Cúp điện thoại xong, Diễm Tô cẩn thận tháo băng trên đầu, hiếm khi về nhà, cô không được để ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình!
- Cô Diễm, cô có muốn đi đâu?
Người giúp việc thấy cô đi giày, vội vàng đuổi kịp
- Thiếu nói, cô không thể đi đâu cho đến khi cô đã bình phục.
- Tôi chỉ ra ngoài để hít thở không khí thôi.
Có ý gì đây? Âu Thần đang kiểm soát sự tự do của cô sao?
- Nếu cô muốn rời đi, cô phải nói vài lời với thiếu gia!
Người giúp việc vội vàng dừng lại trước mặt cô, hối hả nói:
- Hay là để tôi gọi thiếu gia để báo cáo, kẻo ngài sẽ đuổi việc chúng tôi. Cuộc sống của chúng tôi sau này sẽ gặp nhiều khó khăn.
Diễm Tô không khỏi nở nụ cười,
- Thiếu gia của các người thực sự đáng sợ vậy sao?
Cô hầu gái ngập ngừng gật đầu,
- Còn kinh khủng hơn là khi thiếu gia tức giận. Cô Tô! Nhìn thấy ngài ấy là tất cả đều phải khép nép cúi đầu không ai dám nhìn thẳng vào mắt ngài ấy! Một khi nổi giận, cả thành phố Đông Thành sẽ không biết như thế nào!
- Nếu các người sợ tôi sẽ đến nói chuyện với anh ấy. Đừng lo lắng, các ngươi không cần chịu trách nhiệm
Diễm Tô một tay nắm điện thoại di động, một tay giữ cửa.
Đang đi trên đường, cô đang định gọi điện thoại cho Âu Thần độty điện thoại bỗng vang lên, một dãy số lạ hiện ra, bình thường Diễm Tô sẽ không nhấc máy, nhưng lúc này cô mơ hồ cảm thấy có người gọi đến. Đó có thể là Âu Thần
- Xin chào? Có chuyện gì vậy?
- Nhớ ta không, người đẹp!
Một giọng nói kiêu ngạo đột nhiên vang lên trong điện thoại.
Nhan Tô sắc mặt đột nhiên thay đổi,
- Sao lại là anh_ Lâm Dương?
- Cô còn nhớ ta? Xem ra thiếu gia đã để lại ấn tượng với cô rất sâu đậm!
Lâm Dương để một tay điều khiển vô lăng, một tay kia nhàn nhã ngồi trong xe. Từ cửa sổ, anh ta nói với giọng cao siêu
- Sao cô về nước lại không nói với tôi?
Cô không cần tôi đến đón sao?
- Tôi chỉ cần anh làm một việc đó chính là -tránh xa tôi ra càng xa càng tốt!
Hẳn là Khúc Diễm Nhi _em gái cô đã nói với anh ta tin tức về việc cô trở về nhà, nếu không anh ta sẽ không quấy rầy cô nhanh như vậy.
Vừa đúng Diễm Tô kết thúc điện thoại, một chiếc xe thể thao lấp đầy hoa hồng nhanh chóng dừng lại trước mặt cô, người đàn ông tháo kính râm xuống
- Đã lâu không gặp, Tô Tô, sao trông em có chút hốc hác? Chuyện xảy ra sao? Có chuyện làm em khó chịu?
- Không liên quan đến anh!
Diễm Tô đi vòng một con đường khác, cũng lười nói chuyện với anh.
Làm sao anh ta biết cô ở đây? Chẳng lẽ cuộc điện thoại vừa rồi có chức năng định vị…
Từ thời sinh viên, người đàn ông này dính lấy cô như sam, cho dù cô có làm gì đi chăng nữa, cô cũng không thể đuổi anh ta đi! Cuối cùng, cô ra nước ngoài và tận hưởng ba năm yên tĩnh, không ngờ khi trở về Trung Quốc lại bị anh ta tìm ra!
Tên khốn này một mặt theo đuổi cô trong khi không từ chối những lời tỏ tình của các cô gái khác, có thể được miêu tả là một tên đào hoa!
Làm sao cô có thể thích một người đàn ông như vậy?
- Em đi đâu vậy?
Thấy cô rời đi, Lâm Dương ung dung để xe lùi xuống, hứng thú đuổi theo mà nhìn cô chằm chằm.
Đường môi quyến rũ, chiếc cổ thon và trắng , dáng người mảnh mai ... Diễm Tô càng khiến anh cảm thấy bị quyến rũ khi nhìn thấy cô, nếu người phụ nữ này là của anh ... thì thật tuyệt làm sao!
- Lên xe đi, anh chở em đi!
Diễm Tô nhìn hắn, bụng đầy sát khí. Tên này nói chuyện không chút ngại ngùng, thậm chí khẩu vị của hắn cũng rất đặc biệt. Bộ vest hồng cùng áo sơ mi trắng, tai đeo khuyên, tóc vuốt về sau...Đối với người khác thì sẽ thấy hắn rất lãng tử và hào nhoáng nhưng dưới con mắt của cô là một bình hoa di động.
- Lâm Dương này! Đã nhiều năm như vậy, anh không có theo đuổi nữ nhân nào khác sao? Hay là sức quyến rũ của anh giảm sút, không có nữ nhân đi theo nên anh đến tìm tôi nói chuyện để bớt cô đơn?
- Haha, giường của Lâm Dương này không bao giờ cô đơn.
Lâm Dương nở nụ cười xấu xa, ánh mắt đùa cợt nhìn cô
- Hơn nữa, những người phụ nữ khác đều làm một màu rất chán chỉ có em mới khiến anh có hứng thứ mà thôi! Tô Tô, nhiều năm như vậy, em vẫn muốn gả cho Lục Khánh Luân sao? Em nghe đây! Đã nói là anh ta là tên cặn bả. Mục tiêu của hắn là em gái em!
- Việc của tôi không liên quan đến anh!
- Đương nhiên là liên quan đến anh!
Nhìn Diễm Tô tức giận nói với anh mà không nhịn được cười
- Việc của em chính là của anh! Lên xe đi, anh đưa em đi trả thù đồ cặn bã!
- Tránh ra, đừng cản đường tôi!
Đây là lần đầu tiên nghe nói có người cho rằng vị thiếu gia này ngáng đường! Tô Tô, em có biết anh có thể phá hết các con đường ở đây không?
- Được anh đi trên con đường này chính là vinh hạnh của nó
" ... "
Diêm Tô cứng họng
- Lâm Dương anh không biết xấu hổ sao? Sao mặt dày quá vậy?
Diễm Tô làm anh ta bật cười thành tiếng
- Đó là một câu hỏi hay! Anh đã không cần khuôn mặt của mình từ khi anh đuổi theo em!
- Đồ điên!
- Em luôn đặc biệt như vậy và em luôn thẳng thắn nói những gì mà những người phụ nữ khác không dám nói. Anh thích em như thế này!
" ... "
Không để Lâm Dương nói hết câu Diễm Tô liền bắt một chiếc taxi rồi lên xe
- Bác tài cho cháu đến tập đoàn Quyến Lâm! Cám ơn!
Lâm Dương thấy ánh mắt ghét bỏ của Diễm Tô bắn về phía mình mà không thể hiểu tại sao người phụ nữ này lại ghét anh ta đến vậy! Có quá nhiều phụ nữ muốn leo lên giường của anh ta, nhưng cô ấy thì khác. Tuy nhiên, cô càng như thế này, anh càng quan tâm!
Lâm Dương nhấn ga đuổi kịp chiếc xe cô đang đi
- Anh đang làm cái quái gì vậy?
- Tô Tô , khẩu vị của em càng ngày càng kém. Đi trên chiếc xe nhỏ rách nát này không phải là trò đùa sao? Nếu em bị tai nạn thì anh sẽ lấy ai đây?
- Ai nói tôi muốn kết hôn vơi anh ? Lâm Dương , anh đã ở nước ngoài một thời gian dài mà không thể đọc các biển báo đường? Anh có biết rằng anh đang lái xe ngược chiều không?
Diễm Tô không thể không nói,
- Tôi rất xấu hổ khi anh lấy tính mạng ra đùa cợt! Tính mạng của anh không quan trọng sao?
- Trừ khi em chấp nhận thành ý của anh
Lâm Dương giơ tay ra hiệu về chiếc xe trải đầy hoa hồng,
- Nếu không, anh sẽ ám em đến cuối cùng, nếu anh có chuyện gì em sẽ phải chăm sóc anh cả đời.
- Tên điên!!
Diễm Tô biết là không thể nói chuyện thêm với anh ta nữa đành quay sang bác tài xế
- Bác tài, cháu có thể làm phiền bác giúp cháu vượt qua anh ta không?