Đột nhiên, Khúc Diễm Nhi hét lên, quỳ xuống và ôm lấy mình trong nỗi sợ hãi, và liên tục lẩm bẩm:
- Không, đừng làm điều này với tôi! Em cầu xin chị!
- Chuyện gì xảy ra thế Diễm Nhi?
Tiếng hét của Diễm Nhi đã làm Lục Khánh Luân bị thu hút. Nhanh chóng bước lại chỗ cô ta, đau khổ ôm cô ta vào lòng
- Chuyện gì vậy? Nói cho anh biết.
- Dao....con dao bay về phía..em...
Diểm Nhi kêu lên mất kiểm soát, sợ hãi, nước mắt trào ra, hướng về cô run rẩy nói
- Chị ơi! Em rất yêu Luân! Em không thể sống thiếu anh ấy được! Mong chị hãy chúc phúc cho chúng em, chúng em yêu nhau thật lòng. Đừng vì tức giận nhất thời mà ra tay giết người! Em cầu xin chị! Đừng..!
Lục Khánh Luân nhìn Diễm Tô đầy hoài nghi
- Vừa rồi cô đã làm gì cô ấy? !
- Tôi không có!
Loading...
Diễm Tô không nghĩ rằng điều này xảy ra trong vở kịch của Khúc Diễm Nhi.
Người phụ nữ nham hiểm này! Cô ta một giây không đổ oan cho cô là chết là sao?
- Tôi hỏi cô vừa rồi cô đã làm gì cô ấy!
Lục Khánh Luân tức giận gầm lên!
Diễm Tô bây giờ đã rất thất vọng vag tức giận nhìn người đàn ông không biết phân biệt tốt xấu này!
Đời này, Diễm Tô chưa bao giờ nghĩ tới Lục Khánh Luân sẽ vì người phụ nữ khác mà mắng mình!
Tình cảm tám năm dường như chỉ có cô đa tình. Diễm Tô bật cười trước sự ngốc nghếch của mình
Nhìn người đàn ông trước mặt đã yêu mình tám năm, Khúc Diễm Tô cười buồn, cô sao có thể ngốc như vậy, đến bây giờ vẫn mong anh tin cô?
- Sao anh không hỏi cô ta đã làm gì tôi trước?
Diễm Tô lạnh lùng nhướng mắt, không còn ôm hy vọng vào anh ta nữa. Trái tim cô hoàn toàn lạnh lẽo, chân như đông cứng, không còn nghe theo trái tim của mình nữa!
- Cho dù cô ấy có làm gì đi chăng nữa, thì đó là vợ của Lục Khánh Luân tôi! Không ai có thể chạm vào một sợi tóc của cô ấy!
Lục Khánh Luân từng lời bảo vệ cô ta
- Cho dù cô ấy có phạm sai lầm lớn, hay làm gì sai trước thì không đến lượt cô để dạy dỗ cô ấy. Chỉ có mình tôi mới được bắt nạt Nhi Nhi! Diễm Tô! Cô không xứng!
Vào lúc này, cuối cùng Diễm Tô đã thực sự nhận ra rằng Lục Khánh Luân đã không còn một chút tình cảm nào dành cô nữa
- Luân ... anh đừng đối xử với chị gái em như thế này! Cô ấy dù gì trước kia cũng từng là người quan trọng đối với anh! Nếu anh tức giận vì em mà phá bỏ đi tình cảm còn lại của hai người thì hãy trách em đi!
Khúc Diễm Nhi yếu ớt, nói lời thuyết phục trong vòng tay anh ta
- Em còn bênh vực cô ấy đến bao giờ? Em quá thiện lương!
Cằm của Lục Khánh Luân đặt nhẹ lên trán Khúc Diễm Nhi nhẹ nhàng dỗ dành, giống như đang dỗ một đứa trẻ đang quá hoảng sợ
- Không sao đâu, anh ở đây, sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa. Bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ bảo vệ em. Nín đi, đừng sợ.
Nhìn thấy cảnh này trái tim Diễm Tô đau đớn dữ dội. Cảnh tượng trong quá khứ hiện về trở thành những mũi nhọn, lần lượt cắt qua trái tim cô, và những cơn đau tràn qua khiến cô khó thở.
Anh ấy thực sự không còn yêu cô nữa rồi!
- Vậy theo ý của anh Lục, tô phải ở yên chỗ này để cho mẹ con cô ta tạt nước trà vào mặt?
Diêm Tô bây giờ khoác lên mình một bộ mặt lãnh đạm, không còn để ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình nữa
- Lục Khánh Luân! Theo như tôi được biết thì vợ sắp cưới của anh đã rạch tất cả những bức chân dung của mẹ tôi. Tôi trả thù như thế là sai sao?
Lục Khánh Luân không ngờ lại có tình huống này, nhíu mày không đáp . Diễm Tô tiếp tục lên tiếng.
- Nếu anh thấy mẹ mình bị làm nhục như vậy liệu anh có thể để yên không?
Còn nữa ,nếu để sự việc này rơi vào tình cảnh của anh thì anh đứng yên một chỗ và không làm gì?
Nhìn dáng vẻ kiên quyết của cô nói vào mặt mình thì Khánh Luân đưa mắt nhìn về phía Khúc Diễm Nhi dò hỏi
- Thật vậy sao? Nhi Nhi?
Khúc Diễm Nhi không ngờ rằng Diễm Tô sẽ vạch trần cô ta trước mặt mọi người, vội vàng giải thích:
- Đương nhiên không phải! Chị ấy vừa rồi muốn dùng dao giết em! Mọi người đã thấy rồi! Thấy chị ấy tức giận như vậy, em muốn chị ấy uống một tách trà để trấn tĩnh, nhưng không ngờ chị ấy lại tát em và làm văng trà vào mặt em nữa!
Khi Khúc Diễm Nhi nói ra điều này, cô ta ra hiệu với những người hầu xung quanh, ra vẻ tội nghiệp nói
- Những người hầu này cũng ở đó vào thời điểm đó. Nếu anh không tin em thì họ có thể làm chứng!
Vài người hầu gật đầu!
Diễm Tô không bao giờ mong đợi rằng những người giúp việc mới này sẽ giúp cô đòi công bằng! Xem ra cô có nói gì cũng vô dụng, đây đều là thủ hạ của Khúc Diễm Nhi, cư nhiên sẽ làm bất cứ điều gì cô ta nói!
- Các người đúng là có mấy con chó ngoan! Khi chủ nhân sủa, con nào cũng sủa hùa mà không dám trái lệnh!
Diễm Tô khinh bỉ nhìn mấy người trong phòng. Lần này cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được!
- Tại sao anh lại không tin em chứ!
Lục Khánh Luân tỏ vẻ đau lòng sờ mặt của Khúc Diễm Nhi, thất vọng nhìn Diễm Tô
- Mọi chuyện đã đến nước này cô còn phải bịa đặt đến bao giờ? Làm sao cô lại trở nên như vậy? CÔ không phải là người con gái tôi biết trước đây. Diễm Tô! Đồ con đàn bà ác độc!
Diêm Tô đứng đó trái tim lạnh đến tận cùng. Nhưng không nói một lời nào! Đúng! Đương nhiên cô không phải cô! Từ giờ phút này, cô không còn là Diễm Tô nữa!