Diễm Tô giận dữ mà đấm vào ngực anh ta. Người đàn ông khịt mũi, như thể bị trúng đạn đau đớn, khẽ cau mày.
Diêm Tô nghĩ, chẳng lẽ sẽ đánh trúng vết thương của hắn?
Nhìn thấy máu đen tràn ra từ bộ quần áo của mình, Diễm Tô vô thức cởi ra cho anh ta, không ngờ chiếc áo sơ mi trắng bên trong đã bị vết máu nhuộm đỏ, có một dòng máu không ngừng tuôn ra từ ngực anh ta.
Diễm Tô nghĩ, hắn thật sự là bị thương nặng.
Vừa rồi anh ta đã ngâm mình trong nước biển, lúc này lại bị đấm vào một cái, vết thương dù không mở ra thì vẫn rất đau.
Bất chấp sự miễn cưỡng chống đối trào lên trong lòng cô. Diễm Tô cởi áo của anh ta ra ngoài. Cô không vì điều gì khác, đều vì anh ta, cô chỉ không muốn anh ta chết ở đây và làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Vết thương đẫm máu hiện ra, Diễm Tô kinh ngạc nhìn!
Cô lau người cho anh ta trước, cả cơ thể đều ngâm trong nước biển, nếu không lau sạch sẽ, cô sẽ không thể bôi thuốc.
Sau khi lau người trên, một chậu nước đục ngầu. Diễm Tô rót nước ra ngoài, bưng một chậu nước nóng lên, định lau hạ thể cho anh, nhưng cô lại do dự khi ngón tay di chuyển đến thắt lưng.
Lớn lên cô chưa từng cởi quần áo của bất kỳ người đàn ông nào chứ đừng nói đến quần!
Người đàn ông này có dáng người thực sự tốt, cơ bắp cuồn cuộn, không giống như những người đàn ông cơ bắp trên tạp chí toàn thịt. Cô chỉ miêu tả đúng 2 từ : quyến rũ!
Hai người xa lạ ở trong một phòng Diễm Tô thật sự có chút xấu hổ. Quên đi! Nhắm mắt cởi ra, chỉ cần lau là xong, không có gì phải sợ.
Nghĩ đến đây, ngón tay của Diêm Tô bắt đầu sờ soạng trên thắt lưng, trước đây cô chưa từng cởi thắt lưng, cảm giác được ngón tay của mình trên mép, nhưng vẫn không biết tại sao.
Làm thế nào để tháo thắt lưng này?
Diêm Tô lo lắng, ngón tay đảo quanh.
Người đàn ông dần dần có phản ứng ở đâu đó…
Diêm Tô không để ý đến sự kỳ lạ của anh ta nên sờ lên thắt lưng một lúc, nhưng không có tác dụng, anh ta đột nhiên mở mắt ra! Với sơ hở này, cô đã thấy bộ phận nào đó của người đàn ông trở nên cứng rắn ...
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên
- Cô đang nhìn đâu vậy?
Diễm Tô giật mình, vừa định đứng dậy thì người đàn ông đã túm lấy cô. Cổ tay anh ta kéo cô đến trước mặt mình.
- A ...
Có lẽ là hành động quá mức , Diễm Tô mất cân bằng ngã vào trong tay hắn, vô tình đè lên ngực có vết thương.
Âu Thần cau mày vì đau.
- Úi... thực sự xin lỗi, có phải làm đau anh không?Tôi không cố ý ...
Diễm Tô vội vàng thoát khỏi cánh tay anh ta
- Anh đừng hiểu lầm ... Tôi chỉ muốn lau người để bôi thuốc cho anh.
Nhưng nhìn vào mắt anh ta hình như đã hiểu lầm gì đó. Diễm Tô tiếp tục giải thích,
- Tôi không thể tháo chằng buộc thắt lưng của anh. Giờ anh đã tỉnh táo, anh đi tự mình ...
Một nụ cười khó nắm bắt đột nhiên xuất hiện trong đôi mắt sáng của người đàn ông.
- Cô muốn xem gì trong quần của tôi ?
Diễm Tô bị nụ cười của anh ta làm cho xấu hổ, lắp bắp nói
- Anh, anh ... không nên cho rằng tôi có thú vị với anh ... Tôi là người đã có bạn trai, sẽ không bao giờ nghĩ đến làm chuyện gì với anh!
Nghe nói rằng cô ấy đã có bạn trai, nụ cười của người đàn ông nguội lạnh trong không khí, nhưng ngay sau đó, một nụ cười vui tươi lại xuất hiện
- Những người thậm chí không thể gỡ được thắt lưng lại có bạn trai? Mắt bạn trai cô có vấn đề à?
Diễm Tô tức giận nói:
- Anh cho rằng khi hai người ở bên nhau thì phải cởi quần áo cho nhau sao? Tôi và bạn trai tôi có mối quan hệ rất lành mạnh và trong sáng, chưa làm gì quá giới hạn.
- Tôi có thể nhìn ra được
- Hả? Sao…?
- Trên máy bay...
Người đàn ông cười nói
- Nụ hôn của cô thật là hậu đậu và không chuyên nghiệp. Tôi đã đoán ra được cô chưa hôn ai bao giờ!
Anh ta cứ thế hồn nhiên nhận xét khiến Diễm Tô càng tức giận hơn. Nụ hôn đầu tiên sau bao nhiêu năm gìn giữ, mục đích là trao cho Lục Khánh Luân trong đêm tân hôn ... Không ngờ lại bị lấy đi bởi người đàn ông này, thật chẳng ra gì!
- Anh đừng có mà quá đáng! Tự mà bôi thuốc đi.
Nói xong Diễm Tô vứt lọ thuốc về phía anh ta. Người nọ thu một tay, một tay chụp lấy ánh mắt mang nét cười xấu xa
- Cô không giúp tôi?
- Anh không có tay chân sao?
- Không phải vừa muốn nhìn thấy cơ thể tôi sao? Tại sao bây giờ lại quay đầu ?
“… ”
- Cơ hội cả đời chỉ có một lần, cô biết đấy, không phải người phụ nữ nào cũng có vinh hạnh được nhìn thấy thân thể của tôi.
Nghe xong câu nói Diêm Tô kiêu ngạo trả lời đến mức không thể không đánh trả
- Anh cho rằng bất cứ nữ nhân nào đều muốn nhìn anh sao? Bạn trai của tôi so với amh tốt hơn nhiều, tôi sèm vào mà nhìn anh!
Nói xong liền cầm gối đánh hắn. , Bất kể hiện tại anh ta có bị thương hay không.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói có người tốt hơn mình, nhìn thấy cô vừa tức giận vừa bực bội, khóe miệng không khỏi gợi lên một vòng cung hình bán nguyệt.
Lúc trước, không có bất cứ nữ nhân nào dám đánh hắn trắng trợn như vậy, bất kể hình tượng gì, có quá nhiều người muốn cùng hắn đụng chạm cơ thể , có nhiều người nịnh hót hắn, nhưng người phụ nữ trước mặt này lại có dũng khí lớn dám đánh hắn? Cô gái này làm hắn có chút hứng thú!