Tầng cao nhất tập đoàn SWA…
Diệp Lang Quân đứng đó, xoay lưng về phía cửa, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía xa xăm. Bên ngoài kia, thành phố Thanh Hoa sa hoa lộng lẫy với những tòa nhà cao chất ngất. Đường phố tấp nập, đông đúc người qua kẻ lại, vô vàn những âm thanh hỗn tạp cứ thế mà hòa lẫn vào nhau. Vậy nhưng mấy ai biết được, Thanh Hoa hoa lệ này lại chất chứa bao nhiêu giọt nước mắt của Diệp Lang Quân anh đây…
Người ta nói đúng, nơi đô thị hoa lệ là hoa cho người giàu còn lệ cho người nghèo. Cũng giống như anh vậy, ngày tháng cơ cực đó, bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi xuống, bao nhiêu sự mất mát, bao nhiêu sự tổn thương, bao nhiêu sự tuyệt vọng cùng đau lòng, Diệp Lang Quân đều nhớ rõ không sót một việc gì.
Cũng vì một chữ nghèo cho nên cả gia đình anh phải nhà tan cửa nát, ba anh vì tham sang phụ khó mà tàn nhẫn vứt áo ra đi, bỏ lại mẹ con anh cùng với một khoảng nợ khổng lồ. Nhớ đến những khoảnh khắc đó, trái tim anh lại bỗng chốc run lên. Nếu như ngày đó anh có nhiều tiền giống như bây giờ thì em gái của anh đã không bị bán đi, mẹ anh cũng không vì đau lòng ức nghẹn mà trầm cảm đến mức phải nhảy lầu tự tử. Ngày tháng đó cứ giống như một thước phim kinh dị ám ảnh lấy tâm trí anh trong suốt bao nhiêu năm trời.
Người ta vẫn cứ hỏi tại sao anh lại nhức mực cưng chiều Jessica đến vậy… Những lúc như thế anh chỉ mím môi cười…đó là cách để anh bù đắp cho cô em gái còn sót lại của mình. Còn về người kia… anh cũng không biết, liệu còn có cơ hội để gặp lại hay không…
“Chủ tịch!”
Giọng nói của Jay vang lên kéo Diệp Lang Quân ra khỏi những hồi ức bi thương. Hít một hơi thật sâu, anh cố gắng kìm nén lại cảm xúc trong lòng rồi hỏi.
“Đã tìm được chưa?”
“Thưa Chủ tịch! Chúng tôi đã lục soát hết cả tập đoàn Mục thị nhưng vẫn không tìm được tiểu thư.”
“Tiếp tục tìm kiếm.”
“Dạ! Chủ tịch.”
“Còn nữa, chuyện tôi kêu cậu điều tra… cậu đã làm đến đâu rồi?”
“Tôi đã tìm được chút manh mối về người phụ nữ năm đó đã đưa nhị tiểu thư đi. Bà ta cũng đang có mặt tại Thanh Hoa này. Nhưng có lẽ là bà ta đã thay đổi danh tính, cộng với thời gian để trôi qua rất lâu rồi, vẻ bề ngoài chắc chắn cũng sẽ có chút thay đổi. Cho nên vẫn cần một ít thời gian để xác nhận.”
“Cố gắng nhanh một chút.”
“Tôi đã rõ, thưa Chủ tịch.”
“Ra ngoài đi.”
“Mục tổng có nhắn lại, tối nay anh ấy sẽ đợi Chủ tịch ở địa điểm cũ.”
“Tôi biết rồi.”
Nói rồi, Jay cũng lẳng lặng rời khỏi phòng. Diệp Lang Quân khẽ thở một hơi dài, đôi mắt mang theo nét u sầu nhìn về khoảng không mông lung vô tận.
“Trăn Trăn… Cuối cùng thì em đang ở đâu?”
[…]
Nhà hàng Lệ Hoa…
“Món ăn có hợp khẩu vị không?”
Mục Trì Khiêm ngưng đũa, ánh mắt dịu dàng nhìn người đang ngồi trước mặt.
Doanh Doanh đưa mắt nhìn anh, trên môi khẽ nở một nụ cười.
“Ngon lắm đó! Anh cũng mau ăn đi.”
“Đợi một thời gian nữa, sau khi dự án ở Thụy Sĩ kết thúc, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.”
Cô im lặng không trả lời, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn anh. Vậy là chỉ một thời gian nữa, cô sẽ thật sự trở thành cô bé Lọ Lem giữa đời thực rồi… thật sự… không thể tin nổi…
Không nghe tiếng cô trả lời, anh nhíu mày hỏi lại.
“Em có nghe anh nói gì không?”
“Em nghe rồi.”
“Sao vậy? Không thích sao?”
“Không phải! Ừm… Nếu như có thể, chúng ta tổ chức hôn lễ ở bãi biển có được không?”
“Chỉ cần là em thích, anh đều sẽ làm theo ý em.”
“Vậy cậu có thể làm theo ý tôi được không hả?”
Chưa thấy người nhưng đã nghe tiếng… Đinh Duật Phàm từ bên ngoài mở cửa đi vào trong. Nhìn thấy Mục Trì Khiêm đang ngồi đó, Duật Phàm không chút chần chừ mà chạy đến ngồi xuống bên cạnh anh. Ôm lấy cánh tay người bên cạnh, Đinh Duật Phàm mếu máo.
“Lão đại à! Cậu cứu vớt cuộc đời của tôi đi có được không?”
Doanh Doanh ngồi đối diện, ánh mắt ngơ ngác nhìn hai người đàn ông trước mặt mình. Cô thật sự vừa thấy lạ lại vừa thấy buồn cười. Đây… là sao nhỉ…
Mục Trì Khiêm liếc mắt nhìn sang người đang gục đầu vào cánh tay mình, anh không mặn không nhạt mà hỏi.
“Cậu đang làm cái trò gì vậy?”
“Mục Trì Khiêm… cậu có biết không, chỉ sau một đêm, tôi từ con ruột trở thành con ghẻ rồi.”
Doanh Doanh lại lần nữa mở to mắt ngạc nhiên. Cô thật sự nghe không hiểu, người trước mặt này đang nói cái gì nữa. Gì mà… con ruột trở thành xon ghẻ… ó nghĩa là như thế nào…
Mục Trì Khiêm cũng bị Đinh Duật Phàm làm cho mơ hồ. Anh đẩy nhẹ người bạn của mình ra rồi lạnh giọng hỏi.
“Cậu đang nói chuyện quái gì vậy?”
Đinh Duật Phàm nhìn anh, vội thu lại cái dáng vẻ không đứng đắn của mình.
“Haizzz! Tôi… Khổ quá mà.”
“Có chuyện gì?”
“Thì… Haizzzz.”
Hết than ngắn rồi lại thở dài. Đinh Duật Phàm sầu não trả lời.
"Thì là chuyện của Linh Lan. "
“Linh Lan…”
“Ba mẹ tôi muốn tôi cưới cô ấy. Nếu không thì sẽ từ mặt tôi.”
Mục Trì Khiêm đưa mắt nhìn Doanh Doanh. Hai người nhìn nhau rồi bỗng dưng lại bật cười. Đinh Duật Phàm nhìn thấy như thế thì liền tỏ ra giận dỗi.
“Các người còn cười được nữa sao?”
“Duật Phàm à! Tôi nói này. Linh Lan là một cô gái tốt, cậu cưới cô ấy cũng có sao.”
“Cậu…”
“Tôi thế nào? Không đúng sao? Cậu cũng đã cứu cô ấy rồi còn gì.”
“Không! Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
“Tin tôi đi! Sau này cậu sẽ biết, cậu đã yêu cô ấy như thế nào.”