Doanh Doanh ngồi trong bồn nước, toàn thân ướt sũng, đến cả làn da hồng hào của cô cũng đã tái nhợt cả rồi. Nghe có tiếng mở cửa, cô yếu ớt đưa mắt nhìn sang.
"Sao... anh... lại vào đây?"
"Hạ Doanh Doanh! Cô không muốn sống nữa hay sao hả?"
Mục Trì Khiêm vội vã chạy đến, kéo cô đứng dậy. Hai cánh tay rắn chắc của anh nhấc bổng cơ thể nhỏ nhắn của cô ra khỏi bồn tắm. Lúc này đây, sắc mặt cô tái nhợt, đôi môi đỏ mọng cũng nhợt nhạt không có lấy một chút sắc hồng hào.
Đặt cô ngồi xuống sàn, anh đứng dậy rồi kéo chiếc khăn tắm xuống giúp cô lau đi mái tóc ướt sũng.
"Cô muốn chết thì cũng đừng chết ở đây. Tôi không muốn mang trên mình tội danh giết người đâu."
Doanh Doanh có thể nhận ra được, trong lời nói của anh mang theo cả sự tức giận và lo lắng. Cô ngước mắt lên nhìn anh, giọng nói cũng đã khàn đi.
"Tôi không chết được đâu. Chỉ có ngâm trong nước lạnh, tôi mới cảm thấy thoải mái hơn thôi."
"Nếu cứ như vậy, thuốc còn chưa hết tác dụng thì cô đã chết cóng rồi."
"Tôi không sao thật mà."
Mục Trì Khiêm đưa mắt nhìn cô nhưng không lên tiếng trả lời. Anh cẩn thận giúp cô lau đi mái tóc ước sũng kia. Nhìn cô trong bộ dạng dở sống dở chết như thế này, thật sự là khiến cho người ta rất đau lòng.
"Đứng dậy đi!"
Vừa nói, anh vừa dìu cô đứng dậy. Hai người đứng đối diện nhau, sự lúng túng mau chóng vây lấy anh và cô. Vòng tay ra phía sau lưng cô, anh ghé vào tai cô rồi nhỏ giọng nói.
"Cởi ra trước đã! Nếu không cô sẽ cảm lạnh."
Dây kéo cứ thế mà bị anh kéo xuống. Chiếc váy ước sũng tuột dần khỏi cơ thể cô.
Mục Trì Khiêm lấy khăn tắm quấn chặt cô vào bên trong. Doanh Doanh lại cảm thấy trong lòng mình bắt đầu nóng lên rồi.
Hai cánh tay ôm lấy cổ anh, cô nhón người rồi đặt lên môi anh một nụ hôn. Mục Trì Khiêm nhìn cô, anh biết rõ thuốc trong người cô lại phát tác rồi.
Đưa tay muốn kéo cô ra khỏi người mình, vậy nhưng cô lại ôm chặt lấy anh không chịu buông. Đôi mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào anh, ôm lấy anh chặt thêm một chút rồi nói.
"Đừng... Đừng đẩy tôi ra... Tôi khó chịu... khó chịu lắm."
"Hạ Doanh Doanh! Cô tỉnh táo lại một chút có được không?"
"Mục Trì Khiêm... tôi nóng, rất nóng. Tôi... tôi muốn anh..."
"Cô có biết mình đang nói gì không hả? Cô tỉnh táo lại cho tôi."
"Tôi... Tôi thật sự... thật sự chịu không nổi nữa."
Nói rồi, cô lại nhào tới mà hôn anh. Chiếc khăn tắm quấn lấy cơ thể cô cũng rơi xuống. Trong phút chốc, cơ thể hoàn mỹ của một thiếu nữ hiện rõ mồn một trong mắt anh.
Đôi mắt lạnh lùng giờ lại mang theo cả một tia phức tạp. Anh bị cô trêu chọc đến mức sắp điên lên rồi. Còn chưa kịp làm gì thì bên tai lại vang lên giọng nói trầm thấp của cô. Cô nói:
"Mục Trì Khiêm... Tôi muốn... Chúng ta... làm chuyện đó đi..."
"Hạ Doanh Doanh..."
"Xin anh... xem như là... tôi cầu xin anh... có được không? Tôi... tôi khó chịu lắm."
Mục Trì Khiêm im lặng không trả lời. Hạ mí mắt nhìn xuống gương mặt khổ sở của cô, anh cũng cảm thấy đau lòng. Anh đương nhiên biết, loại thuốc này chỉ có một cách giải... nếu không thì sẽ phải chịu sự dày vò rất khổ sở.
"Mục Trì Khiêm..."
Giọng nói của cô lại lần nữa thì thầm bên tai anh. Bàn tay mềm mại kia cũng bắt đầu làm loạn. Cơ thể hai người cứ dán chặt vào nhau, nơi kín đáo nhất của anh cũng bắt đầu có phản ứng rồi.
Đôi môi nhỏ nhắn khẽ hôn lên má anh. Bầu ngực căng tròn cứ dán lên cơ thể rắc chắc của anh. Bàn tay cô thì càng lúc càng hư hỏng, nó lại chạm vào những nơi không nên chạm.
Mục Trì Khiêm nghiến răng, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô gái nhỏ. Bàn tay to lớn đưa ra ôm lấy bờ eo nhỏ, anh cắn lên vành tai cô rồi khàn giọng nói.
"Có biết hậu quả của việc trêu chọc tôi là như thế nào không hả?"
"Tôi không biết... Tôi... chỉ muốn anh thôi..."
"Muốn tôi? Muốn tôi thế nào?"
"Muốn anh... l*m t*nh với tôi."
"Thật sự muốn như vậy sao?"
"Ừm... tôi muốn..."
"Hạ Doanh Doanh! Nhớ cho kĩ... là cô câu dẫn tôi."
Nói rồi, anh đẩy cô ra phía sau, cho cô đứng dựa lưng vào tường. Đôi môi mỏng mạnh bạo hôn xuống bao phủ lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô. Chiếc lưỡi ư*t át nhẹ nhàng đi vào bên trong, đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng trêu chọc đầu lưỡi cô.
Doanh Doanh lúc này đã thật sự ngấm thuốc. Cô cuồng nhiệt đáp trả nụ hôn của anh. Bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve khắp nơi trên cơ thể săn chắc rồi dừng lại ở nơi đang nhô lên kia. Ngay lập tức, bàn tay nhỏ nhắn của cô bị anh giữ lại.
Vùi mặt vào hõm cổ cô, hơi thở của anh trở nên gấp gáp. Cắn nhẹ vào bờ vai mảnh mai ấy, anh khẽ gằn giọng nói.
"Cô không sợ sao?"
"Tôi... không..."
"Là cô tự nói đó."
Những mảnh vải cuối cùng trên người anh được cởi ra. Mục Trì Khiêm nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp ấy, bản năng trong người cũng trỗi dậy. Bàn tay to lớn đưa ra kéo cô về phía mình. Anh ghé xuống tai cô rồi dịu dàng nói.
"Trở thành người phụ nữ của tôi rồi thì không cho phép cô qua lại với bất kỳ một người đàn ông nào nữa. Nhớ chưa...?"
"Ưm..."
Một tay anh giữ chặt gáy cô, ép cô ngẩng mặt lên nhìn mình. Đôi môi mỏng khẽ hôn xuống, mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô. Cơ thể hai người dán chặt vào nhau, họ dường như có thể nghe được cả nhịp đập trái tim của đối phương.
Bầu không khí trong phòng tắm lúc này lại trở nên vô cùng nóng bỏng. Doanh Doanh nằm trên sàn, đôi mắt mơ màng khẽ nhắm lại. Hai cánh tay trắng nõn ôm chặt lấy cơ thể của người bên trên.
Mục Trì Khiêm nằm sấp trên người cô, bàn tay to lớn nhẹ nhàng mơn trớn khắp nơi trên cơ thể người thiếu nữ ấy. Rời khỏi đôi môi nhỏ nhắn của cô, anh hôn xuống chiếc cổ trắng ngần ấy rồi để lại đó một dấu đỏ thẫm.
Đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn xuống, cuối cùng thì dừng lại ở bộ ngực đẫy đà của cô. Đầu lưỡi đưa ra khẽ l**m nhẹ lên quả chery nhỏ xíu, anh lại nghe được tiếng kêu của cô. Tiếng kêu đó chẳng khác nào tiếng của một con mèo nhỏ khiến cho sự kiên nhẫn của anh mất sạch.
Môi mỏng mở to ngậm lấy một bên ngực của cô mà l**m m**. Bàn tay to lớn di chuyển xuống dưới, tìm đến nơi nhạy cảm nhất mà ra sức trêu chọc. Bầu không khí mỗi lúc một nóng hơn, Doanh Doanh nằm dưới thân anh để mặc cho anh tùy ý làm càng. Bởi lẽ lúc này đây, cơ thể cô đang cảm thấy vô cùng thoải mái...