Hắc Mộc Trạch không trả lời, trên gương mặt điềm tĩnh ấy cũng không có lấy một chút biểu cảm thừa thãi nào. Hai người cứ đứng đối diện nhau như thế mà chẳng ai nói với ai một lời nào.
Khẽ nhếch lên một nụ cười, Hắc Mộc Trạch không mặn không nhạt mà nói.
“Tôi biết là cậu không sợ. Nhưng… Cậu có từng nghĩ tới, nếu như hai mươi phần trăm cổ phần đó được bán cho Vương Thừa Vũ thì sao?”
“Nếu anh muốn biết thì cứ làm đi. Làm rồi thì mới biết được chứ.”
“Quả nhiên là Mục Trì Khiêm! Không sợ trời không sợ đất. Tốt! Rất tốt!”
“Hắc Mộc Trạch tiên sinh lại quá khen rồi.”
Hắc Mộc Trạch biết rõ, Vương Thừa Vũ chính là người mà Mục Trì Khiêm căm ghét nhất. Nhưng trên đời này, người duy nhất có thể đối đầu với Mục Trì Khiêm chắc cũng chỉ có một mình anh ta mà thôi.
Hắc Mộc Trạch cũng biết, một khi rút khỏi Mục thị thì tập đoàn Lodran sẽ chịu tổn thất rất nặng nề. Vậy nhưng thân là một người anh trai, dù có phải đánh đổi tất cả mọi thứ mình có để đổi lấy hạnh phúc cho em gái của mình thì anh cũng sẽ không hối hận. Bởi lẽ… Hắc Mộc Trạch anh có lỗi với Hắc Mộc Yên Chi…
“Những gì cần nói tôi đều đã nói rồi. Cho cậu thời gian ba ngày để suy nghĩ.”
Nói rồi, Hắc Mộc Trạch lập tức rời đi. Mục Trì Khiêm nhìn theo bóng lưng của anh ta, trên môi lại khẽ nhếch lên cười.
“Giang sơn dễ đổi, bản tính thì vẫn không đổi chút nào.”
Những lời lúc nãy của Hắc Mộc Trạch nói, anh vốn dĩ không hề để tâm. Nếu chỉ là đấu đá trên thương trường, một mình anh có thể cân tất. Điều mà anh lo lắng nhất chính là Hắc Mộc Trạch sẽ bắt tay với Vương Thừa Vũ, làm ra những chuyện bẩn thỉu để đối phó anh.
Nhưng dù có đối phó anh thế nào, anh cũng không sợ. Điều duy nhất anh sợ chính là bọn họ sẽ nhắm vào Doanh Doanh. Bởi lẽ, cô chính là điểm yếu chết người của anh. Bản thân anh chịu bao nhiêu tổn thương đều không quan trọng, nhưng nếu có người làm ra những chuyện tổn thương đến cô thì anh chắc chắn sẽ không để cho hắn sống thêm một giây một phút nào nữa cả.
“Bằng bất cứ mọi giá, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Mục Trì Khiêm anh có thể mất tất cả, kể cả tập đoàn Mục thị. Nhưng duy nhất chỉ có một thứ anh không thể mất, đó là cô… Hạ Doanh Doanh.
[…]
Sân bay Quốc tế Thanh Hoa…
Chuyến bay từ Los Angeles vừa mới hạ cánh thì cũng là lúc chiếc xe sang trọng của Trịnh Chí Hùng dừng lại trước sảnh chờ. Hôm nay, ông cùng Lý Tuệ Anh và Doanh Doanh đến đây để đón một người. Một người mà đã từng dùng cả mạng của mình để bảo vệ cho ông.
Lý Tuệ Anh cũng biết người đó là ai, bà cũng đang rất mong chờ gặp lại người đó. Chỉ có Doanh Doanh là không biết gì, vậy cho nên cô cũng đang rất tò mò.
Hơn hai mươi phút sau, hành khách trên chuyến bay đó đều đi ra. Hòa trong đám đông hành khách đó có một người phụ nữ với mái tóc nâu dài óng ả được xõa dài xuống đến tận thắt lưng.
Cô ta mặc trên người một bỗ xường xám màu đỏ, tà áo xẻ cao để lộ đôi chân thon dài, trắng mịn. Tay phải kéo hành lí, tay trái cầm một chiếc quạt giấy, trên mặt đeo một chiếc kính râm. Giữa dòng người vội vã ấy, người phụ nữ đó chẳng khác nào một đóa hoa hồng đỏ nổi bật đến kiêu sa.
Ngồi trong xe, Trịnh Chí Hùng và Lý Tuệ Anh vội vàng mở cửa xe bước xuống rồi vội vã đi về phía sảnh chờ. Doanh Doanh nhìn thấy vậy thì cũng vội vàng đi theo ba mẹ của mình.
Bước chân vội vã đi về phía trước, Lý Tuệ Anh không thể nhịn được sự vui mừng mà lớn tiếng gọi người kia.
“Tam tỷ!”
“Chị dâu! Cuối cùng cũng gặp lại nhau rồi.”
Đóa hoa hồng đỏ kiêu sa ấy chẳng ai khác chính là Kiều Ái Liên, cũng chính là Tam tỷ trong Tứ Đại Thiên Vương lừng lẫy một thời. Nhớ lại năm tháng đó, Kiều Ái Liên được giới giang hồ gọi là “Hoa hồng đen.”
Bao nhiêu năm trôi qua, tuổi xuân xanh đã không còn nữa. Vậy nhưng Kiều Ái Liên vẫn giữ được vẻ đẹp sắc sảo,trẻ trung. Hình như… thời gian đã bỏ quên cô ấy mất rồi.
Ôm chầm lấy người trước mặt, Lý Tuệ Anh xúc động đến nỗi không thể kìm được nước mắt. Kiều Ái Liên thở dài rồi đưa tay vỗ nhẹ vào lưng bà.
“Chị dâu à! Bao nhiêu năm rồi, sao chị vẫn cứ mít ướt như vậy chứ hả?”
“Chị vui quá thôi mà.”
“Haizz! Được được! Em biết em biết mà.”
Đôi mắt sắc sảo ẩn trong chiếc kính râm ấy nhìn chằm chằm về phía Doanh Doanh. Kiều Ái Liên buông Lý Tuệ Anh ra, từng bước nhẹ nhàng đi về phía cô.
“Đây là… Ngọc Thủy?”
Trịnh Chí Hùng khoác vai Doanh Doanh, ông vui vẻ mỉm cười rồi hỏi.
“Sao em lại dám chắc nó là Ngọc Thủy?”
“Lão đại! Anh tưởng em ngốc lắm sao? Ngọc Bích em đã từng tiếp xúc qua rồi. Con bé có đôi mắt lạnh lùng giống anh. Còn bé cưng này lại có đôi mắt dịu dàng giống hệt như chị dâu vậy mà.”
“Ha ha… Quả nhiên là Tam tỷ.”
“Ngọc Thủy à! Mau chào Tam tỷ đi con.”
Doanh Doanh nhìn Trịnh Chí Hùng rồi lại nhìn Kiều Ái Liên. Cô khẽ nở một nụ cười rồi cúi đầu nói.
“Tam tỷ!”
“Đều là người nhà, ra vẻ làm gì chứ. Em mệt lắm rồi, chúng ta về nhà trước được không?”
“Được được, đi thôi.”
Tam tỷ khoác tay Doanh Doanh bước đi. Cả bốn người đều ngồi vào trong xe. Trịnh Chí Hùng khởi động xe rồi rời khỏi sân bay.
Ngồi trong xe, Lý Tuệ Anh vui vẻ hỏi thăm Tam tỷ đủ điều. Tam tỷ cũng rất hào hứng kể lại rất nhiều chuyện cho bà nghe.
“Tam tỷ! Lần này em sẽ ở lại đây sao?”
“Không đâu! Bên Los Angeles không thể không người quản.”
“Vậy khi nào em lại đi?”
“Em cũng không biết nữa. Lần này về đây không phải chỉ vì lí do công việc đâu. Thật ra… em trở về là muốn tìm người.”
“Tìm người sao? Em tìm ai?”
Lý Tuệ Anh ngạc nhiên hỏi. Tam tỷ im lặng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Bên trong đôi mắt xinh đẹp ấy chất chứa cả một bầu trời cảm xúc không tên.
Trên môi kéo ra một nụ cười nhạt, Tam tỷ nhỏ giọng trả lời.
“Em muốn tìm Tuyết Hoa.”
“Tuyết Hoa? Là ai?”
“Là em gái của em.”
“Em gái sao?”
“Ừm! Lúc em còn nhỏ, ba mẹ li hôn. Em sống với ba còn em ấy thì đi theo mẹ. Hơn hai mươi năm trước, em có được chút tin tức của em ấy. Chỉ là còn chưa kịp tìm tới thì đã xảy ra chuyện rồi.”
Nếu như năm đó không xảy ra chuyện, có lẽ hai chị em họ đã gặp được nhau rồi…