Chính Hề Hề cũng không biết thời điểm cô nói lời này cùng với ánh mắt khẩn thiết đã làm đáy lòng Doãn Tư Thần rung động, khoé mắt hẹp dài trở nên u ám.
"Em đây là đang cầu xin tôi sao?" Thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên, mang theo dụ hoặc, tựa như hiếm có người phụ nữ nào có thể kháng cự anh lúc này.
Đôi mắt Hề Hề khẽ mơ màng, phải mất ba giây sau cô mới bừng tỉnh, cắn răng nói: "Đúng, tôi đang cầu xin anh, mong anh cho phép tôi dẫn theo bọn nhỏ."
Doãn Tư Thần cười nhạt: "Ừm, cũng không phải là không thể.."
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Ánh mắt Hề Hề chợt sáng ngời!
"Chỉ là.." Doãn Tư Thần lấp lửng hai chữ, làm ánh sáng trong đôi mắt Hề Hề tức thì vụt tắt.
Nhìn vẻ mặt Hề Hề tràn ngập chờ mong, Doãn Tư Thần nhẹ nhàng cười: "Còn phải xem biểu hiện của em đêm nay, chai La Romanee-Conti này vốn luôn đợi tri kỷ của mình, hiện tại thử xem em có phải là người tri kỷ đó không."
Hề Hề nghe lời này liền hiểu rõ, nghĩa là chỉ cần đêm nay cô hầu rượu anh vui vẻ thì mọi chuyện không còn là vấn đề. Nhưng nếu anh không vui, thì chính là có vấn đề!
Cô lập tức nâng ly rượu lên định nốc cạn!
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chặn lại mu bàn tay của cô: "La Romanee-Conti mà tôi trân quý giữ gìn bao lâu nay không phải là uống như vậy! Tôi không thích miễn cưỡng người khác, nếu em mang theo tâm lý giao dịch để thưởng rượu, vậy thì em rõ ràng không phải người tri kỷ của rượu."
Advertisement
Một câu này khiến Hề Hề đỏ mặt!
Cô đột nhiên cảm thấy hổ thẹn quá.. làm sao bây giờ?
Cô vậy mà lại lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử! ~
Còn cho rằng Doãn Tư Thần có ý muốn chuốc rượu cô?
Cô thật là hối hận mà.. loại rượu thượng đẳng thế này mà uống một cách bỗ bã thì quả thật lãng phí? Tuy cô không phải quý tộc, nhưng vẫn am hiểu nguyên tắc của việc thưởng thức rượu.
Hơi ấm ở mu bàn tay khi anh động chạm đã làm đáy lòng cô xao động, Hề Hề rũ mắt xuống, tràn ngập áy náy: "Xin lỗi, là tôi thất lễ!"
"Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian." Doãn Tư Thần rút tay về, đầu ngón tay còn lưu luyến hơi ấm từ thân thể của cô!
Nhóm trợ lý đang trốn trong góc quan sát âm thầm tán dương, cả bọn giơ ngón cái lên thán phục Doãn chủ tịch nha!
Thấy chưa, nhìn mà xem, đây mới là tán gái!
À không, là theo đuổi bà xã!
Advertisement
Rõ ràng là muốn chuốc say vợ mình, lại còn làm bộ nói ra những lời khiến người ta mất cảnh giác và cảm thấy xấu hổ! Trên đời này ngoại trừ Doãn chủ tịch ra thì còn ai làm được nữa!
Một bữa cơm an tĩnh cùng những câu chuyện miên man trôi qua sau hơn hai tiếng đồng hồ, một chai La Romanee-Conti cuối cùng đã uống cạn.
Hề Hề nhìn đồng hồ, khẽ nói: "Đã hơn tám giờ rồi, tôi phải về đây."
Cô đứng lên định nói lời tạm biệt thì dường như đã ngồi quá lâu nên người choáng, cả thân thể lảo đảo.
"Em không sao chứ?" Người đàn ông vốn đang ngồi đối diện chẳng biết đã vọt qua bên cạnh cô từ khi nào, vẻ mặt anh quan tâm hỏi han.
"Hơ? Không sao.." Hề Hề mơ màng lắc lắc đầu nói: "Vì tôi không quen uống rượu cho lắm.."
Ánh mắt mê man của Hề Hề khiến người Doãn Tư Thần cứ như nóng lên, cảm thấy toàn thân căng chặt, thật đúng là quá mức mị hoặc mà..
Hề Hề nói xong lời này thì đầu cô càng mụ mị, cả người mềm nhũn gục vào lồng ngực rắn chắc.
"Tôi.. thật xin lỗi.. tôi hơi chóng mặt.." Hề Hề muốn đứng lên, nào ngờ chạm tay lại đụng đến thân thể đối phương.
Sự đụng chạm tùy ý này tạo thành một luồng điện từ đầu ngón tay truyền dọc khắp người, Hề Hề hoảng sợ vội vàng buông tay ra, một khắc thân thể cô càng vô lực không thể đứng vững.
Trước mắt cô chính là trời đất quay cuồng, cô chỉ đành tựa vào ngực đối phương, lúc này hai bàn tay cứng cáp đã vững vàng đỡ lấy hông của cô.
"Em uống say rồi, để tôi đưa em đi nghỉ ngơi." Thanh âm khàn khàn của Doãn Tư Thần vang lên trên đỉnh đầu.
Uống.. uống say sao?
Một mùi hương nam tính trầm ấm phảng phất mang đến cảm giác quen thuộc, tựa như rất rất lâu trước đây, bên cạnh cô từng có một người đàn ông như vậy, hơi ấm an toàn mang theo dụ hoặc.. nhưng.. cô lại không thể nhớ rõ đó là ai..
Trán Hề Hề dựa vào ngực trái đối phương, cô có thể nghe rõ trái tim anh đập từng nhịp liên hồi.
Ưm, tim đập nhanh quá..
"Anh.. anh cũng uống nhiều rượu lắm hả?" Hề Hề ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt nửa tỉnh nửa mê.
Tầm mắt cô đột nhiên dừng lại ở đôi môi mỏng, không kiềm chế được lại đưa tay khẽ chạm: "Ưm.. môi anh đẹp thật đó.. ưm, không biết hôn lên thì sẽ có cảm giác gì.."
Khoé miệng Doãn Tư Thần hơi nhếch lên: "Muốn thử không?"
Ưm, thử xem.. thử một chút xem!
Hề Hề chậm rãi nhón chân lên, cố vòng tay ôm cổ đối phương và kéo người anh từ từ hạ thấp xuống. Làn môi mỏng mê hoặc kia, càng ngày càng gần..
Hề Hề kiễng chân hết sức, nhưng đối phương quả thật là quá cao so với thân hình nhỏ bé của cô!
"Đáng ghét, cao như thế này làm sao tôi với tới?" Hề Hề tủi thân chu chu miệng nhỏ, nhịn không được vươn đầu lưỡi ra tự liếm môi mình.
Cô buồn bực lấy tay hung hăng đẩy lồng ngực cường tráng, Doãn Tư Thần cũng thuận theo ngả người ngồi trên ghế.
Hề Hề lập tức bị kéo xuống ngồi trên chân của anh, hiện tại thì cô đã có thể nhìn chính diện mặt đối mặt với đối phương, độ cao bây giờ là quá chuẩn!
"Trông anh đẹp trai lắm.." Hề Hề kiềm lòng không được thì thầm một tiếng: "Là người đàn ông đẹp trai nhất tôi từng thấy.."
Những lời này tức thì làm lòng anh như nở hoa.
"Vậy sao? Em thích là được." Thanh âm trầm thấp như rót mật vào tai cô, đôi mắt thâm thúy: "Thế em còn muốn hôn không?"
"Hôn? Ưm, đúng rồi, tôi phải hôn thử xem sao!" Hề Hề bây giờ mới chợt nhớ tới cô muốn làm gì.
Ngón tay cô nhẹ nhàng miết lên làn môi mỏng, cảm xúc thật mê người!
Nếu hôn thì hẳn là còn đê mê hơn nữa?
Hề Hề từ từ.. từ từ cúi đầu xuống, tầm mắt không rời khỏi đôi môi mỏng dụ hoặc kia, cứ vậy mà từ từ đến gần..
Doãn Tư Thần an tĩnh ngồi trên ghế, hai tay đỡ lấy hông cô để cô không lảo đảo ngã xuống. Anh một lòng nguyện ý cam chịu để chuột đồng nhỏ say men rượu và chơi trò 'sàm sỡ' này với anh.
Tầm mắt của anh không rời khỏi đôi môi mọng nước hồng hào của cô, gương mặt cô càng lúc càng gần, càng ngày càng.. mùi hương nhè nhẹ của hoa lan đã xông thẳng vào đáy lòng khiến toàn thân anh cứng đờ..
Anh chờ thời khắc này, đã chờ ba năm..
Rốt cuộc chuột đồng nhỏ đã chủ động hôn anh!
Môi của Hề Hề vẫn chậm rãi tiến đến, càng ngày càng gần..
Chỉ cần Doãn Tư Thần khẽ động thì sẽ đụng chạm vào môi của cô..
Ngay lúc này, Hề Hề bỗng nhiên ngáp một cái thật dài: "Oaaaa, buồn ngủ quá.."
Môi của cô lướt qua gò má của Doãn Tư Thần, gục đầu vào vai anh và ngủ..
Cứ.. cứ vậy mà ngủ rồi? Này này này, chưa hôn mà? Sao nói muốn hôn thử xem hương vị thế nào mà?
Doãn Tư Thần ngồi lặng người tại chỗ, cảm nhận hơi thở đều đặn của người phụ nữ trong lồng ngực mình, anh sững người phải hơn một phút đồng hồ.
Nhóm trợ lý núp trong góc nãy giờ hồi hộp xem cảnh nóng cũng ngây ngẩn cả người!
Thiếu phu nhân à, sao lại buồn ngủ đúng lúc vậy, còn chút nữa là xong rồi, nhưng lại ngủ sao?
Bọn họ bỗng dưng cảm thấy thật là đồng cảm cho chủ tịch nhà mình..
Doãn Tư Thần ngẩn người thật lâu, sau đó mới nhẹ nhàng nở nụ cười, chuột đồng nhỏ của anh luôn là như vậy.. Anh dịu dàng bồng cô lên, tiến về phòng ngủ.
Thời điểm đi ngang cửa phòng, liền lên tiếng: "Thiếu phu nhân ngủ rồi, đêm nay sẽ ở lại đây."
"Vâng, chủ tịch." Tiểu A nhận lệnh, sau đó đem tin này báo cho hai vị tiểu thiếu gia đang ở nhà kế bên.
Doãn Ngự Hàm nghe xong thì đôi mắt to tròn tức khắc lấp lánh: "Tối nay daddy và mommy ở bên nhau sao?"
"Con nghĩ nhiều rồi, Hề Hề uống say đó!" Mộc Nhược Na không ngần ngại dập tắt giấc mơ đẹp của bánh bao nhỏ: "Không tin thì chờ sáng mai là biết!"
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu nghe vậy thì đôi mắt tràn ngập hy vọng tức thì trở nên ảm đạm.
Tiếc thật đó nha..
Doãn Tư Thần bồng Hề Hề vào phòng ngủ của anh, nhẹ nhàng đặt cô xuống, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì men rượu, còn cái miệng nhỏ đang chu chu ra như thể hờn dỗi, khiến anh cảm thấy người mình nóng ran.
Doãn Tư Thần cúi đầu hung hăng hôn lấy Hề Hề: "Để xem sau này anh xử em như thế nào!"
Vốn dĩ còn tham lam muốn cắn cô một cái, nhưng lại.. không nỡ, cuối cùng chỉ hôn và mơn trớn đôi môi đỏ mọng rồi tha cho cô.
Hề Hề mỉm cười trở mình, vui vẻ ôm gối ngủ một giấc say.
Ưm, trong mơ còn thấy vẻ mặt yêu nghiệt kia nữa, hình như cô đang hôn trộm anh thì phải?
Ha hả ha hả, nụ hôn này ngọt thật nha!
Một giấc ngủ này thật êm ái!
Hàng lông mi dày chớp chớp liên hồi, Hề Hề vừa mở mắt thì khoé miệng cô khẽ nhếch lên nụ cười.
Người đàn ông trong giấc mơ thật ôn nhu..
Ôn nhu.. Khoan đã?
Nơi này là chỗ nào?
Hề Hề lập tức ngồi bật dậy!
Đây đâu phải nhà của cô?
Hề Hề lấy tay đỡ đầu của mình, a.. đau đầu quá.. Hôm qua cô đã làm gì nhỉ?
A, nhớ rồi, cô qua nhà hàng xóm mới dọn tới để biếu sủi cảo, không ngờ lại là Doãn Tư Thần.
Sau đó ở lại dùng bữa tối với anh, còn uống rượu và hàn huyên đủ thứ trên đời.
Hình như.. hình như cô uống rất nhiều, tiếp đó còn đùa giỡn với anh..
Khoan đã, cô đã làm gì chứ? Trời ơi, cô vậy mà dám đùa giỡn Doãn Tư Thần?
Ôi trời ơi, cô đã làm gì người ta chưa nhỉ?
Hề Hề vội vàng lật tấm chăn lên, nhìn thấy quần áo trên người mình đã thay đổi so với tối qua, tức khắc tựa như có tiếng sấm bên tai!
Xong rồi, vậy là cô thừa dịp uống say đã sàm sỡ Doãn Tư Thần?
Anh sẽ không tìm cô tính sổ chứ?
Không được, phải chuồn mau! Phải chạy về dẫn theo con trai bỏ trốn thôi!
Hề Hề nhảy xuống giường, chưa kịp tìm thấy quần áo của mình thì nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài: "Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi sao?"
Cái gì? Gọi cô là gì cơ chứ? Thiếu phu nhân!
Ý tứ gì đây? Cô thật sự ăn sạch sẽ Doãn Tư Thần?
Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ chuyện tối qua không phải nằm mơ mà là thật?
Hề Hề đột nhiên ngây dại thẫn thờ.
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa: "Thiếu phu nhân, chủ tịch đang chờ cô cùng nhau ăn sáng."
Ăn.. ăn sáng.. Là tìm cô tính sổ đúng không?
Hề Hề vắt hết óc tính nhẩm lại tiền để dành cô gửi ngân hàng, không biết có đủ bồi thường 'danh tiết' cho đối phương không. À phải rồi, cô vẫn còn có một tài khoản thần bí với số tiền khổng lồ lên tới vài chục tỷ nhân dân tệ, mà chủ tài khoản lại tên là Cố Hề Hề?
Thật kỳ quái, vì sao tài khoản mang tên Cố Hề Hề này lại là của cô? Nếu không phải ngân hàng chủ động liên lạc để thông báo thì chính cô cũng không biết đến sự tồn tại của tài khoản kỳ lạ này!
Mà khoan đã, giờ không phải lúc nghĩ chuyện này, cô phải suy nghĩ xem nên đối mặt người đàn ông kia như thế nào nữa?