Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Chương 304: quyễn 7 : Không thể mất em!





: Không thể mất em!

Hai ba ngày liên tiếp Uất Noãn Tâm không yên lòng, ngay cả chọn đồ cho hôn lễ cũng không có hứng thú. Ngũ liên dẫn cô đến một quán coffee thư giãn, hỏi: "Em sao vậy? Vẫn còn không vui vì chuyện của Uất Linh Lung sao? Cô ta chẳng qua chỉ là một người ngoài, em cần gì phải buồn bực vì cô ta, mà phá hư không khí vui vẻ của hôn lễ sao?"

"Thật ra cũng không hẳn là buồn bực không vui, chỉ là............ cô ta dù sao cũng là người chị mang nửa dòng máu với em. Còn em nhận vui kiện này............. thực sự cũng có chút cảm giác mình đang giậu đổ bìm leo."

"Trong chuyện này, em không có sai, anh ủng hộ em!" Ngũ Liên nắm chặt bàn tay đang đặt trên bàn của cô, mỉm cười, "Uất Linh Lung uống say rồi đụng người ta, là lỗi của cô ta, em lên tiếng vì công lý, đòi lại công bằng cho người nhà của người gặp tai nạn, đây là thiên chức của luật sư, em không cần phải cảm thấy áy náy gì cả."

"Thật sao?" Uất Noãn Tâm thở dài, "nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng em vẫn cảm thấy lo lắng."

"Ngốc à! Đứng nghĩ nhiều nữa. Em chỉ cần làm tốt chuyện của mình là đủ rồi. Em hiểu rõ chuyện gì đúng, chuyện gì là sai, không phải sao?"

Nghe những lời khuyên nhủ của anh xong, Uất Noãn Tâm mới nhẹ nhàng thở ra, gật đầu. "Có lẽ vậy, em không nên lấy sai lầm của người khác ôm chặt vào người, không ngừng tạo gánh nặng cho chính mình, còn làm cho người khác chịu khổ lây."

"Anh không sao, anh chỉ lo lắng cho em thôi! Em đó, con người chính là quá hiền lành, cứ nghĩ thay cho người khác, để mình buồn phiền như vậy đó."

"Em hình như thích tự rước phiền phức vào người mình, toàn đâm đầu vào ngõ cụt không."

"Đây cũng chính là ưu điểm của em, anh chính là thích sự hiền lành của em." Ngũ Liêm nghiêm túc nói. Có nhiều lúc, anh luôn cảm thấy, cô là thiên thần mà thượng đế đã ban cho anh, có một trái tim hiền lành nhất, thực sự rất khó tìm được. Ở trong cái xã hội hư vinh hào nhoáng này, là thứ vô cùng quý giá. Anh cam lòng đánh đổi tất cả, chỉ để giữ gìn nét hồn nhiên tốt bụng của cô.

"Em chỉ không muốn làm người ích kỷ, anh lại nói em tốt bụng đến như vậy." Uất Noãn Tâm chọc anh, "thế nào? Ngũ thiếu chọn bạn gái, cũng phải nhìn vào nội tâm sao? Em tưởng anh chỉ nhìn đến vẻ mặt và vóc dáng thôi chứ."

"Bổn thiếu anh đây là người khoe khoang đến vậy sao? Đương nhiên phải nhìn vào nội tâm rồi! Nếu như không quan trọng vẻ bên trong, anh cũng không đến em, không phải sao?"

Cô không vui, "đừng nói với em ngoại trừ lòng em tốt ra, em là một người không có gì nha? Em làm gì kém đến vậy chứ! Ít nhất cũng được coi là có sắc còn biết nấu cơm nha!"

"Bình thường thôi! Miễn cưỡng cũng có thể nhìn vừa mắt."

"Vậy lúc em thử áo cưới, anh còn nhìn mãi đến không chớp mắt nha."

"Anh nhìn áo cưới nha! Do em nghĩ quá nhiều rồi, cô bé!"

"Xế! Có ngon, anh kết hôn với cái áo cưới đi!" Cô xụ mặt lại, quay đầu đi không thèm nhìn anh, Ngũ Liên vội nhận thua, "được rồi được rồi, anh sai rồi được chưa? Bà xã đẹp nhất, bà xã là đẹp nhất mà!"

"Ai là bà xã anh, chuyện này còn chưa chắc chắn nha!"

Ngũ Liên xụ mặt xuống ngay, bá đạo khoe khoang. "Ai nói em không phải bà xã anh, em chính là bà xã của anh! Áo cưới cũng thử rồi, bản tuyên ngôn tình yêu cũng công bố rồi, còn muốn trốn chạy sao?"

Cô cố ý chọc anh, vẻ mặt đắc chí. "Nói cũng chưa chắc, nói không chừng hôm đó em sẽ chạy mất đó."

"Không cho phép!" Ngũ Liên nắm chặt lấy tay cô, bá đạo tuyên bố. "Em là của anh, của một mình anh thôi." Đôi mắt xinh đẹp nhìn cô chằm chằm, giống như sợ cô sẽ trốn mất vậy.

Uất Noãn Tâm rất buồn cười, cũng rất cảm động, nắm lấy tay của anh. "Vâng, em là của anh! Em sẽ không bỏ chạy! Đùa với anh thôi mà, có cần phải nghiêm túc vậy không?"

"Sau này không cho phép em đùa như vậy! Không vui chút nào hết!" Ngũ Liên xoa mặt cô, ánh mắt như sợi dây đàn dễ bị đứt. "Bây giờ anh đã không thể không có em, anh thật không biết, nếu như mất đi em, anh phải sống như thế nào nữa."

"Em cũng vậy! Anh và bé Thiên, đều là một phần sinh mạng của em, không thể mất đi ai cả." Điều đáng sợ hơn cả tình yêu, đó là thói quen. Một khi đã quen thuộc rồi, sẽ luôn cảnh giác, nỗi đau khổ của sự mất mát khiến người ta đau khổ đến tột cùng.

Trong giây phút ấm áp cảm động đó, trong đầu Ngũ Liên đột nhiên xuất hiện lên một vấn đề kỳ lạ. Ho khan vài tiếng, có chút xấu hổ hỏi: "Nếu như anh và bé Thiên cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai?"

Uất Noãn Tâm cho rằng mình nghe lầm. "Anh nói gì chứ?"

Ngũ Liên đỏ mặt lặp lại câu hỏi lần nữa.

Anh đúng là rất nhàm chán mà!

Uất Noãn Tâm không nghĩ thêm gì, dứt khoát trả lời. "Bé Thiên."

"Tại sao chứ?"

"Bé Thiên không biết bơi, cho nên, đương nhiên em sẽ cứu con trước."

"Em là đồ ngốc sao? Điều kiện tất nhiên anh và bé Thiên không biết bơi rồi."

"Vẫn là bé Thiên! Anh là người lớn, có thể ở chịu đựng trong nước lâu hơn."

"Ý anh muốn nói, ở trong tất cả những tình huống giống nhau, em sẽ cứu ai trước."

Uất Noãn Tâm hết chỗ nói, "làm ơn đi! Anh đừng hỏi những câu hỏi của những thiếu nữ ngây thơ này được không? Anh kêu em phải trả lời như thế nào đây?"

Ngũ Liên ngẫm lại cũng cảm thấy rất ngây thơ, nhưng cô không trả lời, vẫn làm cho anh cảm thấy rất rối rắm.

"Anh và bé Thiên, bây giờ đều là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời em, không phân biệt nặng nhẹ. Có hai người, cuộc sống của em mới hoàn chỉnh. Cho nên, đừng có tính toán so đo với bé Thiên xem ai quan trọng hơn được không?"

"Đúng là có chút ngây thơ thật....."

"Gì mà có một chút chứ, là khá ngây thơ đó được chưa?" Uất Noãn Tâm liếc anh một cái, "sau này anh đừng có hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn như vậy nữa, em sẽ mặc kệ anh đó!"

Biết rõ cô đang nói đùa, nhưng Ngũ Liên vẫn rất căng thẳng, cười đùa. "Đừng mà! Em mặc kệ anh, em phải sống sao đây! Bà xã, em xem anh yêu em như vậy, em nhẫn tâm tàn nhẫn với anh như vậy sao?"

Uất Noãn Tâm luôn không có cách chống lại chiêu làm nũng của anh, "được rồi được rồi, em quan tâm anh còn không được sao? Người đã ba mươi mấy tuổi rồi, còn giống y như một đứa trẻ, không cảm thấy ngây thơ à!"

Thực ra cô làm sao không hiểu rõ, vẻ ngây thơ của anh, sự ấm áp của anh, những so đo của anh, chỉ với một mình, bởi vì anh yêu cô. Có một người đàn ông như thế này để ký gởi cả đời, cô hẳn phải cảm thấy đủ rồi. Nhưng không biết tại sao, trong lòng luôn hiện ra một bóng dáng lạnh lùng khác.

Mặc dù cô đã cố gắng quên đi, nhưng vẫn còn bám dai dẳng, ngay cả trong những giấc mơ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv