Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Chương 203: quyễn 4 : Chúng ta không phải anh em!





“Anh làm không được!” Nam Cung Nghiêu nói ra mấy chữ đó rất dứt khoát. Anh đã cân nhắc cẩn thận, mới cho ra kết quả này. Mặc dù hiểu rõ, để cho các cô sống chung với nhau mang lại rất nhiều rắc rối, nhưng bắt anh ‘đuổi’ Uất Noãn Tâm, anh không đành lòng, làm thế nào cũng không làm được!

Nam Cung Vũ Nhi ngẩn người, bất ngờ.

Cô ta cho rằng anh chắc chắn sẽ đồng ý, bởi vì từ nhỏ đến lớn, anh gần như không hề từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô ta. Cho rằng anh chỉ cần suy nghĩ vài ngày, mới có thể hoàn toàn hạ quyết tâm, nhưng không nghĩ đến………

Cô ta hoảng hốt một hồi lâu, mới hỏi: “Vì, vì sao………”

“Anh không biết, tóm lại anh làm không được!”

“Được! Anh không đành lòng để cô ấy dọn đi, vậy em dọn đi là được rồi!” Cô ta tức giận nhảy xuống giường, giả vờ muốn đi, bị Nam Cung Nghiêu giữ lại. “Vũ Nhi, đừng có giở tính trẻ con nữa!”

“Em không hề giở tính, em cũng không phải trẻ con. Em chỉ muốn bảo vệ người em yêu thôi, muốn anh chỉ thuộc về em, không lẽ như vậy là sai sao?” Trong tình thế khẩn cấp, cô ta không hề suy nghĩ thét lên: “Em yêu anh! Anh là của em!”

Nam Cung Nghiêu kinh hoàng, cô vừa nói. “………Yêu sao?”

Nam Cung Vũ Nhi không nghĩ đến những lời nói giấu trong lòng nhiều năm như vậy, sẽ phải nói ra trong tình thế này. Nhưng nếu đã nói rồi, cô ta cũng không tính chạy trốn nữa, nỗi đau khổ kia, cô ta không thể chịu được nữa rồi. Cô ta cười khổ. “Anh không hề nghe lầm, em nói là em yêu anh!”

Nam Cung Nghiêu đè nén nỗi kinh hoàng lại, ép mình phải bình tĩnh, lạnh lùng nhắc nhở cô ta. “Chúng ta là anh em.”

“Ha, anh em sao? Anh còn định gạt em đến khi nào? Em đã sớm biết, em là do anh nhặt về năm mười lăm tuổi!”

Nam Cung Nghiêu né tránh ánh mắt sắc bén của cô ta. “Em nghe ai nói bậy vậy.”

“Nói bậy sao?” Cô ta cười lạnh. “Anh chắc chắn em đang nói bậy sao? Xem ra anh định giấu em cả đời rồi! Sự thật này, năm mười tuổi em đã biết. Em vẫn một mực đợi anh nói ra, nhưng anh không hề………… em cũng giả vờ không biết! Bây giờ, em nói rõ cho anh biết. Em không phải em gái anh, cũng không muốn làm em gái anh. Em muốn kết hôn với anh, làm vợ anh!”

Lời tuyên bố của cô ta, từng chữ từng câu, lọt vào tai của Nam Cung Nghiêu vô cùng rõ ràng, làm cho anh không kịp chuẩn bị, cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Bao nhiêu năm qua, anh tự cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng không ngờ đến, cô đều biết tất cả, chẳng qua là anh lừa mình dối người mà thôi.

Anh không biết phải đối mặt với cô em gái trên danh nghĩa này như thế nào, yêu thầm cô nhiều năm, cũng là người con gái duy nhất anh yêu sâu đậm.

………

Uất Noãn Tâm mỗi ngày đều ngoan ngoãn uống thuốc, uống canh bổ, rất cố gắng để cơ thể khỏe lại. Sáng hôm nay, đang chuẩn bị đi làm, Nam Cung Nghiêu đột ngột xuất hiện.

Cô thầm vui mừng. “Sao anh lại đến đây?” Lại thấy sắc mặt anh không được tốt lắm!

“Ừm! Chuẩm bị………….đi làm sao?”

“Đúng đó!” Nhìn thấy anh ấp a ấp úng, Uất Noãn Tâm cảm thấy kỳ lạ. “Sao vậy? Muốn nói gì phải không?” Anh cũng có lúc ấp úng sao? Thực sự không giống phong cách của anh.

“………..Ừ!”

“Nói đi!” Lần nữa không đợi anh mở miệng, Uất Noãn Tâm nhìn di động, vội vàng thét lên. “Không xong rồi, sắp muộn rồi. Có chuyện gì, về nhà hẳn nói!” Cô cầm lấy túi xách, vội vã xông ra ngoài.

“Em dọn ra ngoài ở đi!”

Vừa chạy đến cửa, một đám mây đen bay qua bầu trời trong xanh, làm cho Uất Noãn Tâm đứng yên. Cô cho rằng mình đang nghe lầm. “Anh đang nói gì hả?”

Nam Cung nghiêu đưa lưng về phía cô, nắm chặt tay lại, chỉ có như vậy, mới ép mình tàn nhẫn được. “Em……….. dọn ra ngoài đi!”

Âm cuối run rẩy, nhưng Uất Noãn Tâm vẫn nghe rõ tất cả. Một lúc sau, mới tiêu hóa hết những lời nói đó.

Anh, bảo cô dọn ra ngoài.

Khóe mắt trong chốc lát đỏ ửng.

Cô tất nhiên không ngu đến nỗi đi hỏi nguyên nhân, cô vốn không thuộc về nơi này. Người anh quan tâm nhất giờ đã quay về, cô làm chương mặt bọn họ rồi. Anh yêu cầu cô dọn ra ngoài, là chuyện quá đỗi bình thường.

Cô cúi đầu, đè nén nước mắt, miễn cưỡng nở nụ cười. “Được! Sau khi tan ca em sẽ dọn đi!”

Vừa xoay người rời khỏi phòng, nước mắt liền chảy xuống.

Nam Cung Nghiêu xông ra ngoài một bước, vẫn không có dũng cảm đuổi theo cô. Bởi vì cố gắng kiềm chế chính mình, đè nén cơ thể đến run rẩy. Anh lại một lần nữa, tổn thương cô!

………

Cả ngày, Uất Noãn Tâm buồn bã vì việc phải dọn ra ngoài, lòng không yên. Trần Nhiên chạy qua vài lần, chỉ ra điểm sai trong bản báo cáo của cô. “Phần báo cáo này cô đã sửa mấy lần rồi, sao lần nào cũng không đúng vậy? Không phải bị hớp hồn rồi chứ?” Cô vẫn không nói gì. “Tôi nói, sau chuyến đi Paris về, có phải cô để linh hồn nhỏ bé của mình lại nơi đó rồi không? Vừa trở về được hai ngày thì xin nghỉ, bây giờ còn mắc lỗi.”

“Xin lỗi, tôi sẽ sửa……….”

“Thôi đi, đừng sửa nữa, sửa lại cũng sai thôi, tôi giúp cô vậy!”

“Cám ơn cô……..”

Trần Nhiên quay lại nói thầm: “Nếu không phải ‘ma nữ’ hôm nay bỏ vê công việc, cô đã sớm tiêu tùng rồi! Cũng không biết cô bị gì, có chỗ nào đó lạ lắm nha……….”

Uất Noãn Tâm cảm thấy mặt mình nóng ran, sờ vào, mới phát hiện toàn là nước mắt, vội cúi đầu chạy vào nhà vệ sinh, bụm miệng khóc, không dám khóc thành tiếng. Khóc một hồi lâu, mới quay trở lại bàn làm việc, cúi đầu, sợ người khác thấy hai mắt đang sưng lên. Cứ ngây dại như vậy trải qua một ngày, nghĩ phải về nhà, trong lòng đau nhói.

………

Mặc dù tàn nhẫn, cũng không thể không chấp nhận. Lúc thu dọn hành lý, Uất Noãn Tâm phát hiện bản thân vẫn không nỡ. Lúc trước luôn cảm thấy nơi này lạnh lẽo, giống địa ngục, mỗi phút mỗi giây đều là giày vò, ước gì được thoát khỏi nó. Đến lúc thực sự phải đi, lại phát hiện không biết từ lúc nào đã có tình cảm với nơi này, xem đây là nhà.

Vốn chán ghét tất cả, bỗng nhiên lại trở nên thân thiết.

Cô cho rằng nước mắt đã sớm cạn khô, khóe mắt lại đỏ lên nhanh chóng, rất muốn khóc thật lớn.

“Noãn Tâm, cô đang làm gì vậy?” Nam Cung Vũ Nhi đi vào.

Cô vội che giấu, lau nước mắt.

“Thu dọn hành lý sao? Cô muốn đi du lịch hả?”

Cô miễn cưỡng nở nụ cười: “Không phải, tôi phải dọn ra ngoài!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv