Nhưng điều mà cô không ngờ là người đàn ông chỉ nói một cách thờ ơ , với ánh mắt dịu dàng
- Ừ!
Anh ta bị thần kinh à... ?Người bình thường khi nghe mười lần là muốn bỏ chạy... Làm sao hắn ta lại có thể dễ dàng đồng ý như thế?
- Giờ thì cô có thể đưa điện thoại cho tôi?
Người đàn ông nhìn vào mắt cô như thể đã nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô từ rất lâu rồi.
Diễm Tô che túi và nhìn anh ta đầy hoài nghi
- Sao anh biết tôi có nó?
Trước khi nhảy xuống máy bay, cô cất điện thoại di động, ví và tài liệu vào một chiếc túi kín, cất kỹ vào túi. Khóa kéo của túi được đóng lại để không bị rơi ra ngoài. Bộ trang phục mùa thu, với chất liệu vải mới này của Gucci mà cô mặc trên người, được trang bị trên đó những chiếc túi thời trang và thiết thực, đã giúp cô trong những thời điểm quan trọng.
- Không có cái gì có thể giấu giếm được trước mắt tôi.
Diễm Tô nghe anh ta nói như vậy, bất đắc dĩ từ trong túi áo, lấy điện thoại ra.
Người đàn ông chộp lấy nó, bấm một dãy số quen thuộc, nói với người trong điện thoại:
- Hãy kiểm tra vị trí cụ thể của chiếc điện thoại này, ngày mai đến đón tôi.
Diễm Tô thấy anh ta nói với vẻ lãnh đạo và khí chất của một cấp trên. Cô không thể không tò mò về thân thế của anh ta.
Người đàn ông kết thúc chủ đề bằng một vài từ, sau đó tạo một số mới trong danh sách liên lạc của cô và lưu tên anh ta
- Đây là phương thức liên lạc của tôi. Cô đã cứu mạng tôi. Khi nào cô cần sự giúp đỡ của tôi, hãy gọi số này và đến tìm tôi.
" ...... "
Diêm Tô cầm lấy điện thoại, hoài nghi.
Một con người bị người ta săn lùng, bị một nhóm người đuổi cùng giết tận còn ra vẻ mặt ta đây mình là ông chủ mà ra lệnh cho cô?
- Đừng lo lắng, tôi sẽ không bao giờ tìm anh đâu!
Nói xong Diêm Tỗ lấy áo quần đang định đi tắm rửa và không quan tâm đến vẻ mặt của hắn.
- Vì cô đã có lòng tốt cứu tôi nên cô có thể gọi đến và đổi bất cứ thứ gì mình muốn.
Âu Thần đột nhiên nói.
- Thật không?Anh chắc chứ?
Diêm Tô dừng lại, nhìn chằm chằm anh ta. Như hiểu được cô, anh ta nhàn nhạt nói
- Tôi không bao giờ muốn mắc nợ ai!
Diễm Tô thấy vẻ mặt anh ta nghiêm túc, không khỏi châm chọc
- Muốn biệt thự, xe sang, hay là muốn anh? Anh đều đồng ý?
Người đàn ông nhìn vào mắt cô cười ôn hòa
- Tùy ý cô, nếu cô không phiền. Sẽ có người cấp cho cô biệt thự xe hơi sang trọng, biệt tự hàng triệu tệ... Riêng tôi nếu cô muốn thì cứ việc trả tiền, tôi sẽ đến hầu hạ cô không chút than phiền. Nhưng một khắc của tôi là đáng giá ngàn vàng!
Diêm Tô nghe vậy, càng thêm chắc chắn là anh ta đang nói đùa, hậm hực nói
- Tránh ra, đừng cản tôi đi tắm!
Quả nhiên tranh luận với anh ta là phí thời gian, lúc nào cũng dồn cô vào thế bí.
Người đại sảnh phòng khách, khi người phụ nữ đang dọn dẹp bát đĩa, bỗng chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói
- Ông Vương này! Không phải người đàn ông kia là CEO của một tập đoàn có khối tài sản hàng trăm tỷ đã đưa tin trên TV mấy ngày trước sao? Đúng! Đúng.. đúng là anh ta ! Tôi nhớ ra rồi!
Người đàn ông đánh cá họ Vương kia đang ngồi sửa lưới cá nghe vợ mình nói vậy liền phì cười thản nhiên nói
- Bà chắc xem TV và phim nhiều quá nên bị ám ảnh sao? Chủ tịch của tập đoàn lớn làm sao có thể tới một nơi như của chúng ta?
Bà Vương thấy vậy vẫn cố chấp
- Thì anh ta đâu phải người bình thường. Nhỡ đâu anh ta mua một chiếc phi cơ riêng đi ngắm cảnh thì sao và xuống đây để dạo chơi? ... Không phải tất cả các CEO trên TV đều bay vòng quanh thế giới bằng máy bay sao?
- Bà xã ngốc! Ai lại rảnh mua phi cơ để ngắm cái nơi khỉ ho cò gáy này? Cho dù anh ta có rảnh đi chăng nữa thì có thể đi bàn hợp đồng hay thu mua cái nơi này thì sao? Đã lâu rồi chúng ta không ra ngoài ngắm cảnh bên ngoài, không biết thành phố, con người bây giờ thế nào nên bà đừng có đoán bừa!
Giọng hai vợ chồng nói chuyện vọng ra từ cửa sổ, ánh trăng đã sáng một vùng trời.
Khi đang tắm, Diễm Tô nhớ ra tên của anh ta là Âu Thần và lẩm bẩm:
- Sao nghe quen thế nhỉ? Mình đã nghe cái tên này ở đâu rồi?
Gạt bỏ suy nghĩ, cô đưa tay định lấy dầu gội đầu, nhưng không ngờ chạm vào thứ gì đó khiến Diễm Tô giật mình hét lên
- Aaaaa....
Tiếng hét kinh thiên động địa đột nhiên vang lên, Âu Thần lao ra khi nghe thấy giọng nói của cô, hai người lớn tuổi còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã trực tiếp đá vào cửa phòng tắm.
Chiếc cửa xấu số bị tên kia đạp đổ trên mặt đất, Diêm Tô cuộn mình ở trong góc quần áo, mắt ươn ướt như sắp khóc
- Giúp..giúp..
- Làm sao vậy?
Âu Thần cúi người bế cô lên, thấy cô sợ hãi như vậy hắn nhíu mày ánh mắt quét xung quanh phòng tắm, không thấy một người lạ hay kẻ biến thái bào xâm nhập vào đây. Cô ta sợ cái gì?
Giọng nói của Diễm Tô ngày càng run rẩy, đôi ngấn lệ ngay cả cánh tay run lên và nắm lấy tay Âu Thần cũng trở nên khó khăn
- Giúp....giúp..tôi...với
- Cô đã nhìn thấy gì?
Âu Thần âm trầm đánh giá phản ứng của cô, cô hẳn đã nhìn thấy thứ mà cô không nên nhìn.
Diễm Tô trong lòng sợ hãi run lên bần bật chỉ tay về một hướng nào đó, lắp bắp nói
- Có...có..gián..gián....Nó..có..thể ..bay.. Nó....
- Gián sao?
Âu Thần đột nhiên cảm thấy buồn cười:" Cô ta thế mà sợ gián sao?"