“Cười cái gì?” Chu Thiên Uyển hỏi.
“Sao chứ? Nếu là tôi tôi cũng hiểu lầm là Diệp là người làm. Vì bộ dạng nhìn
thấy… điểm này thì Băng không sai đâu, chị Uyển.”
“Cháu tới hỏi Diệp về Sinh nhưng cô ấy bảo là không biết và bảo cháu tự đi
mà tìm. Ai bị nói vậy đều tức cả đúng không bà?”
“Đúng. Đúng.” Phong Ánh Cẩm gật lia lịa.
“Nói xong chưa? Để tôi còn nói.”
Lâm Quốc Sinh nạt Phó Nhã Diệp. “Thôi ngay. Cô cấm nói cho tới khi tôi ra
lệnh. Tiếp theo thế nào, Băng?”
“Sau đó Diệp lấy cát ném vào em. Em đã… cố chịu đựng không phản kháng
lại nhưng cô ấy không chịu dừng lại còn lấy cả xô hất vào em nữa.”
“Chết thật. Không tin là mặt mũi cũng ưa nhìn mà xấu xa như sa-tăng.” La
Mẫn Trang chỉ tay vào người Phó Nhã Diệp.
“Nói láo. Tất cả những gì Băng nói đều không phải sự thật.” Phó Nhã Diệp
lên tiếng kêu oan cho mình.
“Tôi nói là đừng có vội nói mà.” Lâm Quốc Sinh trừng mắt.
“Nhưng tôi phải nói. Tôi sẽ không để con nhỏ này một mình dựng chuyện
nữa. Kẻ khơi mào trước là Băng. Tôi mới là người chịu đựng kiềm chế, Băng
hất cả xô vào người tôi và công khai xúc phạm tôi. Tôi không để người như
thế được hả dạ vì nếu chấp nhận cô ta sẽ ức hiếp ta suốt đời. Tôi không phải
người như thế.” Phó Nhã Diệp khai báo.
Chu Thiên Uyển gật đầu, đứng về phe cô. “Giỏi lắm, Diệp. Nếu là mẹ, mẹ
cũng làm vậy.”
“Mẹ ơi. Con nghĩ chuyện này cả hai bên đều sai. Không biết kiềm chế bản
thân. Sao để chuyện lớn xảy ra như thế? Tôi xin đó. Từ nay cấm để chuyện
như này xảy ra nữa.” Lâm Quốc Sinh nói.
“Anh khỏi phải lo. Tôi không phải kẻ thích gây chuyện. Nói với người của anh
kìa. Là đừng có động vào tôi. Nếu không chuyện như này chắc chắn sẽ còn
xảy ra.”
“Cô không chịu nghe phải không? Trẻ mẫu giáo còn nghe hiểu kìa. Nhưng
cô...”
Phó Nhã Diệp cảm thấy Lâm Quốc Sinh cứ bênh chằm chằm Quách Nguyên
Băng còn mình thì lại hạch sách nặng nhẹ, cô không muốn nói nữa, bỏ đi.
“Con dâu chị Uyển đúng là chả biết phép tắc gì hết. Chả có chút nào, muốn
đi là đi. Chả biết nể mặt ai đang đứng ở đây hết. Nhưng có khi cô ta nhận sự
giáo dục vậy đó. Chả biết chị Uyển lôi nó từ ổ chuột nào lên.” La Mẫn Trang
chế giễu.
“Quá lắm rồi đó.”
“Thôi đủ rồi, đủ rồi. Cả hai đủ rồi đấy. Chỉ vậy ta đã đau đầu sắp chết rồi, còn
cãi nhau thêm nữa. Băng. Đi tắm rửa thay đồ đi. Đi.”
“Cảm ơn bà.”
“Hết trò vui rồi. Ở lại làm gì nữa.”
“Mẹ ơi.” Lâm Quốc Sinh gọi.
“Con khỏi phải nói nữa. Mẹ chả muốn nghe. Con đúng là nhẫn tâm. Trong khi
phải bênh vực vợ lại đi bên người ngoài.”
“Con bênh người ngoài bao giờ chứ?”
“Con đó. Ái. Về thôi. Mẹ ở lại đây tiếp mẹ chắc chắn phải tát ai đó. Đi.”
“Mình nói gì sai hả, Hàn?”
“Tự đi mà nghĩ.”
“Kiệt. Thế nào?”
“Em cũng nghĩ như anh Hàn thôi.”
“Nghĩ gì thì nói với anh.”
“Không nói. Anh hãy thử dùng tâm trí mà anh có, tự suy nghĩ nhé.”
“Kiệt. Em chửi anh phải không hả?”
Từng người lần lượt rời vườn, chỉ còn mỗi Lâm Quốc Sinh ở lại, chau mày,
không biết mình đã nói gì không đúng.
Ở trong phòng khách, Quách Nguyên Băng khóc lóc. “Bà ơi. Chuyện này
cháu không sai. Cháu không phải người hại Diệp. Cháu bị ức hiếp mà bà.”
Phong Ánh Cẩm nhớ lại lời Phó Nhã Diệp nói khi nãy.
“Tôi không để con nhỏ này một mình dựng chuyện nữa. Người khơi mào
trước là Băng. Tôi mới là người phải chịu đựng kiềm chế. Băng hất cả xô vào
người tôi. Và công khai xúc phạm tôi. Tôi không để người như thế hả dạ
được. Vì nếu chấp nhận cô ta sẽ hiếp đáp ta suốt đời. Tôi không phải người
như thế.”
Bà nghi ngờ lời khai của Quách Nguyên Băng, hỏi cô. “Băng. Nói thật với bà
nhé. Cháu không phải bên hại Diệp trước thật không?”
“Bà. Bà. Tới bà vẫn còn nghĩ cháu là người hại cô ta trước sao? Bà không
đứng về phía cháu. Vậy thì cháu còn ở lại đây làm gì nữa? Cháu cảm ơn ạ.
Bà luôn thương xót cháu. Cháu xin chào bà.” Quách Nguyên Băng đi ra cửa
rồi khuỵu gối xuống, nức nở. “Cháu là người kém may mắn. Mất bố mất mẹ
từ nhỏ. Sau đó không lâu bà cháu cũng qua đời. Cháu chỉ còn lại một mình.
Chả có ai yêu thương cháu hết.”
Phong Ánh Cẩm đi lại chỗ cô. “Băng. Bà phải xin lỗi cháu. Đã hỏi cháu vậy
khiến cháu đau lòng. Thực ra bà nên biết từ đầu là cháu không phải người
hại ai trước. Đừng giận bà nhé cháu.”
“Cháu không sao đâu bà. Cháu không giận bà đâu. Bà giống như bà ruột của
cháu, là gia đình duy nhất mà cháu còn. Chỉ bà hiểu là cháu đã vui rồi.”
“Nếu vậy thì cháu không phải đi đâu hết. Ở lại đây với bà nhé cháu. Cứ nghĩ
đây như nhà cháu. Nhé?”
“Vâng bà.”
Phong Ánh Cẩm gọi Phó Nhã Diệp vào phòng mình. Bà đẩy tờ giấy về phía
cô. Cô hỏi. “Gì đây ạ?”
“Séc tiền mặt. Không có ghi số muốn bao nhiêu tự ghi vào.”
Phó Nhã Diệp ngạc nhiên. “Bà định… thuê cháu ly hôn với anh Sinh?”
“Ưm. Cũng thông minh đó. Biết rồi thì tốt cho khỏi phải nói nhiều. Đau họng.
Nếu hiểu rồi thì ghi vào đi.”
“Bà nghĩ cháu mua được bằng tiền à?”
“Ta từng trải nhiều năm rồi. Biết bao nhiêu loại người, ta nhìn thoáng qua cô.
Ta đã biết thừa bản chất cô là thế nào. Nếu cô không bị Uyển nó thuê người
như cô sao có thể lấy người đàn ông không hề quen biết chứ? Ta cắt đứt
nhẹ nhàng đi nhé cho khỏi phải ghét nhau thêm. Ta nói với cô luôn ở đây dù
ta có chết ta cũng không thể chấp nhận cô. Băng là người duy nhất có thể
trở thành cháu dâu ta. Hy vọng là cô hiểu.”
“Vâng. Cháu hiểu hết những gì bà nói.”
“Vậy thì ghi số vào đi.”
Phó Nhã Diệp cầm bút lên, viết vào tờ séc. ‘Trả bao nhiêu cũng không ly
hôn.’