Khúc Dục Đông vỗ vai Diễm Nhi
- Bố sẽ giới thiệu cho con mấy người làm ăn của bố. Anh Lâm ở tập đoàn Lâm thị và anh Trần ở tập đoàn Vũ Thủy hãy làm quen với nhau! Sau này con phải thay bố gánh vác mọi chuyện nên sẽ vất vả. Bố mẹ sẽ lo lắng cho con.
- Bố đừng nói thế! Dù gì con gái đã lớn cũng phải giúp đỡ cha mẹ gánh vác với lại con còn có Khánh Luân hỗ trợ, bố cứ yên tâm đi.
- Đúng đó ông ạ! Bây giờ con gái mình trưởng thành rồi sắplà chủ tịch tập đoàn, cho dù ông không nói chúng nó tự khắc biết làm gì.
Mẹ kế Giang Thanh đứng một bên cười vui vẻ.
Diễm Tô nhìn gia đình bốn người họ hạnh phúc và đột nhiên cảm thấy mình như kẻ dư thừa ! Nhìn cảnh này, móng tay của Diêm Tô cắm sâu vào lòng bàn tay, nắm chặt thành quyền.
Cô ấy mới ba năm không về, mọi thứ đã thay đổi!
Khúc Dục Đông đưa bọn họ đến chào các ông chủ của các tập đoàn khác nhau, và cả gia đình bốn người bàn tán nói chuyện cười vui vẻ và định ăn ....
- Thật hạnh phúc, điều thú vị gì đang xảy ra vậy?
Giọng nói của Khúc Diễm Tô vang lên thì bốn người được coi là một gia đình đột nhiên thay đổi sắc mặt!
Khúc Diễm Nhi là người phản ứng đầu tiên, mở to mắt không tin
- Chị....., chị đã về rồi?
- Sao? Chị không nên quay lại đây sao?
- Chị chưa chết?
- Em mong muốn chị chết?
- Không! Ý em là .......làm sao có thể ...
Diễm Nhi không ngờ chị gái mình có thể sống sót!
Vẻ mặt của Khúc Dục Đông cũng thay đổi giống như Khúc Diễm Nhi
- Tô Tô, không phải chiếc máy bay con đi khi đang bay thì gặp tai nạn sao? Bố thấy các bản tin nói rằng tất cả hành khách đều không còn mạng sống ..
Diễm Tô lạnh lùng khinh bỉ nói
- Vậy ông tưởng tôi đã chết rồi nên không cho người truy tìm tung tích của tôi? Tôi có nên phải cảm ơn ông không?
Cô hoàn toàn không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này. Bố ruột thông báo cái chết của con mình mà chưa tìm thấy xác!
Nhìn thấy vậy, Giang Thanh Nhã cười trách móc cô
- Diễm Nhi con thật là xấu, nếu còn sống thì phải gọi điện thoại về nhà báo tin con đã an toàn chứ! Con không biết bốn người chúng ta lo lắng như thế nào đâu! Mẹ không thể ngủ ngon vào ban đêm
- Thật sao? Nhưng sao tôi cảm thấy là tất cả đang trong tinh thần rất tốt và vui vẻ không giống như có triệu chứng mất ngủ hay đau buồn nào?
Diễm Tô ngước mắt lên, nói
- Ngược lại, bà có thể thừa hưởng thừa kế theo tên của tôi. Bà có thấy hạnh phúc không?
- Tô Tô , tại sao con lại nói chuyện như thế với mẹ của con?
Khúc Dục Đông nhận ra rằng cô đang tức giận liền mắng:
- Ba biết sự sát nhập của hai công ty, chuyện kết hôn của Diễm Nhi khiến con khó có thể chấp nhận được nhưng có rất nhiều khách mời có mặt tại đây con phải giữ thể diện cho em gái mình cũng như là của Khúc gia. Vì thế cất đi tính khí của con bây giờ đi!
- Vậy thì ai sẽ quan tâm thể diện của con?
Khúc Diễm Tô đưa ánh mắt nhìn Lục Khánh Luân , chỉ cần anh sẵn sàng cho cô một lời giải thích hợp lý, cô sẽ không trách anh.
Nhưng mà Lục Khánh Luân vẫn luôn ôm eo Khúc Diễm Nhi không hề có chút áy náy đối với cô
- Tô Tô, chuyện giữa anh và Nhi Nhi...thực sự anh có lỗi với em, đã không nói sự thật cho em biết , chỉ sợ em đau lòng mà làm loạn như bây giờ!
Làm loạn?
Cô bị chính người thân yêu nhất của mình phản bội nhưng đến giờ vẫn phải âm thầm chịu đựng đã vậy còn bắt cô chúc phúc? Anh nghĩ cô dễ bị chà đạp đến thế?
- Trong tám năm qua, tôi đánh đổi cả thanh xuân để yêu anh, chờ anh tỏ tình. Trong khi anh nói rằng anh yêu tôi, thì anh và em gái của tôi lại bí mật quan hệ sau lưng tôi. Lục Khánh Luân đây là tình yêu của anh dành cho tôi sao?
Diễm Tô bây giờ đã rất tức giận và cô chua chát khi phải nói ra những điều này! Hôm qua anh ấy vẫn nói yêu cô trên WeChat! Sao hôm nay tình huống lại thay đổi chóng mặt đến như thế?
- Ai nói với cô là Lục Khánh Luân thực sự yêu cô chứ không phải lợi dụng?
Giang Thanh Nhã choàng khăn choàng lên người, dùng giọng điệu của một người mẹ bênh vực con
- Diễm Nhi và Khánh Luân hiện đang yêu nhau, cô có muốn thay đổi cũng chẳng được. Cho dù quá khứ hai người có yêu nhau đến thế nào nhưng bây giờ cô chính là người thứ 3 chen vào cuộc tình của hai đứa nó!
- Dưa hái xanh không ngọt! Thay vì ở đây làm mất mặt Khúc gia thì thà rằng cô hãy làm một cô chị tốt chúc phúc cho bọn nó. Dù sao cô cũng là chị em với Nhi Nhi . Chọn cô hay nó thì có gì khác nhau?
- Haha..Đúng là chẳng có gì khác nhau nhưng tôi là tôi! Tôi mới là người tương lai người thừa kế tập đoàn do ông nội để lại. Khúc Diễm Nhi là cái thá gì chẳng qua chỉ là một đứa con hoang!!
- Cô không nghe bố đã thông báo sao? Khúc Diễm Nhi hiện tại là người thừa kế! Cô trở về vừa đúng lúc em ấy đang mang thai.
Lục Khánh Luân vừa nói vừa bảo vệ Khúc Diễm Nhi và quăng ánh mắt khinh bỉ về phía cô.
Có thai?
Diễm Tô gần như không thể đứng vững, toàn thân giống như rút hết tinh lực .Cô không ngờ rằng họ còn có con
- Anh, anh ...
- Chị ơi, vài tháng nữa là em bé của em sẽ chào đời, chị sắp được làm dì rồi, chị không vui sao?
Khúc Diễm Nhi nói xong, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý khiêu khích.
Diễm Tô sao có thể không nhìn ra ý đồ rắn rết của cô ta.
- Chị gái từ nhỏ đã đi du học, cô ấy rất hiểu biết và thông thái. Sao chị không giúp chúng em đặt tên cho con?
Khúc Diễm Nhi biết cô rất đau nên cố ý rắc muối lên vết thương của cô.
- Đây là một ý kiến hay.
Khúc Dục Đông tán thành nói
- Tô Tô, nếu con đã về thì hãy sống chung với mọi người như trước đây. Nếu có thể con hãy làm mẹ đỡ đầu cho con của bọn nó!
Khúc Diễm Tô cười lạnh. Phải chăng đây có phải là người một nhà với cô?Nếu không có chuyện này xảy ra, cô không biết gia đình mình sẽ vô liêm sỉ như vậy!
- Vậy thì hãy gọi là Lục Liên Hoa! Diêm Tô giễu cợt nói
- Tên này thật hay biết bao, giống như mẹ của nó vậy!
- Diễm Tô! Hiện tại nhiều người như vậy, mày muốn dòng họ Khúc mất hết thể diện à?
Giang Thanh Nhã tức giận nói.
- Tôi đã dạy cô phép xã giao suốt mấy năm nay, cô coi chẳng ra gì đúng không?
- Dạy sao? Mẹ à, để tôi tự dạy!
Diễm Tô cầm ly rượu, lặng lẽ bước tới chỗ Lục Khánh Luân
- Anh sắp kết hôn và có con gái phải không? Chúc mừng anh!
Lục Khánh Luân vẫn giữ phong thái của một quý ông, điềm đạm nho nhã đáp lời cô
- Anh mừng vì em sống lại. Đám cưới của anh với Nhi Nhi cần sự chúc phúc của em.
- Đến đây, phục vụ rượu.
Trước khi người mang rượu tới , Diễm Tô cướp lời
- Vậy thì tôi chỉ mong vợ chồng anh sau này tan đàn xẻ nghé, hiếm muộn con cháu, đứt đoạn nối dõi tông đường!
Nói xong, cô dứt khoát hắt ly rượu trên tay vào mặt của người đàn ông cặn bã trước mặt.