Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 66: Ba không thoải mái?



"Xem cái gì mà xem? Muốn thì tự đi xem đi!" Sau khi bà Cố lạnh lùng mà quăng ra một câu này, mới chợt nhớ Cố Hề Hề bây giờ đã không như trước kia nữa!

"Hề Hề, bà nội không có ý đó, bà nội chỉ cảm thấy.." Bà Cố còn muốn nói vài câu để che đậy sự dối trá.

Đáng tiếc, Cố Hề Hề chẳng còn muốn nghe nữa! Dù sao đi nữa, cô cũng đã nói hết! Chuyện còn lại không còn liên quan gì đến cô nữa rồi!

"Bà nội, con không muốn suy nghĩ nhiều nữa!" Cố Hề Hề lập tức nói: "Cơ thể đột nhiên có chút khó chịu, con về trước đây!"

"Được được, con tự chăm sóc mình cho tốt nhé!" Bà Cố vẫn còn ý định trông cậy vào Cố Hề Hề nên đành nhỏ giọng, phải cầm được thật nhiều lễ vật mới được!

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Bây giờ không phải là lúc xé rách mặt của Cố Hề Hề! Bà muốn biết chính là con trai và con dâu cầm hai triệu đi làm gì rồi!

Cố Hề Hề từ trong phòng bà Cố ra, còn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy vóc người cao cao của Doãn Tư Thần cách đó không xa.
Advertisement


Khi Doãn Tư Thần thấy gương mặt mệt mỏi của Cố Hề Hề đi từ bên trong ra, không kiềm được mà bước tới thật nhanh, kéo cô ôm vào trong lòng.

"Tôi không sao.." Cố Hề Hề nói một cách dịu dàng.

Lần đầu tiên cô không chống cự lại cái ôm của Doãn Tư Thần. Thật sự cô cảm thấy rất đau buồn, lúc này cô rất cần một bờ vai để dựa vào.

Doãn Tư Thần, cảm ơn anh đã cho tôi mượn cái ôm tạm thời này! Tôi chỉ cần dựa vào một lát thôi.. chỉ một lát là được rồi!

Hơi ấm truyền từ lồng ngực của Doãn Tư Thần, làm cho trái tim Cố Hề Hề dần ổn định lại.

Để cho mình tham lam một lần đi! Doãn Tư Thần, cảm ơn anh đã cho tôi sự an ủi!

Ánh mắt của Doãn Tư Thần rũ xuống, dừng trên những sợi mi đang run run của Cố Hề Hề. Trước giờ, anh chưa từng ngắm một người phụ nữ nào nghiêm túc như vậy!

Trước đây, có lẽ anh cũng không cảm nhận được nếu ôm người phụ nữ này vào lòng mình, lại gây xúc động như vậy. Anh từng cảm thấy cô không có ưu điểm nào đáng khiến tầm mắt của anh phải dừng lại cả.
Advertisement


Nhưng người phụ nữ này, hết lần này đến lần khác khiến anh phải nhìn với một cặp mắt khác trước, hết lần này đến lần khác khiến cho ánh mắt của anh phải dừng lại càng ngày càng lâu hơn!

Thời khắc này cô giả vờ nở nụ cười kiên cường, càng khiến cho tim của anh khẽ run. Lần đầu tiên trong đời, có một loại tình cảm khó gọi tên dâng lên trong lòng anh!

"Chờ lát nữa khi mọi người ăn xong, chúng ta sẽ đi ngay nhé!" Cố Hề Hề khẽ nói: "Nơi này một phút tôi cũng không muốn ở lại nữa rồi!"

"Được!" Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn cô, nói thật khẽ.

Mặc dù chỉ có một chữ vô cùng đơn giản, nhưng mũi của Cố Hề Hề cũng cảm thấy chua xót. Một người ngoài cũng lo cho tâm trạng của mình, tại sao người nhà họ Cố lại chèn ép cô và mẹ đến vậy?

Thậm chí cô cũng không yêu cầu người nhà họ Cố đối xử tốt với mẹ, chỉ cần đừng làm khó mẹ, cô cũng đã thỏa mãn rồi!

"Ba của em tới rồi, lau nước mắt đi, nhớ phải mỉm cười!" Doãn Tư Thần nhếch mắt nhìn, ánh mắt chợt sáng lên, nói khẽ: "Hình như ba của em cũng có điều muốn nói với em!"

Nghe anh nói như thế, Cố Hề Hề lập tức đứng thẳng người lên, đưa tay lau nước mắt. Cô xoay đầu nhìn thấy ba đang đi về phía mình.

Nhìn nét mặt của ông, dường như có sự đấu tranh và vướng mắc gì đó.

Xảy ra chuyện gì vậy?

"Ba, có chuyện gì sao?" Cố Hề Hề chủ động hỏi.



"Hề Hề.. Lát nữa có phải các con sẽ vào thị trấn không?" Ba Cố hỏi một cách dè dặt.

"Dạ!" Cố Hề Hề trả lời: "Chúng con đưa theo nhiều người, trong nhà cũng không đủ chỗ ở, nên chúng con phải vào thị trấn tìm khách sạn ngủ lại!"

"Vậy các con có thể đưa ba đi theo không?" Ánh mắt ba Cố sáng lên, tràn đầy hy vọng nói: "Giờ này, xe buýt vào thị trấn cũng hết rồi, con xem.."

Cố Hề Hề mỉm cười: "Đương nhiên được rồi ạ! Ba, lát nữa nói với mẹ một tiếng nhé, chúng ta cùng đi vào thị trấn, con muốn mua quần áo cho hai người!"

Nghe Cố Hề Hề chủ động nói mua quần áo cho mình, ba Cố lập tức nở nụ cười vui vẻ, vặn vặn tay nói: "Được được! Hề Hề thật hiếu thảo, ba rất vui!"

Mặc dù bà nội ngược đãi mẹ, ba vẫn luôn khoang tay đứng nhìn. Nhưng cuối cùng thì ba vẫn là ba nuôi của mình!

Cố Hề Hề nói: "Ba và mẹ đi chuẩn bị đi, một lát nữa chúng ta cùng đi!"

"Được được được!" Ba Cố vui vẻ mà đi khỏi.

Doãn Tư Thần nhìn bóng lưng của ba Cố, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Nếu Cố Hề Hề biết thật ra ba của cô.. Thôi bỏ đi, chuyện này vẫn đừng nói thì tốt hơn! Bây giờ tâm trạng của cô không ổn định, tạm thời không nên cho cô biết thì tốt hơn.

Chờ đến ba giờ chiều, thì mọi người cũng đã ăn xong, Tiểu A chỉ huy dọn dẹp hết tất cả mọi thứ.

Cố Hề Hề kéo cánh tay của ba mẹ, kéo họ lên một chiếc xe MPV. Lần đầu tiên ba mẹ Cố được ngồi một chiếc xe cao cấp như vậy, lập tức bó tay bó chân, không dám chạm vào gì thứ gì.

Cố Hề Hề cười nói: "Ba mẹ, ba mẹ đừng gò bó như vậy, không sao đâu!"

Doãn Tư Thần cũng cười mà gật đầu. Vì Cố Hề Hề, anh cũng cố gắng mà làm tròn bổn phận của một người con rể. Đương nhiên, cũng chỉ là bổn phận mà thôi!

Thấy Cố Hề Hề ngồi một chiếc xe sang trọng như vậy, ánh mắt của Cố Chân Chân muốn bốc lửa!

Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào đâu mà mọi thứ tốt đều của Cố Hề Hề! Bây giờ bác cả và bác gái cũng được thơm lây! Tất cả những vinh dự này, tại sao không phải của cô ta chứ?

Cố Hề Hề nhìn những người gọi là họ hàng ở trước mặt, chỉ có thể thở một hơi dài.

Trở về lần này, Doãn gia đã chuẩn bị phần hậu lễ. Quà của mỗi người đều vô cùng nặng! Nhưng dù như vậy, bà Cố cũng không quên đòi cô hai trăm ngàn. Nếu không phải cô nhắc đến hai triệu của chú thím, chỉ sợ bà Cố không dễ dàng thả cô đi như vậy!

Căn nhà này, cô thật sự vô cùng thất vọng!

Đoàn xe tiếp tục đi khỏi, nhóm người trong thôn lại vây xem lần nữa. Nhìn gương mặt kia của bà Cố, quả thật là vô cùng vẻ vang!

Chờ đoàn xe khuất khỏi tầm mắt, Cố Chân Chân không ngừng than thở: "Đều do Cố Hề Hề, nếu không anh ấy cũng có thể ở thêm một lát nữa rồi!"

Nghe con gái nói, thím Cố sửng sờ! Đầu tiên là muốn chứng thực lại lời của con mình: "Chân Chân, con nói gì thế? Vừa rồi con nói tới ai?"

"Còn có thể là ai nữa?" Cố Chân Chân tức giận trả lời lại: "Cố Hề Hề tốt hơn con ở chỗ nào? Dựa vào đâu mà có được một người đàn ông tốt như vậy chứ?"

Thím Cố nghẹn lời, bà không ngờ Cố Chân Chân lại để mắt đến chồng của Cố Hề Hề.

Đó là anh rể của cô ta!

Nhưng thím Cố lại suy nghĩ, Doãn Tư Thần có tiền như vậy, nếu cậu ta là con rể của mình.. Vậy thì tương lai cũng giàu có rồi, không phải sao?



Thím Cố đảo mắt một vòng, nói: "Bây giờ Cố Hề Hề đang mang thai, cơ thể nhất định bất tiện! Chân Chân, con mau tìm Tôn Dương trong thôn, cậu ấy có xe, bảo cậu ấy đưa con lên thị trấn đi!"

"Mẹ?" Cố Chân Chân sửng sờ, cô không ngờ mẹ mình lại không hề phản đối!

"Còn ngớ ra gì nữa?" Thím Cố đẩy Cố Chân Chân: "Con nói đúng, Cố Hề Hề là thứ gì chứ? Dựa vào đâu mà chuyện tốt gì cũng của nó? Con gái mẹ không bằng nó ở chỗ nào? Bây giờ Cố Hề Hề mang thai, cũng không thể làm nghĩa vụ vợ chồng. Con đi nhanh đi, thể hiện nhiều vào để Doãn Tư Thần có ấn tượng với con.. Chuyện kế tiếp không phải là gạo nấu thành cơm sao?"

Cố Chân Chân biết sở dĩ mẹ thuận lợi gả cho ba như vậy, chính là nhờ chiêu có thai kết hôn, ba của cô là mẹ cướp được từ bạn thân của bà! Vì mẹ của Cố Chân Chân mang thai, nên cha của cô ta cũng không thể không cưới bà!

Nếu Cố Hề Hề biết được âm mưu của thím Cố và Cố Chân Chân như vậy, nhất định sẽ hừ một tiếng: Thật là mẹ nào con đó mà!

Năm đó thím Cố dùng chiêu này, cướp đi bạn trai của bạn thân mà không hề xấu hổ. Bây giờ Cố Chân Chân cũng muốn đi theo con đường cũ của mẹ, cướp đi chồng của chị mình!

Thật sự là một gia đình không biết xấu hổ!

Cố Hề Hề và ba mẹ trò chuyện vui vẻ, không quấy rầy đến những người còn lại trong xe, ung dung mà nói về việc trong nhà.

Không hề có uy nghiêm của mẹ chồng, mẹ Cố cũng tự nhiên hơn, nói chuyện với con gái cũng nhiều hơn. Mặc dù tính tình ba Cố rất trầm, nhưng hôm nay ông cũng nói rất nhiều.

Cố Hề Hề thấy ba Cố không tập trung, lập tức cảm thấy tò mò.

Qua một tiếng đi đường, đoàn xe cũng dừng lại trước cửa một căn hộ lớn.

Cố Hề Hề theo mẹ xuống xe, cười nói: "Mẹ, Tư Thần đã chọn xong cho ba mẹ một căn phòng, tối nay cứ nghỉ ngơi ở đây. Lát nữa con sẽ đưa hai người đi mua quần áo, thích món gì thì nói với con, đừng khách sáo với con nhé!"

"Con bây giờ cũng không nên tiêu xài phung phí, có tiền nên tích góp lại!" Mẹ Cố nói một cách áy náy: "Hôm nay, mẹ không còn cách nào mới mở miệng vay tiền của con, là do bà nội con ép. Con đó, có tiền thì giữ cho kỹ, tương lai còn có con, thứ cần chi tiêu cũng rất nhiều!"

Cố Hề Hề mỉm cười lắc đầu, cũng không giải thích gì.

Mình sinh ra đứa bé, còn đến lượt mình chi tiêu sao? Doãn gia đã chuẩn bị từ sớm tất cả mọi thứ rồi!

Cố Hề Hề thấy ba Cố lại mất tập trung, không nhịn được mà hỏi: "Ba, ba sao vậy?"

"À.. à! Không có gì!" Ba Cố trả lời ngập ngừng, mặc dù ông nói như vậy, những không ngừng xem điện thoại.

Hôm nay ba làm sao vậy? Còn có chuyện gì sao? Tại sao cứ xem giờ liên tục như vậy?

Doãn Tư Thần nói: "Anh còn có chút việc phải xử lý, em đưa vài người vệ sĩ theo. Trên đường đi phải chú ý an toàn. Mẹ, con không thể đi dạo phố cùng mọi người rồi!"

"Con có việc bận, không cần để ý đến mẹ!" Mẹ Cố vội vàng trả lời.

Địa vị của người con rể này quá cao quý, bà cũng biết được chút ít. Bà cũng không dám để cho con rể cao quý như vậy đi dạo cùng bà đâu!

Sau khi Doãn Tư Thần đi khỏi, Cố Hề Hề rất vui vẻ đưa ba mẹ đi dạo.



Nhờ Doãn Tư Thần giải quyết chuyện của chú thím thay cho Cố Hề Hề, nên trong tay cô vẫn còn đủ năm mươi ngàn. Cô định dùng số tiền này để mua quần áo mới cho mẹ.





Vừa mới đến cửa hàng bách hóa, ba Cố đã nói: "Hề Hề, ba nhớ bà nội con nhờ ba đi xem một ít đồ cho bà, hai người đi trước đi. Lát nữa ba gọi điện thoại cho hai người!"





Cố Hề Hề sững sờ!





Ánh mắt của ba Cố sáng lên, trước kia ông không như vậy! Nhưng, Cố Hề Hề cũng không muốn nghĩ nhiều.





Dù sao cô cũng không thích, càng không muốn bỏ tiền ra cho bà Cố, nên gật đầu nói: "Được ạ, vậy con và mẹ đi trước, ba xong việc gọi cho con nhé!"



TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv