Câu hỏi của cô đã thành công đánh rớt dòng cảm xúc nghẹn ngào trong lòng anh mất rồi. Mục Trì Khiêm nhìn cô thật lâu, tự dưng lại thấy vừa giận vừa buồn cười. Liệu bây giờ… anh có thể cắn một cái thật đau cho cô tỉnh ra không nhỉ.
Càng nhìn vào đôi mắt nghi ngờ của cô, anh lại càng không thể khống chế được cảm xúc trong lòng mình. Lần đầu tiên… lần đầu tiên lại có người có thể chọc anh giận đến mức độ này. Vậy mà… anh lại chẳng dám động vào người đó mới chết.
Hít vào một hơi thật sâu, khó khăn lắm anh mới có thể điều chỉnh lại nhịp thở của mình. Cứ tiếp tục như thế này, anh sẽ bị cô chọc cho tức chết trước khi cô kịp lấy lại kí ức mất thôi.
“Anh… Anh ổn không?”
Nhìn thấy biểu cảm lộn xộn của anh, Doanh Doanh e ngại lo lắng hỏi.
Mục Trì Khiêm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, anh chỉ muốn ngay lập tức đè cô ra mà cắn cho hả giận.
"Em… Tại sao lại nghĩ anh nói mấy lời đó với Hắc Mộc Yên Chi? "
“Thì… Thì tại anh thích cô ấy… nhiều năm vậy mà.”
“Hạ Doanh Doanh… Em… hây…”
“Mà…có phải là vậy không?”
Giận…
Anh thật sự bị cô chọc giận rồi.
Lần này… Anh giận đến tím cả người luôn đấy.
Trời ơi ngó xuống mà coi. Rõ ràng mấy lời ngọt ngào đó là anh dùng tất cả sự chân thành của mình mà nói với cô kia mà. Rõ ràng lúc đó, cô còn nhìn anh với ánh mắt vô cùng cảm động kia mà. Tại sao bây giờ, lại biến thành anh nói với Hắc Mộc Yên Chi vậy nhỉ… phương pháp suy diễn bắt cầu của cô… đỉnh quá rồi.
Doanh Doanh im lặng nhìn anh, càng nhìn lại càng thấy có gì đó sai sai. Là cô nhìn sai hay là cô đã nói sai vậy nhỉ… rốt cuộc là sai ở đâu?
Nén lại một mớ cảm xúc hỗn độn của mình, anh hít vào rồi lại thở ra. Cố gắng kiềm nén lại tất cả, anh bất lực hỏi cô.
“Em thật sự cho rằng anh đã nói với Hắc Mộc Yên Chi sao?”
“Người nói là anh, tôi làm sao biết được.”
“Hạ Doanh Doanh… em… em giỏi lắm.”
“Mà… là thật sao? Anh đã nói với Hắc Mộc Yên Chi thật sao?”
“Khi phải…”
“Vậy… người đó là ai?”
“Là một người họ Hạ tên là Doanh Doanh.”
"Họ Hạ tên là Doanh Doanh sao? Hạ Doanh Doanh… "
Á à… Cô bỗng nhiên thấy mình có chút ngớ ngẩn. Hạ Doanh Doanh… chẳng phải là tên của cô hay sao…
Mục Trì Khiêm ngồi đó, nhìn biểu cảm cứng nhắc của cô mà không nhịn được cười. Ngay lúc này đây, anh vừa giận vừa thương lại vừa thấy vô cùng buồn cười. Nếu như bây giờ, cô chợt nhìn anh rồi hỏi Hạ Doanh Doanh là ai thì có lẽ anh sẽ không thể ngồi vững trên ghế được nữa rồi. Nhưng cũng may, cũng may đó chỉ là suy nghĩ trong trí tưởng tượng của anh mà thôi.
Sau dăm ba phút đứng hình, cô chỉ tay vào mình rồi hỏi.
“Anh… Đã nói câu đó với tôi sao?”
“Ồ! Em vẫn còn biết mình tên là Hạ Doanh Doanh sao… Vậy thì may quá.”
“Anh…”
Nhìn biểu cảm hả hê của anh, cô tức đến nghẹn lời. Anh biết là cô không nhớ được chuyện cũ, vậy mà còn trêu chọc cô… đáng giận."
“Giận rồi?”
“Không có!”
“Nói dối! Rõ ràng là giận rồi.”
“Có giận hay không cũng liên quan gì đến anh?”
“Tất nhiên là có rồi. Em giận anh như vậy anh sẽ đau lòng lắm.”
“Miệng lưỡi ngọt ngào! Không đáng tin.”
Nói rồi, cô lườm anh một cái. Mục Trì Khiêm nhìn cô như thế, không nhịn được mà bật cười. Nắm lấy bàn tay cô đưa. lên môi mình, anh cưng chiều mà hôn lên những ngón tay gầy gầy nhỏ nhắn xinh xinh ấy rồi nói.
“Đừng giận! Những gì anh nói đều là thật. Anh chỉ nói mấy lời đó với duy nhất một mình em thôi.”
“Không tin được!”
“Vậy để anh chứng minh cho em xem.”
“Chứng minh sao? Anh làm sao mà chứng minh đây?”
Anh không trả lời mà chỉ chồm người hôn lên môi cô. Khoảnh khắc đó, cả không gian và thời gian đều giống như ngưng động. Môi của cô và anh chạm vào nhau, trong mắt cô chỉ có duy nhất gương mặt của anh mà thôi. Hình như là… tâm cô động rồi…
Rời khỏi môi cô, anh khẽ chớp mắt rồi hỏi.
“Như vậy đủ chưa?”
“Anh… Anh…”
“Anh yêu em! Bà xã!”
Chết rồi… Hôn anh một cái, trong lòng cô đều là hương vị ngọt ngào. Chắc là… môi anh có kẹo ngọt.
[…]
Kỳ Thiếu Thương dựa người vào thành ghế, đôi mắt điềm tĩnh khép hờ tựa như anh đang ngủ say. Nhưng kì thực là đêm qua anh lại không thể chợp mắt được.
Đêm qua, Hắc Mộc Yên Chi ôm lấy anh mà khóc. Còn anh cứ thế mà ngồi đó, lặng lẽ làm chỗ dựa cho cô ấy. Chỉ là lúc đó, anh lại cảm thấy giống như có ai đó đang lén lút nhìn anh từ phía sau. Nhưng khi anh quay lại thì chẳng nhìn thấy ai.
Sau khi dỗ dành Hắc Mộc Yên Chi đi ngủ, anh vội vã đi ra ngoài. Cả căn nhà vẫn yên tĩnh đến lạ, chỉ có âm thanh của những hạt mưa rơi ngoài kia mà thôi. Bất giác, anh cảm thấy, hình như là có điều gì đó rất lạ. Hạ An An… ra ngoài vẫn chưa về.
Kể từ ngày rời khỏi Hạ gia, anh đã để cô sống trong nhà của mình. Hạ An An rất hiểu chuyện, cô chưa bao giờ làm phiền đến cuộc sống riêng tư của anh. Hơn nữa, cô cũng chưa từng để anh phải lo lắng cho cô. Vậy mà hôm nay, cô ra ngoài đến tận bây giờ vẫn còn chưa về nhà. Không có cô… anh lại cảm thấy có chút không quen.
Lấy điện thoại ra muốn gọi cho cô, lúc này anh mới giật mình. Hóa ra, đến cả số điện thoại của cô anh cũng không có. Bên ngoài kia, trời mưa mỗi lúc một nặng hạt, cô là thân con gái, một mình ra ngoài lúc đêm khuya thế này, lỡ như xảy ra chuyện gì đó thì biết phải làm sao đây.
Kỳ Thiếu Thương có chút lo lắng, anh muốn đi ra ngoài tìm cô nhưng lại cũng không yên tâm để Hắc Mộc Yên Chi một mình. Thành ra cả đêm qua, anh thức trắng đêm ngồi chờ cửa. Chờ mãi chờ mãi cho đến khi trời sáng, An An cũng chưa về nhà.
Đôi mắt lạnh lùng khẽ mở ra, anh với tay lấy điện thoại trên bàn. Khi nhấn nút mở lên, màn hình hiển thị hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ của Lương Manh Manh.
Tự dưng trong lòng anh lại dấy lên một nỗi bất an, anh không chút chần chừ mà gọi lại. Ba hồi chuông vang lên, Lương Manh Manh ở đầu dây bên kia liền nhấc máy.
“Anh họ! Em gọi cả đêm qua tại sao anh lại không bắt máy?”
Kỳ Thiếu Thương nghe qua liền nghe được trong lời nói của Manh Manh hình như là có chút tức giận. Đưa tay lên day day mi tâm, anh nhỏ giọng xuống nước trả lời.
“Anh xin lỗi! Đêm qua anh có chút việc.”
“Là việc gì mà lại có thể khiến anh không nghe cả điện thoại của em chứ?”
“Chút chuyện riêng thôi. Tiểu Manh! Em gọi cho anh có chuyện gì sao?”
“Anh họ… Anh thật là… Mau tới bệnh viện đi, An An bị tai nạn, đang nằm trong bệnh viện rồi.”