Lời nói vừa dứt thì toàn thể các vị khách đồng loạt đứng dậy, Hề Hề cũng cùng đứng dậy, tất cả vỗ tay hoan nghênh Doãn lão phu nhân tiến vào phòng ăn. Doãn lão phu nhân đã thay đổi một bộ lễ phục tinh xảo, nắm tay hai vị tiểu thiếu gia chậm rãi tiến đến bàn tiệc.
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đã thay bộ trang phục khác, gương mặt hai bánh bao nhỏ hừng hực khí thế, tinh thần phấn chấn vui vẻ bước theo bà cố nội. Vẻ mặt khôi ngô bụ bẫm tức thì hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt.
Doãn Tư Thần ở phía sau đẩy Doãn phu nhân trên xe lăn từ từ tiến vào, Doãn Tư Dược bước theo họ cách chừng nửa bước chân. Tiếng vỗ tay vẫn vang giòn không ngớt.
Mộc Nhược Na cười cười, thấp giọng nói bên tai Hề Hề: "Hai cục cưng của chúng ta đúng là ngày càng đáng yêu!"
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Hề Hề nhẹ nhàng mỉm cười tự hào!
Đây chính là con trai của cô! Đáy lòng cô bất chợt cảm thấy kiêu ngạo!
Advertisement
Khi Doãn lão phu nhân đã ngồi xuống thì Doãn Tư Thần cũng đẩy Doãn phu nhân Tưởng Tuyết đến ghế dành riêng cho bà.
Ngồi cùng bàn với Doãn lão phu nhân là các lão gia tử và lão phu nhân khác ở những gia đình hào môn vùng lân cận, đều là người có uy tín danh tiếng trong giới thượng lưu. Còn cùng bàn với Doãn phu nhân Tưởng Tuyết là các quý phu nhân của các gia tộc lừng lẫy trong và ngoài nước. Theo một lý này thì ngồi cùng bàn với Hề Hề chính là các vị thiên kim tiểu thư và thiếu phu nhân hào môn cùng thế hệ.
Ba bàn tiệc này được an bài ở khu vực trung tâm sảnh phòng ăn, người tinh ý nhìn một cái sẽ nhận ra dụng tâm của Doãn gia, bởi vậy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Hề Hề đầy ý vị thâm thúy.
Đây chính là Doãn gia muốn táo bạo công bố cho tất thảy mọi người biết một điều, người được chọn trở thành Doãn gia đại thiếu phu nhân không ai khác là cô gái mặc áo sườn xám thanh sắc ưu nhã này.
"Mời ngồi, mời ngồi, mọi người không cần khách khí." Doãn lão phu nhân nâng tay, ý bảo mọi người ngồi xuống, các vị khách lúc này mới sôi nổi cùng an tọa.
Quản gia là người chủ trì bữa tiệc, cung kính mời các lão gia tử và lão phu nhân nói vài câu, sau đó thì bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Hề Hề đang chuẩn bị thưởng thức một món súp khai vị thì quản gia bước đến, mỉm cười hành lễ: "Vân gia nhị tiểu thư."
Advertisement
Hề Hề buông chiếc thìa trong tay xuống, lễ phép gật gật đầu: "Xin hỏi có gì dặn dò?"
Quản gia vẫn giữ nụ cười thoải mái, cẩn thận lấy ra một hộp gấm và nói: "Đây là lão phu nhân dặn dò tôi đưa cho tiểu thư. Lão phu nhân nói bà rất thích lễ vật của Vân gia nhị tiểu thư nên muốn gửi quà đáp lễ."
Hề Hề kinh ngạc nhìn quản gia, đối với gia đình như Doãn gia thì việc gửi quà đáp lễ là chuyện hết sức bình thường, nhưng đưa quà đáp lễ ngay trên bàn tiệc thì hoàn toàn bất thường.
Quả nhiên ánh mắt mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào Hề Hề, tầm mắt không rời khỏi hộp gấm trên tay quản gia. Hề Hề không dám chậm trễ, cô lập tức đứng dậy nhìn về hướng Doãn lão phu nhân nói lời cảm tạ, sau đó dùng hai tay nhận lấy lễ vật. Nếu trưởng bối đã ban tặng thì không thể cự tuyệt, dù có bất ngờ ngoài dự đoán thì cũng phải nhận trước rồi tính sau.
Quản gia nhìn thấy Hề Hề đã nhận lễ vật, lại cười và nói tiếp: "Mời Vân gia nhị tiểu thư mở hộp ra."
Cái gì? Mở ra tại đây?
Trong văn hóa phương Tây thì người nhận được quà thường sẽ háo hức mở hộp quà ra trước mặt mọi người, đó là thể hiện sự trân trọng với đối phương. Nhưng ở phương Đông thì hành động này lại bị xem là thất lễ!
Nhưng vì sao Doãn lão phu nhân lại muốn Hề Hề mở phần lễ vật này ra ngay bây giờ?
Tuy cảm thấy kỳ quái nhưng Hề Hề vẫn làm theo lời quản gia, thời điểm nhìn thấy vật phẩm bên trong hộp gấm thì đôi mắt cô đã trợn tròn kinh ngạc..
Đây là văn bản sở hữu cổ phần của tập đoàn Doãn thị?
Dường như quản gia đã đoán trước phản ứng của Hề Hề, tức khắc cười nói: "Văn bản này là bao gồm 10% cổ phần, trong đó có 5% vốn dĩ đã thuộc về tiểu thư, lão phu nhân chỉ giữ giúp cô trong thời gian ba năm qua, hôm nay đã đến lúc hoàn lại cố chủ. Còn lại 5% kia là số cổ phiếu vô danh dự định dành cho hai vị tiểu thiếu gia, nay cũng nên giao lại cho tiểu thư bảo quản."
Những người khách đến đây hôm nay toàn là người có danh tiếng địa vị trong xã hội, việc lớn nào mà họ chưa từng thấy, bất quá một màn này đều khiến tất thảy mọi người kinh ngạc hít hà cảm thán!
Tổng cộng là 10% cổ phần!
Vậy thì con số hoa hồng lợi nhuận hằng năm đã là mấy chục tỷ đô la!
Không ít người đang ngồi đây gom góp toàn bộ sản nghiệp còn chưa bằng..
Hề Hề thật sự ngây ngẩn cả người, cô cho rằng lão phu nhân chỉ gửi món quà đáp lễ thông thường, không ngờ lại là giấy sở hữu cổ phần? Cô cầm hộp gấm trong tay mà khẽ run run, bàn tay nóng dần lên.
Doãn lão phu nhân nhìn hai chắt trai của mình, sau đó nói thầm vô tai hai cậu nhóc điều gì đó.
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu bành bạch chạy tới hướng Hề Hề, nhón người lên ôm lấy chân cô và nói: "Mommy, mommy nhận lấy đi ạ~!"
Một lời từ cái miệng nhỏ nhỏ của hai vị Doãn gia tiểu thiếu gia vừa nói ra đã khiến toàn thể các vị khách trong phòng ăn phải hít một hơi thật sâu. Các vị khách bắt đầu nhỏ to xầm xì về thân thế người phụ nữ xinh đẹp mặc áo sườn xám kia.
Sao một người phụ nữ vô danh lại có thể được Doãn lão phu nhân ban hậu ái và lễ vật giá trị trước mắt mọi người? Không những vậy mà bà còn để người thừa kế đời thứ tư của Doãn gia đến nhận mặt cô ấy là mẹ?
Ánh mắt tất cả mọi người đều đã đổi khác về Hề Hề, nếu họ còn chưa thức thời nhanh chóng tìm cách tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với cô thì đúng là ấu trĩ!
Hề Hề vốn dĩ muốn từ chối, chỉ là ở trường hợp này cô lại không thể nói ra lời cự tuyệt, bởi lẽ như vậy chính là làm mất thể diện của Doãn gia. Cuối cùng cô chỉ đành hướng về Doãn lão phu nhân, lần nữa nói lời cảm tạ: "Đa tạ lão phu nhân đã thương yêu, Hề Hề không có gì báo đáp thật là xấu hổ."
"Người một nhà không cần phải nói vậy." Doãn lão phu nhân cười nhạt, nói: "Trở về là tốt rồi."
Chỉ vài câu đơn giản nhưng ý vị thâm trường.
Hề Hề đóng lại hộp gấm, sau đó mới ngồi xuống tại ghế, hai bánh bao nhỏ cũng lon ton chạy về ngồi bên cạnh Doãn lão phu nhân.
Lúc này toàn bộ nam nữ già trẻ lớn bé trong sảnh phòng ăn đều nhìn Hề Hề, ánh mắt mang theo sự sôi nổi cuồng nhiệt. Các quý thiên kim tiểu thư danh viện ngồi cùng bàn đã nhanh nhạy cho thân tín đi hỏi thăm tin tức.
Người phụ nữ tên Lãnh Lâm vừa rồi đã phản ứng đầu tiên, nhiệt tình nói: "Vân gia nhị tiểu thư mang trâm cài cùng bộ lễ phục này rất hợp, trông vô cùng đẹp mắt. Đúng lúc tôi vừa mua được một bộ trang sức cùng tông màu này, chỉ hơi uổng vì không hạp với khí chất của tôi, mà dùng để ngắm thì quả là đáng tiếc, nếu Vân gia nhị tiểu thư không chê thì tôi xin gửi tặng lại cho Vân gia nhị tiểu thư để thưởng thức."
Những người khác ngồi cùng bàn nhìn thoáng qua Lãnh Lâm, trong lòng thầm mắng và ghen tỵ vì tài ăn nói của cô ta, tức khắc bọn họ nhao nhao lên không cam lòng yếu thế, ai cũng sôi nổi ra sức lấy lòng Hề Hề.
Tình cảnh này khiến Hề Hề ngượng ngùng, cô hôm nay đến đây làm khách, kết quả lại nhận được nhiều quà của mọi người thế này, quả là trớ trêu. Không chỉ những quý thiên kim tiểu thư cùng bàn tiệc, mà cả các vị khách ngồi ở bàn khác đều lân la chủ động làm quen tặng quà cho cô.
Chỉ chốc lát sau Hề Hề đã nhận được một đống lễ vật ôm không xuể, cũng may Tiểu Vương luôn đứng sẵn một góc, mỗi lần Hề Hề cần sự giúp đỡ thì đều nhanh chóng bước đến, thuận tay mang các món lễ vật đem đi cất giữ nơi khác.
Hề Hề chỉ đành nhận quà đến mức mỏi tay, mà trong hầu hết các món quà cô nhận thì nhiều nhất là ngọc bích. Lý do đơn giản vì hôm nay cô dùng một cây trâm cài và vòng tay màu ngọc bích, những người khác nhất thời không biết sở thích của cô nên cứ dựa vào đây mà tặng các món lễ vật làm từ ngọc bích.
Nhân lúc nghỉ ngơi một chút, Tiểu Vương bước đến bẩm báo lại về các món quà, Hề Hề nghe được mà dở cười dở khóc. Sao đám người này lại xoay sang nịnh bợ cô cơ chứ? Trong khi rõ ràng cô hôm nay đến đây là để cầu cạnh mở rộng quan hệ cho công việc kinh doanh sau này, vậy mà bỗng nhiên tình thế lại bị đảo ngược, đúng là khôi hài!
* * *
Ở trước tấm kính sáng bóng trong toilet dành cho khách nam, Doãn Tư Thần đang ung dung rửa tay, còn Mặc Tử Hân đang dùng khăn lông thong thả lau tay.
"Doãn chủ tịch thật là giỏi thủ đoạn, biết tính kế!" Đôi mắt màu lam thâm trầm nhìn gương mặt tà mị của đối thủ truyền kiếp qua tấm gương, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: "Không lẽ Doãn chủ tịch cho rằng chỉ cần làm vậy thì Hề Hề sẽ trở lại bên cạnh anh?"
Doãn Tư Thần rửa tay xong, dùng một khăn lông mềm lau tay rồi ném vào khay trên bồn rửa, chậm rãi nở nụ cười: "Mặc tổng không phải là người hiểu tôi nhất sao, đây chỉ là mới bắt đầu thôi. Cá vào lưới phải từ từ mà thu, bữa tiệc phải từ từ mà thưởng thức. Những thứ thuộc về mình thì trước sau vẫn là của mình. Mặc tổng nói xem thế nào?"
Gương mặt anh tuấn của Mặc Tử Hân khẽ biến sắc.
"Đâu phải anh không biết có rất nhiều người đang muốn gây bất lợi cho cô ấy? Đặt cô ấy dưới sự bảo hộ của Doãn gia, vậy thì cô ấy sẽ được an toàn." Đây là dịp hiếm hoi khi Doãn Tư Thần chịu giải thích điều gì với ai: "Thành phố N là địa bàn của tôi, Mặc tổng dù tài giỏi quyền năng đến đâu thì vẫn sẽ có những điều hạn chế. Vì vậy nhiệm vụ bảo vệ Hề Hề, cứ nên giao cho tôi đi."
Nói xong câu này, Doãn Tư Thần lập tức xoay người rời khỏi toilet.
Mặc Tử Hân hung hăng vo lấy khăn lông rồi ném lại trên khay!
Doãn Tư Thần này đúng là vẫn một kịch bản cũ!
Anh và Doãn Tư Thần đã tranh chấp đối đầu nhiều năm nay, sao lại không biết rõ tính cách của đối phương. Phương thức này chỉ là một cách trá hình công bố với thiên hạ rằng Hề Hề là người phụ nữ của ai, nếu vậy thì con đường anh đến với Hề Hề lại càng thêm gian nan.
Mặc Tử Hân rũ mắt, đáy mắt màu lam tràn ngập tức giận.
Nhưng dù thế nào thì anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc chịu thua!
* * *
Ở trong một toilet khác dành cho khách nữ, Mộc Nhược Na huých nhẹ khuỷu tay vào tay Mặc Tử Huyên: "Anh cậu chắc là đang bị chọc cho tức điên rồi?"
Mặc Tử Huyên bất đắc dĩ đỡ trán: "Chịu thôi, Doãn Tư Thần chơi trò đột kích bất ngờ thế này không phải lần đầu. Ai lại ngờ trong ngày quan trọng như lễ đại thọ của Doãn lão phu nhân mà anh ta cũng dám chơi lớn thế này. Được rồi, cậu nhìn thử đi, giờ các khách đến bữa tiệc này có ai không mỏi mắt trông ngóng kết thân với Hề Hề?"
Mộc Nhược Na nở nụ cười hí hửng vui vẻ: "Vậy là lại có thêm tiền để công ty mở rộng vốn kinh doanh rồi!"
Mặc Tử Huyên nhịn không được liền trợn mắt nhìn cô bạn của mình: "Nói với cậu cũng như không, thiếu tiền có thể nói với tôi mà? Đầu tư cho cậu vài tỷ đâu phải vấn đề quá lớn!"
* * *
Hề Hề ngồi tại bàn tiệc dùng bữa mà trong lòng hãy còn thầm kinh hãi..
Ai da, hôm nay thật sự là lễ đại thọ tám mươi của Doãn lão phu nhân sao?
Bất quá cô lại giọng khách lấn át giọng chủ thế này, liệu lão phu nhân có tức giận không?
Ở đây nhiều người không đi nịnh bợ người của Doãn gia mà lại đi nịnh bợ cô, thật là hài hước!
Trong lúc Hề Hề đang bất an ngẫm nghĩ thì lại có thêm một phần lễ vật được đưa đến, cứ vậy mà cô không thể phục hồi tinh thần được.
Sau bữa cơm, Doãn lão phu nhân tỏ vẻ mệt mỏi nên muốn đi nghỉ ngơi. Trước khi rời đi, bà đã nói đích danh muốn Hề Hề bước tới dìu bà đi nghỉ. Người ở xung quanh lão phu nhân trước giờ đều là thân thích hoặc tùy tùng thân cận lâu năm, chưa có ai là người ngoài, bà không gọi ai khác đến bên cạnh mà lại gọi Hề Hề, dụng ý đã quá rõ ràng.
Một câu này của Doãn lão phu nhân đã làm mọi người trong sảnh phòng ăn càng thêm sững sờ.
"Con đã ba năm rồi chưa có dâng hương cho tổ tông. Hôm nay đến đây thì hãy cùng mọi người dâng hương đi." Doãn lão phu nhân dịu dàng nói với Hề Hề.