Dì đã mạo hiểm để giữ album này cho con, con rất biết ơn.Diễm Tô nắm lấy tay dì Phương và nói lời cảm ơn nhưng mu bàn tay có cảm giác không bằng phẳng đã khiến cô ngờ vực
- Dì Phương, tay dì bị sao vậy?
Dì Phương có một vết sẹo dài trên mu bàn tay.
- Không có gì.
Dì Phương vội vàng rút tay về
- Tiểu thư, cô nên về đi ở đây nói chuyện không tiện.
- Giang Thanh Nhã bắt nạt dì hay là Khúc Diễm Nhi?
Diễm Tô nhìn dì Phương không bỏ đi mà còn hỏi về vết thương kia
- Nói cho con biết, ai đã làm chuyện đó?
- Tất cả đều đã lâu rồi.
Dì Phương thở dài, sau một tiếng thở dài nhẹ nhõm, dì nhớ lại
- Khi cô chủ thứ hai muốn làm xước chân dung của phu nhân nhà cô với một con dao, tôi đã nhanh chóng ngăn chặn nó. Tôi thật không ngờ rằng chiếc dao đó lại quẹt qua tay của tôi nhưng tôi đã không sao đâu thưa tiểu thư, nó không còn đau nữa.
Diễm Tô buồn bã đau lòng nói với dì Phương
- Dì Phương, gì là người trung thành với nhà họ Khúc , con không biết làm gì ngoài việc phải cảm ơn gì!
- Tiểu thư, cô đang làm gì vậy!
Nhìn thấy Diễm Tô cúi đầu cảm ơn mình, dì Phương cảm thấy bối rối
Loading...
- Đừng như thế này, làm sao tôi có thể nhận được!
- Đi với con được không? Nhà họ Khúc bây giờ không còn là nhà họ Khúc ngày xưa nữa rồi!
- Không, tôi không thể trở thành gánh nặng cho cô được.
Dì Phương nắm tay cô.
- Hơn nữa còn có nhiều việc quan trọng hơn đang chờ tôi làm.
- Còn có chuyện quan trọng hơn?
- Ý của tôi là vẫn nên ở lại biệt thự.
Dì Phương nói lời này, cố ý hạ giọng,
- Có tin tức gì ở nhà họ Khúc tôi sẽ liên lạc với tiểu thư càng sớm càng tốt.
Diễm Tô phản đối nói
- Dì Phương, làm sao con có thể để dì mạo hiểm được?
- Nghe này, tiểu thư không nghĩ vụ va chạm trên máy bay là có người dở trò sao?
- Làm gì vậy! Làm gì ở đó!
Cách đó không xa truyền đến một giọng nói trầm.
- Ông ta là ai?
- Quản gia mới! Cô chủ thu dọn đồ đạc đi, tôi đi làm trước!
Dì Phương đang định rời đi, nhưng quản gia đã chặn trước mặt , nhìn dì Phương một cách trịch thượng.
- Lầm bầm ở đây lâu rồi, bà đang nói bí mật gì vậy?
Quản gia sờ sờ râu mép, nghi ngờ nhìn dì Phương.
Dì Phương vội vàng giải thích:
- Cô chủ tôi từ nhỏ đã do tôi chăm sóc, hiếm khi mới trở về. Tôi đã nán lại một chút để nói chuyện thêm vài câu ...
- Nhị tiểu thư vẫn còn chưa rõ sống chết. Tính mạng đang bị đe dọa. Bà còn thời gian trò chuyện ?
Quản gia cởi mũ , hung hăng tát vào đầu dì Phương.
- Đừng quên ai là người trả tiền cho bà! Nếu có thời gian tán gẫu, tốt hơn hết là cầu xin Nhị tiểu thư được tai qua nạn khỏi! Nuôi bà lâu như vậy đúng là tốn cơm! Đi vào trong làm việc đi!
- Đủ rồi!
Diễm Tô thực sự không chịu nổi nữa,gằn giọng
- Dì Phương, giờ không còn việc gì ở đây nữa dì vào nhà đi!
Cô muốn xem người quản gia này hống hách như thế nào mà dám vô pháp vô thiên ở đây!
Dì Phương vội vàng cúi đầu nghe lệnh, trước khi rời đi còn không quên dùng ánh mắt ra hiệu Diễm Tô đừng làm bứt dây động rừng.
Quản gia ngạo nghễ nhìn Diễm Tô
- Ồ, đây không phải là cô gái vừa rồi bị đuổi ra khỏi nhà sao? Trên tay cô có cái gì? Tôi nhớ lúc vào nhà cô không mang theo quà gì. Cô muốn lấy cái gì từ trong nhà đi?
" Bốp"
Vừa dứt giọng, cái tát của Diễm Tô đã rơi xuống mặt ông ta một cách dữ dội!
- Quy tắc làm quản gia đầu tiên là phải luôn nhớ kỹ thân phận của mình! Xem ra ngươi luôn không biết thân biết phận . Cái tát này là nhắc nhở ngươi!
- Cô dám đánh tôi?
Quản gia định giơ cánh tay đánh trả cô
- Ông dám động vào tôi thử xem!
Diễm Tô lớn tiếng nói
- Đừng quên, tôi còn có một nửa quyền thừa kế! Chắc rằng vừa rồi ông có nghe nói, tôi còn là tiểu thư ở đây. Nếu như tôi muốn ông chết thì ông nghĩ ông có được sống vào ngày mai?
Quản gia hai tay cứng đờ trên không trung, không dám rơi xuống.
Hắn hiểu rõ địa vị bây giờ của mình, ông ta liền thu tay về. Dù gì hắn cũng chỉ là một quản gia nhỏ bé còn cô là tiểu thư ở đây. Xét về thân phận, thế lực thì cách xa một trời một vực
- Nếu để cho tôi nghe được ông bắt nạt dì Phương thêm một lần nữa , tôi không ngại thẳng tay bóp chết "kiếp chó" của ông với quyền sở hữu thừa kế trong tay tôi!
Diễm Tô nói thêm
- Hơn nữa , nếu tôi mất đi quyền thừa kế, chủ nhân ngươi sẽ cho ta một căn nhà một chiếc xe hơi, và rất nhiều tiền mặt đặc biệt ta vẫn là con gái của ông ta! Còn ông chỉ là người ngoài! Cho dù có một ngày biến mất khỏi thế giới này, cũng sẽ không ai phát hiện!
Quản gia giật mình, ông ta vội vã thú nhận sai và thay đổi sắc mặt một cách chóng mặt
- Là tôi không có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn. Tôi hứa với tiểu thư rằng điều này sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa trong tương lai!
- Hãy nhớ lời ngươi nói! Bằng không...
Diễm Tô trừng mắt nhìn người đàm ông trước mặt đe dọa
- Vâng! Vâng! Tôi sẽ không bao giờ nói nhảm và trau chuốt lời nói của mình. Tôi luôm chào đón tiểu thư trở về bất cứ lúc nào!
Quản gia cúi đầu nói.
Diễm Tô nhìn liếc nhìn dì Phương đang cắt tỉa hoa cỏ cách đó không xa, hai người nhìn nhau, Diêm Tô lập tức thu hồi ánh mắt
- Vậy tôi cầm trong tay cái túi này ...
- Tôi không thấy gì cả! Tiểu thư mau cất vào đi.!
Quản gia cứ cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn cô.
Thấy nhất thời không thể làm náo loạn thêm Diễm Tômang giày cao gót xoay người rời đi.
Không biết qua bao lâu, khi quản gia nghe thấy chung quanh không có động tĩnh gì, hắn mới bí mật ngẩng đầu, phát hiện cô tiểu thư kia không còn trước mặt, hắn mới yên tâm thở phào ...
"Thật là quá đáng sợ! Suýt nữa là không còn mạng!"
Diễm Tô đi trên đường, trong đầu không ngừng nghĩ đến lời nói của dì Phương: “Tiểu thư không nghĩ vụ va chạm máy bay là có người dở trò sao?
Quả thực là rất đáng ngờ!
Trong 1,2 triệu chuyến bay thì có nhiều nhất chỉ một vụ rơi máy bay, nhưng cô không ngờ nó lại trúng vào cô!
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Có ai đó muốn cô chết?
Đó sẽ là ai?