Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Chương 159: quyễn 4 : Tôi nhớ em! 





Hai người rất ăn ý nhau, đều không mở miệng nói tiếp. Ánh sáng chói lọi lướt qua cửa sổ xe, cũng lướt qua hai con ngươi của Uất Noãn Tâm, chứa đựng một chút u buồn.

Câu hỏi của Ngũ Liên, cũng chính là cái kết trong lòng cô. Mỗi lần nghĩ đến việc lừa gạt Lương Cảnh Đường, cô đều cảm thấy bản thân là một người phụ nữ độc ác. Anh đối với cô tốt như vậy, còn cô ngay cả việc thẳng thắn với anh cũng làm không được. Nếu như ngay từ lúc đầu cô nói với anh, cô đa kết hôn rồi, cũng không đi đến bước đường không thể cứu chữa như bây giờ.

Ngay lúc này trong hoàn cảnh này, muốn cô phải mở miệng như thế nào đây?

……………..

Về đến nhà, Uất Noãn Tâm vẫn không kiềm được đi đến phòng của Nam Cung Nghiêu nhìn một cái, mở cửa phòng ra, không có ai bên trong, không hiểu sao lại có chút thất vọng.

Nhưng không bao lâu, anh đã trở về, chỉ là mặt vô cùng thối, cứ như cô đã nợ anh mấy triệu. Cô tự biết mình không nên chu mõ lên chống đối, ‘tìm kiếm tiếng nói cho chính mình’ đồng nghĩa với việc tự rước lấy nhục nhã. Trên lý trí thì nghĩ như vậy, nhưng không có nghĩa có thể kiềm chế được hành động, vẫn đi vào phòng của anh.

Nam Cung Nghiêu vẫn đang làm việc, khuôn mặt lạnh lùng, làm cho cô hơi sợ mà chùn bước. Đứng tại chỗ một hồi lâu, mới lấy hết dũng khí hỏi: “Bây giờ nói chuyện với anh có tiện không?”

“Bản thân cô cũng có mắt để nhìn mà.”

“……….” Anh nói chuyện nhất định phải tuyệt tình đến vậy, không nể mặt chút nào sao? Quả tim đúng thật làm bằng băng, máu lạnh sao?”

“Ngày hôm đó, anh không nhận được điện thoại của tôi sao?”

“Có!”

“Vậy anh có đến cứu tôi không?” Hỏi câu hỏi này, cô phát hiện hô hấp của mình đều ngừng lại. Cả trái tim treo lơ lửng, mong chờ đáp án của anh. Mặc dù cô biết rất rõ câu trả lời là không, nhưng khi anh tự mình mở miệng nói “không có”, cô vẫn có một cảm giác đau khổ tột cùng, run rẫy hỏi: “Tại sao chứ?”

“Cái gì mà tại sao chứ?”

“Tại sao anh lại máu lạnh đến vậy hả? Cho dù là một người xa lạ, anh cũng không thể thấy chết mà không cứu…..”

“Rất xin lỗi, đã làm cho cô ảo tưởng tôi là một người có lương tâm đến vậy. Tôi rất bận, không có nhiều thời gian để chơi trò chơi vô vị này với cô.”

“Trò chơi sao?” Uất Noãn Tâm cảm thấy hoang đường. “Tôi suýt chút bị hủy dung nhan, anh cảm thấy đây là một trò chơi sao? Nếu như tôi thực sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trong lòng anh cũng không có chút áy náy nào sao?

“Cô bây giờ không phải vẫn còn nguyên vẹn đứng trước mặt tôi sao?”

“Xin anh hãy trả lời tôi! Nếu như tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh có áy náy hay không?” Mặc dù hiểu rõ cứ dây dưa hỏi tiếp cũng vô nghĩa, sẽ khiến cho cả hai cảm thấy mệt mỏi, nhưng Uất Noãn Tâm vẫn không cách nào ngăn bản thân mình muốn biết câu trả lời.

“Có!”

Tim đập lại trong chốc lát, nhưng một giây tiếp theo đã bị đả kích tiêu diệt triệt để.

“Nếu như cô muốn nghe những lời giả dối…..” Vẻ mặt của Nam Cung Nghiêu càng lạnh, còn mang theo một chút chế giễu.

Uất Noãn Tâm lảo đảo từng bước lùi về sau, cả người gần như muốn ngã quỵ. Cô đột nhiên cảm thấy sự chính mình xuất hiện ở đây thật hoang đường. Cô cứ vậy mất đi tôn nghiêm sao? Nhất định phải chịu sự nhục nhã của anh mới cam tâm sao?

“Xin lỗi, đã quấy rầy anh rồi! Sau này tôi sẽ không chơi trò chơi nhàm chán này với anh nữa đâu….” Bị nhục nhã như vậy, đã quá đủ rồi! Giờ phút này cô không muốn đứng trước mặt anh mất mặt thêm chút nào, quay người đi nhanh ra ngoài.

Nam Cung Nghiêu theo bản năng muốn đứng lên đuổi theo, nhưng buộc phải mạnh mẽ đem cảm xúc kích động đè nén xuống. Nhẫn nhịn quá khó khăn, vì vậy tất cả bút đều bị bẻ gãy làm đôi.

Tại sao chứ? Tại sao biết rõ cô đang diễn kịch, vẫn không nhịn được lo lắng cho cô?

Vừa rồi lúc ở cùng ở các tình nhân mới cũ, cô không phải rất vui vẻ sao? Nụ cười sáng lạn đến vậy, chưa bao giờ ở trước mặt anh nở qua một lần nào. Nếu cô đã thích bọn họ như vậy, còn cần phải so đo tại sao anh không cứu cô làm gì? Có anh hùng Ngũ Liên cứu người đẹp, không phải vậy đã đủ rồi sao?

Là cô quá tham lam sao? Có hai người đàn ông vây quanh vẫn chưa thấy đủ, nhất quyết phải dụ dỗ anh hết lòng với cô. Cô nghĩ anh ngu ngốc như vậy, sẽ bị cô đùa giỡn trong lòng bàn tay sao?

Nam Cung Nghiêu buộc mình phải nghĩ cô tồi tệ, để cho bản thân mình thoải mái một chút. Mỗi giờ mỗi giây đề phòng, không được mắc bẫy người phụ nữ này, khiến bản thân từ từ chìm trong âm mưu của cô, vạn kiếp bất phục. (Vạn kiếp bất phục: thất vọng, không còn đường cứu vãn)

Uất Noãn Tâm trở vè phòng, ngã xuống giường, không biết tại sao đột nhiên cảm thấy mệt mỏi đến vậy, không còn sức cũng câm lặng. Bị anh liên tiếp lợi dụng lừa gạt, nhiều lần thề sau này sẽ không có quan hệ gì với anh, vẫn để ý anh như cũ, cô quả thật là một con ngốc hết thuốc chữa!

Đang thất vọng và buồn bã về bản thân, Ngũ Liên gọi điện thoại đến, Uất Noãn Tâm thờ ơ cất tiếng “alo”. “Là tôi!”

“Tâm trạng không tốt sao?”

“Không có……”

“Nghe giọng em giống như uống phải thuốc trừ sâu, còn nói không sao.”

“Anh so sánh cái quái gì vậy? Thật khó nghe.”

“Dễ nghe thì làm được gì hả? Hiện thực là được.”

Uất Noãn Tâm nói không lại anh, chỉ có thể nói. “Được rồi!”

“Vừa quay về từ phòng Nam Cung Nghiêu, biết anh ta không cứu em, bị đả kích sao?”

“………..Ừ!” Mặc dù rất mất mặt, nhưng anh trong thoáng chốc đã đoán trúng, cô phủ nhận cũng vô dụng. “Anh có cần hiểu tôi đến vậy không?”

“Đầu óc của em đơn giản, chỉ số thông minh so với heo không hơn không kém, một chút cũng không khó đoán. Có cần tôi tiếp tục đoán xem, hiện tại em đang mặc nội y màu gì không?”

“Anh biến thái!”

“Màu hồng?”

“………..” Trên mặt của Uất Noãn Tâm hiện rõ ba đường gạch màu đen. Ngay cả điều này cũng có thể đoán trúng, anh chỉ cần bày một cái bàn đơn giản cũng có thể xem tướng được rồi!

“Đoán đúng rồi phải không?” Anh đắc ý.

“Không có chuyện gì quan trọng, tôi cúp đây.”

“Không muốn nói chuyện với tôi đến vậy sao?”

“Không phải, tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi!”

“Vậy cúp đi, cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là……….chỉ là…….” Anh hơi thở dài. “Tôi nhớ em!”

Giọng nói trầm thấp từ tính thì thào, cứ như có một luồng nhiệt nóng, lượn lờ bên tai Uất Noãn Tâm. Hiếm khi nghe thấy anh dùng giọng điệu ấm áp nghiêm túc như vậy để nói chuyện, tim của cô khó ổn định nhảy lên.

Nhưng nghĩ lại, chắc lại là trò đùa quái ác của anh, hoặc đang đùa giỡn, cảm giác tê dại tức khắc tan theo mây khói.

“Ha ha ha!” Cười khan ba tiếng. “Buổi sáng vừa mới nói đùa, bây giờ lại nữa, anh cho rằng tôi sẽ ngu ngốc tin anh sao?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv