diệp Bằng cắt ngang lời cô.
Câu nói của anh khiến cho Lam Lam ngước mặt lên nhìn anh, trái tim cũng vì câu nói của anh mà đập mạnh liên hồi.
Lục Diệp Bằng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lam Lam, hôm nay anh mới nhìn rõ được, vợ anh có một đôi mắt nhìn bên ngoài thì nhìn rất đẹp nhưng nếu như nhìn kĩ thì đôi mắt xinh đẹp ấy lại chất chứa những nỗi buồn trong lòng cô. Có lẽ nỗi buồn ấy có liên quan tới con gái của cô.
Anh đi tới trước bàn trang điểm ra, từ bên trong lấy ra chiếc nhẫn kim cương khi đám cưới anh đã đeo cho cô. Tấm lưng rộng lớn của anh che đi tầm nhìn của cô.Thế mà cô vẫn đứng yên chờ đợi cho anh quay lại.
Lục Diệp Bằng đứng trước mặt cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đưa lên. Anh từ từ đeo chiếc nhẫn cưới vào ngón áp út của Lam Lam.
" Anh không muốn em cởi bỏ chiếc nhẫn này lần nào nữa. Em là vợ của anh....Anh không muốn người ngoài sẽ nghĩ em vẫn còn độc thân"Anh đeo xong,liền kéo chiếc eo nhỏ nhắn của cô lại gần anh,nói thầm vào tai cô " Đặc biệt là học sinh của em...!"
Lam Lam sững người.
Rất lâu sau,cô mới nói: "Anh.......Biết sao?"
Nhưng cô vừa nói ra thì chợt nhớ Diệp Ngôn em gái của anh cũng đang học lớp cô mà, chắc con bé đã nói ở trường cô được rất nhiều người yêu thích.
Diệp Bằng đưa tay xoa đầu cô
" Chuyện của vợ anh được ai yêu thích chẳng lẽ anh không biết".
Thật ra khi anh nghe Diệp Ngôn nói,trong lòng anh cũng rất khó chịu nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô đã làm vợ anh dù là có hợp đồng đi chăng thì bây giờ hiện tại cô cũng là vợ của anh rồi. Với lại nếu như cô có ý với những cậu nhóc nhỏ tuổi ở trường thì có lẽ người đứng trước mặt cô bây giờ là Dương Tiêu Khải chứ không phải là anh rồi
Cả hai đứng gần nhau với cự li gần như thế. Hơi thở cũng gần nhau chỉ cần anh cúi đầu xuống môi anh sẽ trực tiếp chạm vào cánh môi mềm mại của cô.
" Tiểu Lam! "Anh khẽ gọi tên thân mật của cô.
"Hửm "
" Nếu như chúng ta sau ba tháng kết thúc hợp đồng thì sẽ ra sao...?"Anh dè dặt hỏi
Câu hỏi này khiến cho Lam Lam chợt sững sờ ngẩng mặt lên nhìn anh,bàn tay run rẩy khẽ buông xuống.Mí mắt của cô bắt đầu giao động nhìn về một hướng khác.
Lục Diệp Bằng luồn tay ra sau gáy của cô,ép cô nhìn thẳng vào anh,một bàn tay khác,anh đặt lên khuôn mặt của cô,những ngón tay dài có phần gầy gò,lướt nhẹ qua bờ má rồi từ từ di chuyển xuống đôi môi xinh đẹp của cô.
" Nếu như anh nói,anh muốn sống với em suốt đời thì sao?.....Em có bằng lòng không?"
" Anh......" Lam Lam sửng sốt,hai mắt cũng mở to đầy bất ngờ.
Thái độ kinh sợ của cô thì anh cũng đã đoán trước cô sẽ phản ứng như vậy nhưng trong lòng anh thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Trái tim Lam Lam càng lúc càng đập càng mạnh,cô chỉ sợ hai người đứng gần nhau như thế này chắc chắn anh cũng sẽ nghe thấy nhịp tim của cô,đang vì anh mà cứ đập liên hồi lên.
Khi Lam Lam chuẩn bị xoay người né tránh thì ngay lập tức bàn tay của Lục Diệp Bằng nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô,lực tuy nhe nhưng cũng đủ để cô ngẩng mặt lên nhìn anh.
"Nằm mơ đi! Cô đang tưởng tôi đang nói thật với cô sao?" Anh chợt buông tay cười lớn.
Lam Lam vẫn còn bàn hoàng chưa hiểu gì thì anh lại cất tiếng thêm một câu nói nữa.
" Sau khi kết thúc,tôi mong cô hãy mau mau biến khỏi mắt tôi....Còn nữa,nếu có thể cô hãy ra nước ngoài sinh sống....Không nên ở đây làm gì?Để làm xấu mặt nhà tôi cùng với nhà cô"
Lúc này,khi Lam Lam nghe xong câu nói cuối cùng của anh thì cô mới ý thức được từ nãy giờ cô đang bị vọng tưởng.Cô nghĩ lời nói khi nãy là lời nói thật lòng của anh.
Nhưng không....Đây mới lời nói thật lòng của người đàn ông này..Người đàn ông máu lạnh...!
Lam Lam chỉ thấy trái tim cô nhói lên từng cơn,đầu óc quay cuồng.
" Cảm ơn anh đã cho tôi lời khuyên....Tôi sẽ nghe lời anh".Giọng nói đè nén trong lòng cô dâng lên từng cảm xúc.
Có lẽ anh nói đúng,ở đây không thích hợp với cô.Có khi cô ra đi sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người....Ba mẹ cũng sẽ không xấu hổ khi sinh ra đứa con gái này.
Lục Diệp Bằng nghe xong câu nói của cô trong lòng anh có sự phẫn nộ xen lẫn đau xót vì cô. Anh phẫn nộ là vì cô lại trốn tránh không dám đối mặt,còn đau xót ở đây,anh cảm thấy đau thay cô,tại sao cô vui vẻ của những ngày đầu tiên anh gặp đã biến đâu mất rồi,để rồi bây giờ chỉ còn một cô gái yếu ớt với những nổi buồn chất chứa trong lòng.
Ánh mắt long lanh của cô nhìn vào một chỗ không gian trống vắng.
Anh hiểu ánh mắt này của cô.Anh sống với cô gần một tháng nay dù anh hứa sẽ không chạm vào cô nhưng đêm nào anh cũng ôm cô ngủ,ôm một thân hình bé nhỏ này vào lòng.Anh khao khát được nhìn thấy cô, được nhìn thấy cô đang ở trong vòng tay của anh.
Cũng gần một tháng nay,anh cũng hiểu được vị trí của cô trong lòng anh đang nằm ở đâu.....Ai rồi cũng có quá khứ,anh cũng có con riêng,cô cũng có con riêng.Nhưng không....Anh lại chọn cách làm khổ cô,làm cho cô phải đau lòng.
Vì anh chỉ muốn biết trong lòng cô anh đang nằm vị trí nào ở trong lòng cô...Cô có như anh đặt anh vào trong lòng không?
Chuông điện thoại vang lên.
" Được!Tôi sẽ đến ngay..." Diệp Bằng nói một câu rồi cúp máy.
Trước khi anh rời đi,anh lén nhìn vào gương mặt đang bị mái tóc dài của cô che lại.Gương mặt của cô từ lâu đã đầm đìa nước mắt.Nhìn thấy tình cảnh như vậy trái tim anh chợt đau nhói.Anh không kìm chế được liền bước tới vén những sợi tóc ra hai bên mang tai của cô.
Anh vuốt nhẹ nước mắt đang lăng dài trên má của cô rồi đặt lên trán cô một nụ hôn.
" Xin lỗi!"Anh lạnh lùng buông ra hai từ.
Lam Lam không phản kháng,liền nhắm mắt lại.