Một câu nói này, còn có tác dụng hơn mấy lần so với những điều khác.
Bùi Úc hoàn toàn không có chút do dự nào, đưa tay về phía cô: “Được thôi, vậy giờ em theo tôi về nhà.”
Lúc cô đi ra, cũng không buồn nhìn ánh mắt của Khương Kiến Quốc.
Xe đậu ở ngoài tiểu khu, trong đêm tối, đèn xe lóe lên giống như con mắt đang nháy vậy. Trên mặt người lái xe không có chút mệt mỏi nào, nhìn thấy cô đã lâu chưa gặp, chân thành gật đầu cười một cái. Bùi Úc giúp cô lên xe rồi ngồi sang ghế bên, muốn nắm tay cô nhưng cô cứ thế mà rút ra.
Bùi Úc cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống không của mình, hỏi cô: “Em muốn tự mình giúp ông ấy à? Em dự định giúp như thế nào?”
“Tôi không giúp được, cũng không định giúp, vừa rồi là lừa ông ấy thôi.” Khương Khả Vọng ngồi cách xa anh ra, hai tay ôm lấy mình, một bộ dáng phòng bị, “Đáng đời ông ấy bị phá sản.”
“Khả Vọng?” Bùi Úc bị ánh mắt lạnh buốt của cô làm hơi lo lắng, trong giọng nói mang theo chút ý khuyên nhủ.
Dù sao đó cũng là bố của cô.
Đến Bắc Kinh là vì bố, cần cù chăm chỉ đọc sách thi đại học cũng là vì nhớ ông ấy, muốn mỗi ngày đều có thể gặp được ông.
Lúc ấy cô nào có biết ông tệ bạc đến như vậy.
Đương nhiên cô không có cơ hội để biết rồi, ông ta một năm chỉ về Hàng Châu đúng một lần, cũng chẳng phải vào ngày Tết. Bây giờ nghĩ lại, hẳn là giấu diếm người nhà ở Bắc Kinh, vụng trộm đến gặp cô thôi.
Đúng vậy, người nhà ở Bắc Kinh mới là người nhà. Ông ta ở đó sinh một cậu con trai, rồi sau mấy năm thì ly hôn với mẹ cô, từ đấy đã trở thành bố của người ta rồi. Mẹ cô thật ngốc nghếch, còn giúp ông ta giấu cô, để cô mơ mơ màng màng không tim không phổi yêu bố thật nhiều, vẫn cứ tưởng mình là đứa trẻ được hết mực yêu thương.
Vào ngày nhận được thư thông báo trúng tuyển, Khương Khả Vọng cảm thấy mình đúng là cô gái hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô sắp xếp hành lý, không hiểu vì sao mẹ lại không muốn theo cô đi đến chỗ Khương Kiến Quốc để nghỉ hè.
Mãi đến khi ở cửa sân bay gặp được Khương Kiến Quốc, cô vẫn đang còn vô cùng vui vẻ đến mức không phân biệt được Nam Bắc. Tiếp đó, vui vẻ biến thành cơn ác mộng, cô đến nhà ông, không có kinh hỉ mà chỉ có kinh hãi. Một cậu bé trai trắng nõn nà ra mở cửa, thân hình bé nhỏ, ngượng ngùng gọi cô là chị.
Một cậu bé hiền lành ngoan ngoãn, là một đứa trẻ rất lễ phép. Xem ra là một bình mật ngọt lớn, Khương Kiến Quốc dạy dỗ cậu chắc chắn đã bỏ ra rất nhiều tâm tư và thời gian rồi.
Vừa nghĩ đến như vậy, Khương Khả Vọng cảm thấy vô cùng chán ghét ông ta.
“Đáng đời ông ta.” Khương Khả Vọng lặp lại lần nữa, giọng điệu còn căm ghét hơn vừa rồi.
Lúc Bùi Úc ôm lấy cô, còn có thể cảm giác được cả người cô run lẩy bẩy, bàn tay của anh đặt ở phía trên cánh tay cô hơi dùng sức, để cho cô yên ổn lại: “Tôi hiểu.”
Từ trước tới giờ cô chưa từng biểu hiện một mặt như thế này trước Bùi Úc. Dù cho là lúc vừa mới bên nhau đi chăng nữa, thi thoảng có những lúc Bùi Úc chê cô ngang bướng, cũng sẽ chất vấn: “Em như thế này mà người nhà cũng kệ được à?”
Mỗi lần như thế cô đều hihi haha mà gạt qua.
Vẫn luôn một mực hướng đến đỉnh núi, trèo lên mới phát hiện ra núi này nào có đỉnh chứ. Thế nhưng có ai lại đi hận một ngọn núi đâu? Cô bỏ bê học hành, chìm trong trụy lạc, không biết là trừng phạt nữa.
Mãi đến khi cô gặp được Bùi Úc, anh mới kéo cô ra khỏi vũng bùn ấy.
Xe đi qua góc phố, ở chỗ quẹo của giao lộ, trọng tâm của Khương Khả Vọng dần dần nghiêng sang. Bùi Úc thuận thế ôm cô vào, đặt đầu cô lên vai mình, để đầu của cô đối diện với ánh mắt anh.
“Đưa tôi đến chỗ Comilla ấy.”
Anh tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào mỗi nét mặt của cô: “Vừa rồi em cũng lừa tôi à?”
Một câu kia của Khương Khả Vọng vừa khéo, cô nói như nếu giúp, thì sẽ chia tay thật.
Thế nhưng cũng không có nghĩa là, không giúp thì sẽ không chia ra.
Bây giờ cô rất muốn chống chê rời đi, thế nhưng đối diện với đôi mắt sáng như gương của Bùi Úc, cô chỉ có thể né tránh: “Chỉ là ngày mai tôi phải dậy sớm, có chuyện gì để sau này hẵng nói.”
“Sau này là chuyện của sau này.” Anh sao có thể bị cô qua mặt được, lắc đầu, không đồng ý với suy nghĩ của cô, “Ngày mai em muốn đi đâu, tôi sẽ sắp xếp.”
Cuối cùng vẫn là theo anh về nhà.
Trời đã sắp sáng rồi, tất cả mọi người đều đang chìm trong giấc ngủ. Trong nhà rất tối, anh đi phía trước, từng chiếc từng chiếc đèn một được bật lên.
Khương Khả Vọng đi vào phòng tắm tắm rửa, phát hiện ra đồ đạc của mình vẫn còn đây, không hề bị đụng chạm vào, giống như anh chắc chắn rằng cô sẽ còn quay về vậy.
Tựa như không có anh thì cô sẽ không thể chịu được.
Cô cởi sạch từng món đồ ra, vòi hoa sen phun ra nước nóng, hơi nóng bốc lên khiến cho cả phòng tắm trở nên ngập trong làn khói mông lung. Cô lau một góc trên cửa kính phòng tắm, rồi chỗ đó cũng nhanh chóng bị khói lấp vào, giống như cơn tuyết lớn vừa ập xuống vậy.
Khương Khả Vọng ra ngoài phòng tắm, Bùi Úc cũng chỉ vừa lên lầu.
“Ăn chút gì đi đã.” Trong tay anh bưng một bát tổ yến. Nhìn một cái, tổ yến chỉ vừa mới được nấu ở dưới, hầm tổ yến cũng không phải chuyện gì phiền phức cả. Chỉ là, yến phải làm sạch và chưng trước mấy giờ mới làm được.
Xem ra trước khi anh đi tìm cô, cũng để cho người ta chuẩn bị xong rồi.
Cô nhận lấy, yên vị ngồi ở sofa bưng chén ăn, anh ngồi xuống bên cạnh cô.
Mùi trứng tanh nhàn nhạt nơi đầu lưỡi, cô ăn rất chậm, ăn chẳng được mấy thìa đã bỏ xuống, đặt trên bàn trà. Anh cũng không nói gì cô cả, nâng mặt cô lên, ngón tay lau vết còn sót lại ở khóe miệng, hỏi cô: “Sáng mai mấy giờ?”
Anh hỏi sai rồi, là hôm nay mới đúng.
“Năm giờ là rời giường.” Khương Khả Vọng nói.
Cô muốn đi chụp ảnh cho bìa tạp chí, còn phải nhận một cuộc phỏng vấn nhỏ nữa, gần đây giới thời trang liên tục lấy lòng cô.
Cô chỉ chú ý trả lời câu hỏi của anh, không để ý tới ánh mắt của anh chăm chăm nhìn vào bờ môi mình, vừa ướt át trơn bóng, vừa mềm mềm.
Anh nắm chặt lấy cằm cô, kéo cô gần lại.
Bùi Úc là đang nhớ lại hương vị rất lâu rồi, anh hôn triền miên, Khương Khả Vọng ban đầu không hề phòng bị, hơi kháng cự một chút, mới từ từ yên phận, cùng anh quấn quýt say mê. Cô cảm giác được lồng ngực anh phập phồng, anh cắn cô hơi đau, làm cho cô kêu lên một tiếng. Anh mới dừng lại vuốt ve gương mặt cô, giọng nói khàn khàn: “Khương Khả Vọng, sau này đừng có hút thuốc lá nữa, tôi nói thật đấy.”
Bùi Úc mẫn cảm với mùi khói.
Hoặc có thể nói là, những việc có liên quan tới cô anh đều rất nghiêm ngặt đến mức quá phận.
Không cho cô hút thuốc, không cho cô uống rượu, và điều khiến người ta khó hiểu nhất chính là ngay cả vô-lăng anh cũng không cho cô đụng vào. Thực ra cô có thể tự mình lái xe mà.
Khương Khả Vọng cảm thấy rất bất mãn, trên môi lại hơi đau xót, anh dùng sức mút môi cô.
Bàn tay nóng hổi của anh từ vạt áo thăm dò vào bên trong, xoa nắm cơ thể yếu ớt của cô, tình cảnh này giống như đã xảy ra rồi.
Cô nghĩ tới chính là vào ngày cô đưa ra đề nghị chia tay đó, dường như anh muốn lặp lại lần nữa, giống như anh muốn tiến hành tiếp chuyện còn đang dang dở kia. Hai tay cô bị giơ lên cao, trước mắt thoáng chốc tối đen, váy ngủ bị anh cởi ra rơi xuống, ném qua một bên, cô mới thoáng lấy được ánh sáng. Sau đó anh với tay cởi khóa áo lót của cô ra.
Gò mà cô phiếm hồng, ôm lấy đầu anh, lông mi rũ thấp xuống, giọng cũng nhỏ hơn nhiều: “Tôi… Không có nhiều thời gian đâu.”
Rất quanh co mà ngầm đồng ý.
Cùng anh về nhà, đã nên chuẩn bị tâm lí cho chuyện này.
Không biết chuyện gì xảy ra, cô lúc này căng thẳng giống như lần đầu tiên vậy.
Lần đầu tiên anh mang cô đến đây, cũng là ngồi trên chiếc ghế sofa này. Anh sờ gương mặt cô, nhìn cô một lúc sau đó cởi đồng hồ của mình xuống.
“Hả? Làm sao thế?” Cô gái không hiểu thế sự nhìn anh cười ngây ngô.
Anh nói: “Sẽ làm em bị thương mất.” Đợi cô hiểu được hàm ý trong lời nói rồi, hai tai đều nóng rực lên.
Hai người hôn nhau, anh phát hiện ra thậm chí cô còn không biết hôn, chỉ biết giống như con mèo con mà liếm môi dưới của anh, trong lòng không khỏi nghi hoặc: “Em thật sự thành niên rồi à?”
“Em có mang theo thẻ căn cước đấy, cho anh xem qua nhé?”
Khương Khả Vọng sợ anh đổi ý, vừa trở mình một cái định bò dậy, lập tức bị anh kéo lại: “Không cần đâu.”
Cô như bị nhấn chìm trong biển dịu dàng, không thể nào trốn thoát được nữa rồi.
Hồi ức như thủy triều rút, Bùi Úc lúc này lại chậm chạp không có một hành động nào khác. Cô mở to mắt nhìn, anh đứng dậy, bế cô từ ghế sofa lên.
Giường rất mềm, sau khi cô nằm xuống bỗng có một loại cảm giác thật thân thiết làm sao. Sau đó Bùi Úc nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô.
“Ngủ một lát đi, đến năm giờ tôi sẽ gọi em.”
Tay anh vẫn nóng bỏng như cũ, nhưng chỉ đặt ở trên người cô, tựa như tìm được chốn thuộc về, trở nên yên ổn.