- Vậy thì tiền mặt.
Âu Thần nói dứt khoát.
Vệ Khanh ra lệnh mấy người đằng sau. Một lát sau họ mang theo một thùng tiền mặt từ trên máy bay đến cho người phụ nữ
- Đây là tâm ý của thiếu gia, xin hãy nhận lấy.
Người phụ nữ sửng sốt, nhận lấy mở hộp ra, bên trong có một xấp Nhân dân tệ ngay ngắn. Con số lớn này khiến người phụ nữ bất ngờ ngất xỉu.
- Bã xã, bà có chuyện gì vậy?
Ông Vương vội vàng đỡ bà ấy, nhìn vào trong hộp rồi cũng ngất đi.
Nhân dân tệ nhiều như vậy, họ chưa bao giờ nhìn thấy nó trong đời!
- Đi theo tôi.
Âu Thần ra lệnh sau đó đi trước và Diễm Tô vội vàng đi theo sau.
Diễm Tô thầm nghĩ, nữ nhân này nhất định không dễ dàng mà có thể khiến thiếu gia đưa nàng đi du ngoạn trên chiếc phi cơ này.
Diễm Tô lên máy bay, bày trước mắt là tám chiếc ghế sofa trong cabin kiểu châu Âu, hệ thống nghe nhìn, hệ thống liên lạc, thiết bị gia dụng và thiết bị văn phòng có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi ... Cửa sổ hình bầu dục rộng, ánh sáng tuyệt vời, nhà bếp và quầy bar đầy đủ, được trang bị không dây. Thiết bị liên lạc và Internet thuận tiện cho công việc văn phòng, Diễm Tô biết rằng cấu hình này là hiệu suất tốt nhất trong tất cả các máy bay hạng sang.
- Đưa cô ấy đi tắm rửa.
Sau khi Âu Thần ra lệnh, anh đi vào buồng tắm của phòng ngủ và cho cô một phòng tắm lớn khác.
Vệ Khanh làm động tác mời,
- Cô ơi, mời đi với tôi.
Diễm Tô đi theo Vệ Khanh và định hỏi Âu Thần là ai nhưng sau khi nghĩ lại thì cô thấy không cần thiết. Cơ hội gặp nhau cũng không nhiều nên nếu biết thì sao, cô chỉ đành im lặng.
- Đây là đồ vệ sinh, đây là đồ thay quần áo, phòng tắm ở kia, đồ dùng tắm rửa đều có cả.
Vệ Khanh lịch sự giới thiệu, trong lòng thầm kinh ngạc, người phụ nữ này không chỉ có khí chất xuất chúng, mà ngay cả sắc mặt cũng tươi tắn, tinh anh. Động tác mang hơi hướng tâm linh, và hơi thở tỏa ra từ cơ thể thu hút mọi người đến gần lúc nào không hay.
Diêm Tô nhìn về chiếc váy
- Cái này cũng cho tôi?
- Vâng, tiểu thư!
- Có vẻ như thường có nhiều phụ nữ qua đêm ở đây, quần áo, đồ dùng phụ nữ đều có đầy đủ
Giọng điệu của Diễm Tô có phần giễu cợt.
Ngoài váy ngoại ra còn có áo lót quần lót nữ, nghĩ đến là cô phát ngán!
Vệ Khanh tưởng cô hiểu lầm gì đó, vội vàng giải thích:
-Không phải, đây là thứ mà thiếu gia đã đặt hàng trong tin nhắn tối hôm qua, 36D: 24: 36. Khụ! Khụ! Hình như đây là cỡ của cô thưa tiểu thư.
Diêm Tô mặt đỏ bừng. Số đo của cô, sao anh có thể biết rõ ràng như vậy! Tối qua anh ta dùng mắt để đo số đo của cô sao? Không biết xấu hổ! Biến thái!
- Anh ta nhắn tin khi nào? Tại sao tôi không biết gì cả?
- Lúc đó là 11 giờ đêm qua.
Sau câu trả lời của Vệ Khanh , Diễm Tô mới nhớ ra cô đã ngủ trên giường một lúc!
Hắn có sử dụng điện thoại di động của cô để gửi tin nhắn khi cô đang ngủ ? Chết tiệt! Với tính cách không biết xấu hổ của mình, hắn ta còn nhìn trộm những thứ khác trong điện thoại của cô không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Diêm Tô tràn đầy xấu hổ và tức giận.
Cô hậm hực đóng cửa phòng tắm một cái rầm
- Cô ơi , nếu cô có yêu cầu gì , xin vui lòng bấm hệ thống gọi điện trên tường, chúng tôi sẽ giúp đỡ cô tận tình.
Vệ Khanh nói xong liền lui ra ngoài.
Với sự chuyên nghiệp của mình và sự xa hoa của chiếc máy bay này, chắc chắn Vệ Khanh này không phải là người thường!
Diễm Tô trong lòng vừa rửa vừa chửi rủa, đồ khốn kiếp, đồ quỷ, thật không biết xấu hổ, hắn biết số đo của cô! Hắn ta biết rất chính xác! Ăn trộm điện thoại di động của cô! Thật là không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ ...
Diêm Tô trong lòng nguyền rủa ngàn vạn lần, không cam lòng chịu trận, cô phải thù để lấy lại danh dự của mình.
Sau khi tắm xong, cô ra dùng bữa ở bàn ăn, Diễm Tô nhận thấy rằng Âu Thần cũng đã tắm xong , trên người có thoáng mùi thơm.
Sau khi thay bằng áo sơ mi trắng sạch sẽ, cả người Âu Thần hoàn toàn lột xác , ngay cả khí chất cũng mạnh mẽ, động tác cắt bít tết trông rất tao nhã, nhất định không phải người giàu có bình thường!
Diêm Tô vừa ngồi xuống, liền nghe thấy hắn nói:
- Tối hôm qua cô đã cứu mạng tôi.. Để cảm kích tôi sẽ cho cô 10 triệu.
"..."
Động tác của Diễm Tô dừng lại, chuyện này là sao? Nghe có vẻ tốt bụng quá nhỉ?
Vệ Khanh nghe vậy lập tức viết chi phiếu mười triệu, cung kính đưa cho Diễm Tô
- Tiểu thư, xin nhận lấy tấm lòng của thiếu gia.
Diêm Tô lạnh lùng từ chối
- Không phải, chuyện xảy ra tối hôm qua chỉ là sự cố, cứu anh chỉ là tôi tỏ ra thương hại anh thôi . Vậy đó!
- Nó chỉ là tiền ngủ thôi.
Khi Âu Thần nói ra điều này, Âu Thần choáng váng và ngạc nhiên
Ngủ. ..ngủ sao? Người phụ nữ này đêm qua thực sự ngủ cùng giường với thiếu gia! Thật là một tin sốc! ! !
Phải biết thiếu gia nhà hắn quanh năm không có nữ nhân, huống chi là tùy tùng là nữ, ngay cả trợ thủ cũng là nam nhân như hắn! Thường thì phu nhân muốn mai mối chuyện hôn nhân cho anh, nhưng anh từ chối với thái độ thẳng thừng! Khó có thể để thiếu gia nói về một người phụ nữ nào đó!
Hôm qua mặt trời mọc đằng tây sao? Thiếu gia thật sự sẽ nằm chung giường với một nữ nhân ... ?
Hay là nữ nhân này có cái gì huyền diệu khiến cho thiếu gia si mê không chịu buông tha nàng!
- Nên để tôi nói là đưa cho anh phí phục vụ mới đúng hơn!
Diễm Tô ném tấm séc cho Âu Thần . Sau khi tờ phiếu đã nằm ngay ngắn trước mặt hắn ta nhưng trong lòng cô chưa đủ hả giận cô lấy ra một xu trong ví và ném nó qua
- Đây là phần thưởng thêm của tôi! Vì việc phục vụ rất tốt của anh tối qua!
Phục vụ, phí bồi bàn? ! hiệu suất tốt? ! ! !