Vừa mới sáng sớm, Lục Diệp Bằng đã đều vài người đến trong chừng Lam Lam trong lúc anh đi vắng, lần này anh sẽ không để cho bất cứ tên nào có thể đụng vào sợi tóc của vợ anh.
Cứ tưởng anh đi sớm là có công việc quan trọng cần phải làm.Nhưng chuyện gì đến cũng đã đến.
Lục Diệp Bằng, Hoắc Thiếu Tiên và cả Tần Hạo Thiên sáng sớm đã có hẹn cùng nhau vào một khu căn nhà hoang được bỏ trống cách xa trung tâm thành phố.
Chẳng mấy chốc chiếc xe thương vụ cao cấp của Lục Diệp Bằng cũng đã đến trước cửa nhà kho.
Mặt trời vẫn còn chưa lên cao, thời tiết đã vào mùa đông, những cơn gió buổi sáng luôn được bao phủ một mây sương mù dày đặc.
Phía sau anh là xe của Tần Hạo Thiên và Hoắc Thiếu Tiên cũng đã đến nơi.Cả ba người đều khoác lên mình một bộ vest màu đen quyền lực.
"Bọn chúng gồm bao nhiêu người" Giọng điệu của Lục Diệp Bằng hoàn toàn trở nên đầy giá lạnh.
Hoắc Thiếu Tiên không suy nghĩ nhiều liền đáp.
"Năm người.... Nhưng tôi nghĩ còn có người ở phía sau xúi giục".
Lục Diệp Bằng khẽ nhếch môi,sau đó lấy từ trong túi ra một điếu xì gà rít một hơi lạnh lẽo nói.
"Đương nhiên..... Ngoài tên què đó thì còn ai nữa".
Hoắc Thiếu Tiên hiểu câu nói của Lục Diệp Bằng nhưng đối với Tần Hạo Thiên thì anh ấy có lẽ vẫn chưa hiểu lắm.
"Chúng ta vào thôi!" Lục Diệp Bằng vứt điếu xì gà xuống đất, rồi ba người đi vào trong.
Vừa bước đến cửa, đã có người ra mở cửa cho mọi người.
Ánh đèn trong căn nhà âm u khiến cho nhiều người nhìn vào đều liên tưởng đến những ngôi nhà ma được mọc lên ở trên núi.
Vừa vào bên trong,tầm nhìn của Lục Diệp Bằng đã nhìn thấy một người đàn ông đang được trói hai tay treo lơ lửng trong không trung.
Lục Diệp Bằng nhếch môi cười khẩy, cất tiếng nói lớn.
"Đây có phải người mạnh miệng nói không sợ người đàn ông mang tên Lục Diệp Bằng không?"
Tên đó vẫn còn tỉnh táo,nghe tiếng nói của anh,ánh mắt hắn ta lập tức nhìn xuống.
Bờ môi run rẩy nói.
"Anh là......"
Lục Diệp Bằng bật cười lớn, vừa vỗ tay.
"Wow..... Một người không biết mặt tôi, nhưng lại tuôn ra những lời thách thức như thế, tôi nghĩ mình có nên khâm phục anh không?"
"Anh là.....Lục Diệp Bằng....!" Ánh mắt tên đó ngập tràn sững sốt.
Quả nhiên đúng như lời những tên đàn em nói.Người đàn ông tên Lục Diệp Bằng này, có dáng vẻ tuấn tú hơn hai người đàn ông bên cạnh nhưng ở anh ta luôn toát ra sự nguy hiểm, có chút tàn nhẫn mà có thể khiến anh ở xa đều cảm nhận được.
Lúc này Hoắc Thiếu Tiên ra lệnh cho người đàn em của mình.
"Thả xuống..."
"Dạ thưa lão đại".
Sau khi tên đó được thả xuống,Lục Diệp Bằng sải từng bước chân đi tới trước mặt anh ta với bộ dạng cười cợt đầy chế giễu.
"Nghe nói vị đại ca này đã đánh người phụ nữ của tôi xém chết.....Thậm chí muốn phế đi cánh tay của vợ yêu của tôi nữa, có đúng như vậy không?"
Người đàn ông đó vẫn giữ được trạng thái ngày hôm đó, hắn ta nhìn Lục Diệp Bằng rất lâu, rồi trả lời với thái độ vẫn không hề biết sợ.
"Đáng lý cô ta sẽ không đến nông nỗi này, nếu như cô ta không xen vào chuyện của chúng tôi".
Lục Diệp Bằng cong môi cười lạnh.
"Chuyện của anh..... Là chuyện gì nói cho tôi nghe xem. "Lúc này anh liền tỏ vẻ như mình nhớ ra điều gì đó "A.....Tôi nhớ ra rồi, là chuyện anh cho người phụ nữ của mình để đi mồi chày người đàn ông khác để lấy tiền về cho anh có đúng không?"
"Sao anh....."Tên đó sững sốt,ánh mắt lộ vẻ hoang mang.
Chuyện bí mật của anh và Trương Hiểu Nghê mà người đàn ông như Lục Diệp Bằng này cũng biết.Quả nhiên là anh đã đánh giá thấp người đàn ông này rồi!
Lục Diệp Bằng đưa ánh mắt nhìn về Hoắc Thiếu Tiên và Tần Hạo Thiên,nhàn nhạt lên tiếng.
"Vì sao các anh biết Lam Lam đang gặp chuyện mà đến đó đúng lúc, bây giờ nói cho tên này nghe rõ luôn đi".
Tần Hạo Thiên gật đầu nhẹ, âm thanh dè dặt lên tiếng.
"Hôm đó cũng may Tiểu Sơ đã âm thầm theo dõi Lam Lam khi em ấy rời khỏi buổi sự kiện, cũng nhờ cô ấy mà tôi mới chứng kiến được đứa em gái duy nhất của tôi bị tên khốn này đối xử tàn nhẫn như thế nào".
Bên này, Hoắc Thiếu Tiên cũng cất tiếng nói thêm.
"Chắc có lẽ các người không biết là tối nào tôi cũng phải đi rình mò bạn gái của tôi.Không biết không có tôi, cô ấy có lén lút tư tình với người đàn ông khác nào không..... Cho nên việc tôi cứu Lam Lam vào đêm hôm đó không phải là sự trùng hợp".
Câu nói của Hoắc Thiếu Tiên nếu là thường ngày,Lục Diệp Bằng nhất định sẽ trêu chọc anh ta.Nhưng hôm nay,quả thật anh không còn có tâm trạng nào nữa.
Lục Diệp Bằng nhìn tên đó rất lâu,sau đó rút chiếc điện thoại từ trong túi quần của mình ra.Anh nhanh chóng bật đoạn phim của Lam Lam đang bị hắn ta chà đạp đưa đến trước mặt hắn ta xem.
"Hôm đó anh đã mạnh tay rồi đấy! Làm cho bàn tay của cô vợ bé nhỏ tôi đã gãy xương, hiện giờ phải trị liệu một thời gian dài rồi!" Nói xong Lục Diệp Bằng chép miệng lắc đầu,tỏ vẻ bình thản trước mặt hắn ta.
Người đàn ông đó có lẽ đã đoán được mình thế nào cũng sẽ bị các người này tống vào tù,cho nên tâm trạng hắn ta lạc quan đến nỗi không hề tỏ vẻ lo sợ.
"Anh muốn đưa tôi vào tù thì cứ việc, tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần hết cả rồi!"
Nghe xong,Lục Diệp Bằng bật cười lớn, nét mặt cũng dần trở nên thay đổi,ánh mắt tràn đầy giá lạnh như một đôi chim ưng khiến người khác nhìn vào đều có thể cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ người của anh.
Anh lập tức giơ chân thật cao đá mạnh vào bụng của tên đó, nghiến răng nói.
"Mày tưởng chỉ cần ở tù là đã trả hết lỗi lầm những gì mày gây ra với vợ của tao sao.....? Còn lâu".
Gã đàn ông đó lập tức ngã xuống nền đất, bụng đau thắt vì cơn đau.
"Sao.....? Mới chỉ mang dạo đầu thôi, đã dậy không nổi rồi sao?" Lục Diệp Bằng bình tĩnh bước tới đưa chân đạp lên đầu của hắn ta "Chẳng phải hôm trước mày nói câu này với vợ của tao sao? Cô ấy chẳng làm gì mày, nhưng một tên đàn ông bỉ ổi như mày lại ra tay hành hạ cô ấy xém chết..... Vậy mày nghĩ tao sẽ tha cho mày dễ dàng như vậy sao?"
Trái tim hắn ta nghe câu nói của anh xong liền vột lên tận cổ, sợ hãi hỏi anh.
"Vậy anh muốn gì ở tôi?"
Hoắc Thiếu Tiên cười khẩy,anh liếc mắt nhìn tên đàn em của mình liền ra lệnh.
"Đốt lửa lên đi"
"Dạ".
Ngay sau đó Hoắc Thiếu Tiên nhìn tên đàn ông đó, bình thản buông nhẹ một câu.
"Lục Diệp Bằng trước giờ chưa bao giờ đánh rơi một hạt cát nào,thay vì để cảnh sát giải quyết thì anh ta sẽ tiễn mày một đoạn".
Tần Hạo Thiên giật nảy mình,anh đưa mắt nhìn Lục Diệp Bằng, chợt hỏi.
"Lục Diệp Bằng! Cậu định giết hắn ta sao?"
Nét mặt của Lục Diệp Bằng giờ đây chỉ còn sự tàn nhẫn đến mức hơi thở cũng trở nên lạnh lẽo.Anh nở một nụ cười xấu xa,dùng lực thật mạnh ở chân đè nghiến đầu của hắn ta cấm mãi dưới đất.
"Lần này không giết chết tên khốn này.....Nhưng tôi cũng không muốn hắn ta được sống lành lặn".
Người đàn ông thất kinh,trong lòng càng lúc càng run rẩy.
"Lục Diệp Bằng! Mày không được làm như vậy với tao,mày sẽ trả giá thật đắc với những gì mày đang với tao đấy!" Bây giờ trong đầu hắn ta chỉ nghĩ đến lão đại của mình, có thể những người này sẽ nể mặt ông ấy mà tha cho anh.
Hắn ta vừa nói câu hâm doạ xong, thì khóe môi của Lục Diệp Bằng nhanh chóng khẽ cong lên.Anh đã đợi hắn ta nói câu này đã lâu.
"Hoắc Thiếu Tiên! Chuẩn bị chúng ta làm một bài toán kiểm tra" Lục Diệp Bằng nhìn Hoắc Thiếu Tiên khẽ nói.
Sau đó anh nhẹ nhàng thả chân mình xuống.
Tên đàn ông đó tưởng Lục Diệp Bằng sợ liền cười tươi.
"Sợ rồi sao? Xem ra từ nãy giờ tao đã đánh giá cao chúng mày rồi!"
Tần Hạo Thiên nhìn Lục Diệp Bằng với dáng vẻ nghi hoặc, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.Lục Diệp Bằng tha tên này dễ dàng như vậy sao?
Nhưng suy nghĩ của anh vừa mới được hiện lên không lâu thì những tên đàn em của Hoắc Thiếu Tiên làm cho anh một sự bất ngờ.
Họ đang kéo người đàn ông đó lên,hai tay hắn ta liền bị trói vào hai thanh sắc cỡ lớn.Thậm chí họ còn lột áo của tên đó ra, có một người đàn ông to cao thân hình vạm vỡ đứng bên cạnh, trên tay còn cầm một cây roi mây.
Nhìn như vậy,anh cũng đã đoán Lục Diệp Bằng và Hoắc Thiếu Tiên đã toan tính chuyện gì.
Sau đó những tên đàn em của Hoắc Thiếu Tiên liền chuẩn bị bàn ghế và một bình trà để cho cả ba người thưởng thức.
Tên đàn ông tức giận đến nỗi đều hiện lên trên gương mặt, đôi mắt nhìn về Lục Diệp Bằng chằm chằm nghiến răng hỏi.
"Lục Diệp Bằng! Mày là một kẻ bỉ ổi,ỷ đông hiếp yếu sao?"
Lục Diệp Bằng nghe xong hoàn toàn không quan tâm,anh đưa tay cầm lấy ly trà nhâm nhi từng chút, rất lâu sau lên tiếng.
"Vậy còn mày thì sao? Tối hôm đó tụi bây đến bao nhiêu người, chỉ đi ăn hiếp hai cô gái chân yếu tay mềm.Mày có nhớ mày đã ra tay với vợ tao như thế nào không....? Vợ của tao....Tao xem như một bảo bối cưng chiều trong lòng bàn tay, không dám động dù là một sợi tóc... Vậy mà tên khốn như mày dám ra tay với cô ấy,mày giỏi lắm... Hôm nay tao sẽ cho mày nếm trải mùi vị của sự đau đớn của vợ tao ....."
Dứt lời,anh giơ tay lên tiếng ra lệnh.
"Đánh....."
Người đàn ông đang cầm roi mây nhanh chóng quất mạnh vào người tên cầm thú đó.Hắn ta lập tức kêu lên thảm thiết.
Lục Diệp Bằng cuộn chặt tay lên, những hình ảnh của Lam Lam vào đêm hôm đó vẫn không ngừng chạy vào đầu của anh.
Lam Lam chính là bị cái tên khốn này ra tay tát vào mặt của cô.
Sự phẫn nộ khiến đôi mắt anh ngập tràn lửa giận trong lòng.Chỉ vài giây sau, Lục Diệp Bằng đã không thể nào kiềm chế được liền đứng lên bước đến thật nhanh trước mặt của người đàn ông đó.
Anh không chừng chờ liền giơ tay tát vào mặt tên khốn đó năm cái tát vào mặt.
Sau đó anh nâng khuôn mặt hắn ta lên nhìn thẳng vào mắt anh, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Mày có chết đến một trăm lần thì cái mạng chó của mày cũng không đủ bù đắp cho những tổn thương của vợ tao..... Tao cho mày một cơ hội, hãy nói ra người chỉ thị cho mày làm chuyện này.... Nếu không, thì mày đừng mong gặp lại Trương Hiểu Nghê của mày"
Nghe xong, Hắn ta liền sững người nhìn Lục Diệp Bằng.Nhưng thật ra thái độ hắn ta không phải vì điều kiện của anh mà chính là anh đã nhắc đến tên người phụ nữ mà hắn ta yêu sâu đậm.
"Lục Diệp Bằng.....! Tao cấm mày đụng vào Tiểu Nghê của tao".
Lục Diệp Bằng bật cười thành tiếng, một nụ cười đầy chế giễu.
"Mày tưởng tao giống mày thích những người phụ nữ lẳng lơ như cô ta sao? Tao không có nhu cầu chơi trò chị em với cô ta....."
So với tuổi tác thì Trương Hiểu Nghê lớn hơn Lục Diệp Bằng một tuổi.
Lục Diệp Bằng vừa nghe đến tên của người phụ nữ đó,anh đã cảm thấy ớn lạnh sự kinh tởm lập tức bám lấy anh.
Nếu như trước đây anh chưa từng gặp Lam Lam,anh cũng thể nhắm mắt vui vẻ với cô ta một đêm.Cô ta cũng như Dương Tiểu Vy, luôn biết cách lấy lòng đàn ông bằng cách lên giường.Nhưng bây giờ, thì anh chỉ cảm thấy dơ bẩn nếu anh đụng vào một người phụ nữ nào khác mà không phải là vợ của anh.
Quả thật cho đến tận bây giờ, thậm chí mãi về sau...Anh chắc chắn một điều,anh chỉ có cảm giác với một mình Lam Lam, ở bên cô anh mới cảm thấy cuộc sống này của anh mới thật sự có ý nghĩa.