Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 223: Ước định của Vân gia và Mặc gia



Vân lão phu nhân đặt chén trà xuống, từ tốn trả lời: "Ước định của hai nhà Vân Mặc dĩ nhiên tôi nhớ rõ. Chỉ là cậu thật sự chắc chắn rằng mình muốn lấy Cố Hề Hề làm vợ? Cậu vừa rồi cũng đã nghe, con bé căn bản không nghĩ đến việc đổi họ. Đối với Vân gia lúc này, trong lòng nó vẫn còn tràn ngập oán hận, con bé hiển nhiên càng không thể thực hiện hẹn ước của hai gia tộc."

Mặc Tử Hân nhẹ nhàng cười, ánh mắt màu lam lập loè kiên định: "Con năm đó đã nguyện ý kiên nhẫn chờ Nặc Nặc, bây giờ cũng sẽ nhẫn nại chờ đợi Cố Hề Hề. Chỉ cần người đồng ý hỗ trợ, Tử Hân vô cùng cảm kích."

Vân lão phu nhân xua xua tay, nói: "Những gì tôi làm được cũng chỉ có vậy, lời vừa rồi hoàn toàn không phải nói dối. Cố Hề Hề sinh ra đã mang theo mệnh thiên sát cô tinh, nhưng đứa bé trong bụng Hề Hề lại được thiên mệnh bảo hộ, tôn quý hơn vạn người. Cũng đúng, thân là hậu nhân đời thứ tư của Doãn gia, nếu không có gì thay đổi thì đứa bé này có lẽ sẽ trở thành người thừa kế tập đoàn Doãn thị. Cho nên cậu phải hiểu một điều, ý trời khó cãi! Cậu thật sự muốn đối kháng thiên mệnh sao?"

Mặc Tử Hân cười cực kỳ chua xót: "Con còn có lựa chọn khác sao?"

Vân lão phu nhân thở dài một tiếng.

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Advertisement


Mặc Tử Hân tiếp tục nói: "Chính là vì Cố Hề Hề bị chiếu mệnh thiên sát cô tinh, nên số phận cô ấy cần phải trải qua tất cả những cực khổ mới có thể sống sót được mà khổ tận cam lai. Điều này sao Vân lão phu nhân không nói với cô ấy?"

Vân lão phu nhân nở một nụ cười nhạo: "Nói hay không nói thì sao, con bé sẽ tin ư? Không bằng cứ để con bé tin vào lý do tôi đã nói. Thôi được, mục đích của cậu đã đạt, cậu có thể đi. Người đâu, tiễn khách."

Mặc Tử Hân đứng dậy hành lễ: "Vãn bối cáo từ."

Tiễn Mặc Tử Hân rời khỏi xong thì trợ lý của Vân lão phu nhân chậm rãi quay lại, đưa một chén trà mới cho chủ nhân rồi nhẹ giọng nói: "Lão phu nhân, người thật sự muốn tác hợp nhị tiểu thư và Mặc Tử Hân sao? Tuy rằng Mặc Tử Hân là một đối tượng tốt, lại là người danh vọng quyền thế ngập trời ở tỉnh Y, nhưng.. nhị tiểu thư đối với cậu ta, dường như không hề có chút tình ý nào."

"Đúng vậy." Vẫn lão phu nhân gật đầu nói: "Cho nên tôi mới nói cậu ta là đang cường ngạnh muốn nghịch ý trời để thay đổi số mệnh! Thôi, cứ kệ bọn họ! Ở Doãn gia có tin gì không?"

Trợ lý liền bẩm báo: "Người dự đoán rất chuẩn xác. Doãn lão phu nhân đối với việc của nhị tiểu thư và Doãn Tư Thần không hề nói một lời nào. Còn Doãn phu nhân ở thành phố K thì đang nổi trận lôi đình vì con trai bà ấy đã hai ngày không về nhà. Lão phu nhân, người thấy nhị tiểu thư và Doãn Tư Thần này.."
Advertisement


"Chuyện giữa hai đứa nó dĩ nhiên sẽ tràn đầy trắc trở gian nan, âu cũng là số phận định sẵn. Xem ra bà lão ở Doãn gia kia là đã có chủ ý riêng mà bàng quang không nói, còn muốn châm ngòi thổi gió!" Vân lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Bà ta dám tính kế cháu gái tôi, chẳng lẽ không cho phép tôi tính kế lại cháu đích tôn của bà ta?"

"Ý của người là.." Trợ lý khó hiểu nhìn Vân lão phu nhân.

"Tôi muốn thử xem cháu đích tôn của Doãn gia có bản lĩnh gì mà có thể xứng với tiểu thư Vân gia." Vân lão phu nhân nheo mắt lại, ánh mắt giảo hoạt chợt loé lên một tia sáng.

Trợ lý lập tức cúi đầu, không nói gì.

Có lẽ tất cả mọi người không ai có thể ngờ rằng nguyên căn của việc Doãn phu nhân trở về nước, lại do Vân lão phu nhân đứng phía sau âm thầm sắp đặt..

Vân lão phu nhân chính là muốn khuấy động vũng nước đục đang lắng đọng này, để xem người nào có thể nở nụ cười sau cùng mới là có bản lĩnh!

* * *

Cố Hề Hề đứng ở trên đường, cô vẫn còn trầm mặc suy nghĩ chuyện vừa xảy ra, Mộc Nhược Na ở bên cạnh cũng bần thần.



"Trời ạ, Hề Hề, bà nội của cậu thật sự quá lợi hại!" Mộc Nhược Na nhịn không được nói: "Tôi chưa từng thấy một bà cụ nào cường hãn mà lại có khí thế lấn áp người khác đến vậy. Tôi từng gặp Doãn chủ tịch nhiều lần rồi, tuy bà ấy là một lão phu nhân cao cao tại thượng, nhưng không hề sắc bén như thế!"

Mặc Tử Huyên gật đầu tán thành.

Cố Hề Hề cười khổ: "Số của tôi đúng là không tốt! Dù là bà nội ruột thịt của mình hay là bà nội nuôi, đều là những người uy thế cường ngạnh, trước mặt họ tôi thật nhỏ nhoi. Chỉ là lần này lại giúp tôi hiểu ra rất nhiều điều."

"Vậy, Hề Hề, cậu thật sự không định quay trở về Vân gia?" Mặc Tử Huyên cực kỳ quan tâm vấn đề này, bởi vì việc này can hệ trực tiếp đến hẹn ước của anh trai cô và Vân gia.

Cố Hề Hề lắc đầu: "Không nghĩ tới. Thôi, không nói nữa. Nếu trước đây thì tôi nhất định làm rõ ràng mọi chuyện, nhưng chính là từ sau khi mang thai đứa bé này thì thật kỳ lạ, tôi cảm thấy tâm tính thay đổi rất nhiều. Tôi chỉ muốn bảo vệ con trai của mình bình an chào đời, những chuyện thị phi khác tôi không muốn tham dự vào. Đúng rồi, đây là lần đầu hai người đến đây, phải dẫn hai người đi ăn vài món ngon mới được! Tuy đây chỉ là một huyện nhỏ ngoại thành, nhưng các món ăn địa phương lại rất hấp dẫn."

Thấy Cố Hề Hề tươi tỉnh chủ động nói sang chuyện khác, Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên dĩ nhiên gật đầu hưởng ứng, ba người đi bộ dọc theo ven đường trò chuyện vui vẻ.

Một thị trấn nhỏ cũng có cái hay của riêng nó, nơi đây an tĩnh, không khí trong lành, không có sự ồn ào náo động như những thành phố lớn. Nhịp sống ở chỗ này giống như chậm lại so với thế giới bên ngoài.

Cố Hề Hề vừa đi vừa huyên thuyên giới thiệu các món ăn đặc sắc của bản địa, trên đường đôi khi nhìn thấy những đứa trẻ tầm hơn mười tuổi đang chơi ván trượt lượn qua lượn lại, nét hồn nhiên này làm ba người họ cảm thấy hâm mộ.

Có rất nhiều chuyện mà con người ta chỉ có thể làm được khi ở lứa tuổi lên mười. Còn ở tuổi này rồi, dù có muốn thì chỉ là có lòng mà không đủ lực. Chưa nói đến vấn đề khác, thân là đại tiểu thư của hào môn thế gia, ai cho phép tự ý đặt chân lên ván trượt mà lướt lạng lách ngoài phố?

Về nhà chắc chắn sẽ bị đánh đến gãy chân cũng không chừng?

Cố Hề Hề dẫn hai người bạn của mình đến một nhà hàng nhỏ, cười cười nói: "Đi nãy giờ đã mệt rồi, chúng ta dùng cơm ở đây đi. Từ chỗ này vừa ăn vừa có thể nhìn xa xa ngắm phong cảnh đó! Nghe người ta nói ngồi đây có thể nhìn thấy một ngôi chùa ở rất xa! Vì vậy mà chỗ này rất thu hút, trước kia tôi không có khả năng nên không dám đến đây ăn, giờ thì có thể mời hai người một bữa rồi, hai người đúng là rất có lộc ăn!"

Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na đồng thời nở nụ cười, cả ba cùng các trợ lý đều bước vào. Giờ này thì người đến đây dùng cơm không đông, nên nhân viên đã nhanh chóng sắp xếp một phòng riêng để nhóm của Cố Hề Hề dùng bữa.

Căn phòng này rất lớn, đúng là từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy một ngôi chùa ẩn hiện xa xa. Cố Hề Hề nhìn người phục vụ vừa bước vào phòng, liền nói: "Có thể giới thiệu một chút cho chúng tôi về ngôi chùa được không?"

Người phục vụ hiển nhiên lôi lại bài thoại cũ đã thuộc nằm lòng, khách đến đây ăn cơm hầu như đều vì ngắm cảnh chùa, cho nên nhân viên ở nhà hàng này giới thiệu nhiều đến mức còn sành sỏi hơn cả hướng dẫn viên du lịch: "Chùa này được xây dựng vào thời Minh, nghe nói năm đó hoàng đế Chu Lệ của Minh Triều vì một cô công chúa của ngài mà đã cho khởi công ngôi chùa. Mỗi năm công chúa đều đến đây cúng bái, có một ngày khi công chúa đang dâng hương thì thấy buồn ngủ, sau đó liền thiếp ngủ ở một miếu nhỏ trong chùa. Trong giấc mộng công chúa thấy một vì tinh tú trên trên trời chui vào lồng ngực của mình. Khi hồi cung thì công chúa đã có thai, mười tháng sau hạ sinh một đứa bé trai. Đứa bé từ nhỏ có Phật căn, vì thế hoàng đế đã cho đứa bé vào ở trong chùa. Chưa đến mười tuổi thì đứa bé này đã có thể đọc hiểu thành thục toàn bộ kinh thư, bắt đầu giảng giải kinh phật khắp nơi, rồi đắc đạo trở thành một danh sư."

Cố Hề Hề gật gù, câu chuyện này đúng là rất thú vị.

Chờ người phục vụ rời khỏi, Mặc Tử Huyên nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Đúng là hoa mỹ, một chuyện xấu của hoàng thất lại được thêu dệt thành câu chuyện kỳ bí đẹp như vậy."

Mộc Nhược Na cười ha hả: "Chứ không thì sao? Không lẽ xử tử công chúa? Chu Lệ dù có là bạo quân đi nữa thì đối với con ruột của mình, đặc biệt là một công chúa, vẫn sẽ phải mềm lòng thôi!"

Cố Hề Hề nói: "Một truyền thuyết hay như vậy mà bị hai người dìm hư hết rồi."

Mộc Nhược Na liền phản bác: "Thì đúng là vậy mà! Chuyện đã quá rõ ràng! Công chúa chưa xuất giá đã tư tình với người khác rồi hoài thai, lại phải dựng nên câu chuyện ngủ quên trong miếu rồi có tinh tú chui vào lồng ngực. Nếu đã mang thai thì phải sinh ra, chỉ là đứa bé lai lịch không rõ ràng, không thể giữ lại, mà huyết thống hoàng thất càng không thể tùy tiện để người khác nuôi nấng, cuối cùng chỉ còn cách đưa đến chùa. Mang thai ở chùa thì đưa vào chùa nuôi là quá đúng! Hoàng tộc dĩ nhiên có tiền để nuôi dạy đứa bé này học hành tử tế, có thể một phần do đứa bé thông minh bẩm sinh, sau đó đến mười tuổi đã biết giảng dạy kinh phật lấy được tín ngưỡng của dân chúng."

Mặc Tử Huyên cũng nhẹ nhàng cười và nói: "Sau đó đứa bé này từ từ xuất hiện nhiều lần trước mặt dân chúng, khéo léo đưa đẩy sự tình rồi dần trở thành một đại sư đức cao vọng trọng. Bây giờ các ngôi sao minh tinh cũng áp dụng kế sách này đó thôi? Lúc còn nhỏ thì giấu kín hình ảnh, âm thầm mài giũa tài năng, đến khi trưởng thành thì xuất đầu lộ diện rồi bố trí dàn cảnh để đưa đến đỉnh vinh quang. Nếu gia đình lại có người trong giới giải trí thì đúng là cá gặp nước, sẽ thuận tay đạt được ngôi vị ảnh đế ảnh hậu dễ như chơi."



Cố Hề Hề ngẫm nghĩ một chút, ha hả, thật đúng là không nói thì thôi, nói ra nghĩ lại thì quả thật có chuyện như vậy!

"Hôm nay không ngờ hai người lại có lúc cùng ý tưởng đó!" Cố Hề Hề nhìn hai cô bạn của mình rồi bật cười.

Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na liếc nhìn nhau, cùng lúc mở miệng: "Đâu thể ngày nào cũng đánh nhau được!"

Phụt.. Ba người đồng thời nở nụ cười.

Các món ăn đã dọn lên ngay sau đó, Cố Hề Hề từng là người địa phương ở đây, trước kia cô chưa được ăn qua những món này, chỉ vì lúc đó cô còn sống ở Cố gia, rất nghèo và thường bị ngược đãi.

Giờ đã có cơ hội, dĩ nhiên cô sẽ thưởng thức rất vui vẻ. Ba người vừa nói chuyện phiếm vừa dùng bữa, tâm tình quả thật sảng khoái.

Khi Cố Hề Hề còn đang cười khúc khích thì điện thoại vang lên, cô mở ra xem, là cuộc gọi của Giản Tiếu.

Hả? Vừa rồi không phải mẹ và bà dì ở cùng khu phố đã mang trà hoa hoè về nhà sao? Không lẽ trong nhà có chuyện?

Cố Hề Hề liền nhận điện thoại: "Mẹ, chuyện gì vậy?"

Giọng của Giản Tiếu truyền đến rất khẩn trương: "Hề Hề, không biết vì sao nhưng có vài cảnh sát đột nhiên tới nhà chúng ta."

Cảnh sát?

Đây là có chuyện gì?

Cố Hề Hề lập tức buông đũa xuống: "Bọn họ đến tìm mẹ hay là tìm con?"

"Có vẻ chỉ tới hỏi chuyện một chút. Hình như là bà nội của con xảy ra chuyện gì." Giản Tiếu hơi do dự: "Nghe nói lúc nãy có người thấy bà nội con ở bên kia đã tranh chấp cãi vã rất lớn, sau đó liền gọi cảnh sát tới."

Cố Hề Hề ngẩn ra.



Chuyện gì đang xảy ra vậy!





Cả một bữa cơm cũng không thể ăn yên ổn!





Nếu cảnh sát đã tới nhà, dĩ nhiên cô phải trở về xem sao. Cố Hề Hề quay sang nhìn trợ lý và nói: "Gói lại hết đồ ăn, chúng ta lập tức trở về."





Trợ lý thu dọn mọi thứ, Cố Hề Hề đến quầy lễ tân thanh toán thì nhân viên nhẹ nhàng thông báo: "Hóa đơn của quý cô đã được thanh toán!"





Cố Hề Hề ngây ngẩn cả người, ai lại đi thanh toán bữa ăn này cho cô?



TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv