Ngay lúc cô tức giận đến mức muốn giơ tay cho anh một cái tát, đột nhiên có vài người đàn ông cao lớn đi tới, lượn qua lượn lại vài vòng, thấp giọng bàn luận
- Âu Thần, anh ta không có ở đây.
- Không có dù, anh ta cũng không dám hấp tấp nhảy xuống, huống hồ anh ta còn bị thương nặng! Nên anh ta vẫn còn lẫn ở trong đám người này, chúng ta tiếp tục tìm kiếm!
Diễm Tô thấy bọn họ nhìn một hồi liền hung hăng rời đi. Trong lòng cô hoảng sợ, rõ ràng bọn họ không phải người tốt, chạy đi tìm người vào thời khắc mấu chốt như vậy không quan trọng sao?
Lúc này, một nhóm phụ nữ khác đi tới, tất cả đều ăn mặc lịch sự và trông nghiêm khắc, gợi cô nhớ đến những nữ điệp viên trong phim.
Diễm Tô thấy họ đang đút một tay vào quần áo, tay còn lại ấn ra ngoài. Kiểu tư thế này là gì đây? Giống như kiểu bắn súng ?
Súng?
Diễm Tô giật mình.
Đột nhiên, một đôi mắt chim ưng sắc nét rơi vào trên người cô giống như tia laze quét về phía đầu cùng khuôn mặt của cô, Diêm Tô sửng sốt!
Cô đang bị nhìn chằm chằm sao?
Người bên kia liếc nhìn cô, sau đó nhìn bóng lưng người đang hôn cô, ánh mắt dừng lại và quay sang hướng khác tiếp tục tìm kiếm những mục tiêu của mình.
Loading...
Đối với họ, đây là một cặp đôi đối mặt với sinh tử, ôm hôn cuối cùng trước khi nhảy xuống máy bay. Nụ hôn không phải là một mối đe dọa.
Lưng của người đàn ông bị chặn bởi một chiếc dù, thứ đã giúp che giấu danh tính của anh ta.
- Âu Thần đã trốn đi chỗ khác.
- Nếu cô bỏ lỡ lần này, những người ở trên sẽ không bao giờ buông tha.
- Có vẻ như chúng ta phải làm việc chăm chỉ hơn và đừng để băng Hắc Long tìm thấy anh ta trước.
- Đi thôi!
... ...
Nghe cuộc trò chuyện của họ, Diễm Tô không khỏi suy nghĩ , những hành khách trên chiếc máy bay này quá xa lạ. Nhóm người đàn ông lực lưỡng giống như ở thế giới ngầm vừa rồi cô không biết họ đang tìm ai và những "nữ điệp viên" này đang tìm gì. Nhưng người đàn ông đáng chết trước mặt cô vẫn đang lợi dụng cô!
"Đáng ghét!"
Môi của người đàn ông được gọi là Âu Thần này bây giờ vẫn chưa rời môi cô vì thế quá tức giận Diễm Tô đã cong đầu gối của mình, đập mạnh vào hạ bộ của người đàn ông đó!
Tuy nhiên người đàn ông như biết được hành động của cô đã nhanh chóng đưa tay ra chặn đầu gối của cô lại.
Người đàn ông này thật linh hoạt và dứt khoát!
Diêm Tô tức giận đến mức đưa tay muốn đẩy anh ta ra, nhưng không ngờ bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô lại bị anh ta nắm chặt, ấn chặt vào cửa sập.
Diêm Tô trong mắt tràn đầy biểu tình: Này! Anh là ai! Hãy để tôi đi! Nó sắp sụp đổ! Anh có nghe thấy không!
Người đàn ông lại ấn chặt cô vào cửa sập, và hôn cô một cách cuồng nhiệt và mạnh mẽ hơn.
Một trong những "nữ đặc vụ" vừa quay đầu rời đi đột nhiên dừng lại và quay lại nhìn Diễm Tô
- Chủ nhân, có chuyện gì vậy?
- Chúng ta không còn nhiều thời gian. Người của băng Hắc Long sẽ sớm tìm thấy anh ta. Chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
- Chủ nhân đang nhìn gì vậy?
Vài người nhìn theo ánh mắt của người đứng đầu và nhìn Diễm Tô . Sau đó Diễm Tô nhận ra rằng ánh mắt họ không nhìn vào cô, mà là ... người đàn ông trước mặt cô, đang hôn cô!
Tất cả là do cô ta diễn quá lố để thu hút sự chú ý của họ, lúc này, người phụ nữ được gọi là "bà trùm" đã rút khẩu súng lục từ trong túi ra và nhanh chóng bóp cò.
Đôi tai của người đàn ông này cực kỳ nhạy cảm, và ngay khi nghe thấy động tĩnh, anh ta đã dùng tay trái ném tấm chăn của hành khách nào đó vào bọn họ.
Vài người phụ nữ bị chăn che khuất. Sau khi kéo cô đi, người đàn ông đã ôm lấy Diễm Tô nhảy xuống, tốc độ nhanh đến mức kinh ngạc!
Chiếc dù mở ra trên không, hai người cùng lúc bay lơ lửng trên không, kéo cách máy bay một khoảng nhỏ.
"Chủ nhân, là Âu Thần ! Anh ta đang trốn thoát!
- Bắn!
Tiếng súng vang vọng và bay trong không khí. Nhìn thấy dù của họ bay càng lúc càng xa, bắn đạn cũng vô dụng, người phụ nữ được mệnh danh là chủ nhân miễn cưỡng ra lệnh
- Đuổi theo!
Vài người nhanh chóng đeo dù và nhảy lên.
"A ..."
Diễm Tô không ngờ rằng bằng cách nào đó cô lại dính vào cơn bão này. Người đàn ông trước mặt này có thân phận gì mà anh ta bị các băng nhóm khác nhau truy lùng!
Ôm chặt lấy cổ của người đàn ông, Diễn Tô gần như bị treo trên người anh ta.
Tại sao nhóm đàn ông hung hãn, lực lưỡng cùng những "nữ đặc vụ" tỉ mỉ săn lùng người đàn ông này? Người đàn ông này là ai?
Diêm Tô muốn tìm hiểu mình sắp xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, vừa muốn tra hỏi người đàn ông. Chỉ thấy mi mắt của anh ta dần dần khép lại, đôi tay ôm eo cô yếu ớt buông lỏng ra, hôn mê bất tỉnh ...
- Này! Đừng ngủ ... tỉnh lại đi. Dậy đi!
Diêm Tô sợ hãi ôm anh ta chặt hơn. Đây là giữa không trung! Nếu không nắm chắc được, cô sẽ mất mạng!
- Anh ngất đi đấy à? Này! Dù của chúng ta hình như bị gãy!
Vài phát súng vừa rồi dường như làm đứt dù của cô ... Người đàn ông đã hôn mê và không thể nghe thấy cô.
Diễm Tô nhìn lên và thấy một vài lỗ trên chiếc dù, và nó đang tụt xuống rất nhanh.
Diêm Tô trong lòng nói thầm: "Trời đất, sao ngươi lại rơi vào chỗ này chứ ?"
Bên dưới là đại dương bao la. Diễm Tô hy vọng rằng chiếc dù này có thể tồn tại lâu hơn một chút. Cô không muốn chết, không muốn chết quá nhanh, chết ở một nơi hoang vắng và kết thúc cuộc đời này một cách vô lý như vậy! Đây không phải là điều cô muốn!
Tuy nhiên, chiếc dù đã rơi với tốc độ rất nhanh.
Sống 25 năm, Diễm Tô chưa bao giờ thấy mình đen đủi như vậy! Hãy để cô kết thúc tốt đẹp mọi thứ ngay hôm nay! Con xin ông trời!
Không đợi cô suy nghĩ nhiều, với một cú "phốc" lên của sợi dây dù đã bị đứt , hai người họ nặng nề rơi xuống biển, làm tung toé nước.