Ánh mắt nhạy bén kia lướt qua khuôn mặt sớm đã ngạc nhiên của Hàn Đồng Ân, mọi người trong gia đình Âu Dương đều gật gù vui vẻ.
Muốn ngủ thì tự anh ngủ đi, kéo cô theo làm gì? Haizz, thiết nghĩ phóng lao phải theo lao.
Âu Dương Nghị ra lệnh : “Chuẩn bị phòng!” Dung Tuyết kéo tay Huệ Vân bản luận gì đó liền sai bảo hạ nhân sắp xếp phòng hai người non trẻ bọn họ.
30 phút sau, sắp xếp phòng xong, u Dương Thiên Hoàng và Hàn Đồng Ân vừa bước vào cửa liền bị những người ngoài cửa kia thì “cạch” một tiếng, đã khóa. “Sao lại khoá cửa?” Hàn Đồng Ân quay lại, vỗ vào cửa lớn. Huệ Vân cười một chút rồi nói : “Hai đứa ngoan ngoãn ngủ một giấc, sáng mai lại mở”. Nói xong, bọn họ đã quay đi, tiếng bước chân cứ xa dần rồi im lặng. Âu Dương Thiên Hoàng nhìn một mạch khắp căn phòng, bất ngờ thốt lên : “Cái quái gì đây?”, khắp căn phòng trang trí vô cùng lãng mạn. Nghe anh nói, Hàn Đồng n bất giác nhìn căn phòng, dọn dẹp chỗ này một chút thì có thể miễn cưỡng ngủ một giấc. Bước chân về phía tủ quần áo, mở ra thấy đồ ngủ siêu gợi cảm, Hàn Đồng Ân thốt lên cùng thanh âm với anh lúc nãy : " Cái quái gì nữa đây?", Âu Dương Thiên Hoàng nhếch môi : "Với thân hình em..." càng ngày càng bước lại gần, phả hơi nóng vào tai cô "miễn cưỡng có thể chấp nhận." Hàn Đồng Ân quay phất lại, đột ngột nên môi chạm nhau, đôi mắt hình chữ O, nhanh chóng đẩy anh ra rồi lấy tay chùi miệng. Âu Dương Thiên Hoàng dồn cô vào bức tủ : "Em dám chùi? Chê tôi bẩn?" Hàn Đồng Ân chống tay ngay ngực anh : "Nụ hôn ruồi đậu không bẩn? Tránh xa, đừng làm loạn!" Câu trả lời của cô khiến anh bất ngờ không khỏi nhếch môi, Âu Dương Thiên Hoàng khóa chặt cô : "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, sao có thể nói làm loạn. Cho dù làm loạn cũng hợp pháp."
Tay anh không ngoan ngoãn mà làm bậy, ôm cô vào trong lòng mà cúi đầu nhắm trúng môi cô mà hạ, nụ hôn mạnh mẽ. Tay cô chống cự đẩy anh ra, càng đẩy càng hôn bạo. Cảm thấy cô không còn hơi, dứt môi ra : "Nụ hôn ruồi đậu của em là như này sao? Không tệ." Nhân cơ hội, đẩy anh ra chạy nhanh vào phòng tắm. Âu Dương Thiên Hoàng nhìn bóng lưng cô, anh lại bất giác nở nụ cười, trêu cô thật vui, rất khoái cảm.
Qua hồi lâu, Hàn Đồng Ân bắt buộc mặc bộ áo đó đi ra nhưng kèm áo choàng tắm khoác che đi một số chỗ mát mẻ, chỉ lộ ra đôi chân thon dài. Nghe tiếng "cạch", Âu Dương Thiên Hoàng ngồi bộ dáng lười biếng, laptop để trên đùi, ngước mắt nhìn bóng dáng vừa mới ra, mùi sữa tắm dìu nhẹ. Ực ực...yết hầu anh rung chuyển, đặt laptop qua một bên, đứng dậy đi lại phòng tắm. Hàn Đồng Ân đứng một bên sửa soạn vọt lên giường nằm. Tiếng nước chảy ngừng, Âu Dương Thiên Hoàng khoác áo choàng tắm đi ra, tóc ướt rũ vài giọt nước xuống gương mặt điển trai của anh, áo choàng tắm cột hờ, lộ vài "mùi sầu riêng" , nhìn chăm chú qua 1s ... 5s ... 10s ... 20s thì tiếng anh vang lên : "Nhìn đủ chưa?", bị giọng nói anh làm giật mình, Hàn Đồng Ân quay mặt nhìn vào màn hình điện thoại cô đang bấm dở "Anh ngủ trên sofa đi. Tôi không muốn nằm cùng anh.", Âu Dương Thiên Hoàng đang mở cửa ban công định thoáng khí : "Tại sao em không nằm sofa mà là tôi?!", vừa nghịch điện thoại mở miệng đáp anh :"Tôi nằm trước và vì anh là đàn ông nên nhường cho phụ nữ.". Câu trả lời của Hàn Đồng Ân , anh bật nhẹ tiếng cười : " Tôi không có thói quen nhường phụ nữ và...." anh leo lên giường, hai gối hai bên kẹp hai chân cô ở giữa "sáng mai họ vào thấy vợ chồng ngủ riêng thì sẽ rắc rối, tôi không thích phiền phức." Âu Dương Thiên Hoàng cúi đầu sát mặt cô , vài giọt nước chưa được lau nhỏ lên mặt cô, chống tay đẩy anh :"Anh nói thì cứ nói, sát lại tôi làm gì?" , anh nhìn cô chăm chú : "Tôi muốn tôi có thể làm, còn làm hơn. Em tin không?". "Anh không tránh, đừng trách tôi nặng tay." \- Chau cặp lông mày nhìn anh, Âu Dương Thiên Hoàng cười : "Em dám làm gì?", anh vừa nói xong cô húc trán vào trán anh vang lên một tiếng "cốp", bị bất ngờ nên anh hơi đau, ngồi dựng dậy : "Em không khiến tôi hứng thú nên yên tâm, tôi không động vào", đưa tay xoa trán, anh không đau nhưng cô đau, trán làm bằng gì mà cứng như đá, lấy gối ôm làm vạch : " Anh mà qua vạch, tôi đấm anh đấy" , nói xong buông điện thoại, trùm mền ngủ. Âu Dương Thiên Hoàng đưa tay day chỗ vừa bị cô đụng, nhếch môi cười, khẩu khí thật lớn.
2 giờ sáng, Âu Dương Thiên Hoàng đóng laptop lại, xoa xoa con mắt đã mệt đừ, làm việc một buổi nhìn lại đã gần sáng, bất giác đi lại nhìn Hàn Đồng Ân ngủ say trên giường, bộ dạng đạp mền lung tung, tướng ngủ lại xấu thế, gối ôm làm vạch sớm đã bị cô ôm ngủ, Âu Dương Thiên Hoàng kéo mền đắp cho cô, đưa tay chỉnh vài cọng tóc ở miệng cô, nhéo nhéo má cô, mềm, bộ dạng có xấu nhưng cũng đáng yêu hơn lúc cô thức, đanh đá. Nằm ngay bên cạnh cô, mình bị trúng tà hay sao làm những hành động kia, thôi kệ, mệt quá ngủ.
Buổi sáng, ánh nắng tung tăng chiếu vào mọi góc cạnh, Hàn Đồng Ân lim dim mắt mở nhìn thấy mặt Âu Dương Thiên Hoàng đang ngủ say, mở to mắt, chân cô đang gác lên người anh, tay thì ôm, cái tư thế quái gì đây?
Gì đây?
Sao lại ôm anh ngủ?